Quy Ẩn Hương Dã

Chương 65




Đợi đến khi Hà Lăng tỉnh lại, y đã nằm trên giường nhà mình, sắc trời bên ngoài cửa sổ tối đen, có thể nhìn thấy vài ngôi sao thưa thớt. Trong phòng, trên bàn đặt một cây nến nhỏ đáng cháy, tỏa ra ánh sáng ấm áp yếu ớt.

Đã là ban đêm sao? Hà Lăng chớp chớp mắt, chuyện sau khi ngất đi y không tài nào nhớ ra nổi, suy nghĩ nửa ngày cũng không có kết quả, y giật giật thân mình muốn đứng dậy, bụng dưới lập tức truyền đến cơn đau mơ hồ khiến y cau mày đau đớn nằm xuống.

Đặt tay lên bụng sờ nhẹ, trong lòng mờ mịt, gần đây y đâu có ăn thứ gì bậy bạ, sao lại tự nhiên đau bụng dữ dội đến mức ngất đi?

“Kẽo kẹt”cửa phòng bị người đẩy ra, Hà Lăng quay đầu nhìn, thấy là Kỳ Việt bưng chén tiến vào. Kỳ Việt thấy y đã tỉnh liền đi đến bên giường đỡ y dậy, cầm chén đưa đến bên miệng y.

Trong chén là thứ nước đen sì, nồng nặc mùi thuốc. Hà Lăng khẽ nhíu mày, nhưng vẫn ngoan ngoãn hé miệng uống hết.

Uống xong thuốc, Kỳ Việt đỡ y nằm lại trên giường, sau đó cầm chén quay người muốn đi ra ngoài.

“Tướng công?” Hà Lăng kinh ngạc lên tiếng gọi hắn, cảm thấy hắn có chút lạ.

Bước chân Kỳ Việt khẽ khựng một chút, nhưng không đứng lại, cũng không nói tiếng nào, ra ngoài đóng cửa lại.

Hà Lăng không hiểu ra sao chống thân mình mở to mắt nhìn cánh cửa đã đóng chặt. Tướng công là đang giận y sao? Vì sao vậy?

Trong lòng Hà Lăng đột nhiên cảm thấy sợ hãi, từ lúc quen biết Kỳ Việt chưa bao giờ đối xử như thế với y, sao bỗng nhiên lại như vậy? Là do y đã làm sai điều gì sao?

Ngay lúc y đang hoảng loạn Kỳ Việt đã quay lại phòng, lần này hắn bưng theo khay, trên khay có cháo hoa cùng chút thức ăn. Thấy y chống người như vậy, sắc mặt trầm xuống, để khay lên bàn đi qua ép y nằm lại trên giường: “Ngươi không thể thành thật ngốc sao?”

Hà Lăng bị giọng nói hung ác của hắn dọa cho sửng sốt, ngơ ngác nhìn ánh mắt mang theo tức giận của hắn, không biết phải phản ứng như thế nào.

Đối diện với ánh mắt của y, Kỳ Việt nhắm hai mắt, buông cánh tay đè vai y ra, muốn quay lại bàn lấy khay thức ăn, ống tay áo lại bị nắm lấy.

Hà Lăng nắm chặt tay áo của hắn, mang theo run rẩy nhỏ bé không dễ nhận ra, cẩn thận từng li từng tí mở miệng: “Tướng công, ngươi đang giận ta sao?”

Nghe được thanh âm bối rối của người phía sau, Kỳ Việt rất đau lòng, tay hắn nắm thành quyền, nhịn xuống xúc động muốn ôm người vào lòng dỗ dành, dùng chút lực rút tay áo ra khỏi tay đối phương.

Vải vóc vóng loáng trượt khỏi tay, Hà Lăng hoảng hốt, sốt ruột vươn ngươi, trực tiếp bắt lấy tay Kỳ Việt, giọng nói mang theo nức nở: “Ta làm sai cái gì rồi, ngươi nói cho ta biết được không?”

Bàn tay nắm lấy tay hắn không ngừng run đấy, có thể đoán được trong lòng chủ nhân của nó sợ hãi cỡ nào, đau đớn cùng lửa giận đan xen trong lòng Kỳ Việt, hắn rốt cục không nhịn được quay người lại: “Ngươi thật sự không biết mình làm sai cái gì sao?”

Ánh mắt của hắn vì tức giận mà đỏ lên, Hà Lăng nhìn thấy đau lòng mười phần, cũng đỏ mắt theo, lại không biết trả lời chất vấn của hắn như thế nào: “Thật xin lỗi…”

“Thân thể không thoải mái vì sao không nói cho ta?” Kỳ Việt nắm chặt hai vai của y, lực đạo có chút lớn: “Ta là đại phu!”

Đến lúc này Hà Lăng mới biết được nguyên nhân khiến hắn tức giận, càng thêm áy náy, nhất định việc y đột nhiên ngất xỉu đã dọa hắn sợ: “Ta cho là không có việc gì, cho nên mới…”

“Ngươi cho rằng?” Kỳ Việt buông tay, lui về sau, vẻ mặt hờ hững: “Nếu quả thật ngươi không muốn hài tử trong bụng, cứ nói cho ta, ta sẽ có biện pháp tốt hơn giải quyết nó!”

Trong đầu Hà Lăng ‘ong’ một tiếng, hài tử? Hài tử gì? Y đặt tay lên bụng, ánh mắt kinh hoảng. Trong bụng y có hài tử của y và Kỳ Việt?

Kỳ Việt khom người xích lại gần y, nắm cằm y bắt ép y nhìn hắn, lời nói lạnh lùng như một người khác: “Hài tử hơn một tháng rất dễ giải quyết, giống như hôm nay ngươi ngã nhẹ một cái cũng đủ giết chết nó.”

Nước mắt rơi xuống, lăn theo hai má rớt xuống tay Kỳ Việt. Tay hắn như bị nóng đến bóng, vội thu tay lại, nhìn Hà Lăng mặt đầy nước mắt lắc đầu với hắn: “Đừng, đừng…”

Hà Lăng vươn tay bắt lấy tay Kỳ Việt, thấp thỏm lo âu hướng hắn xác nhận: “Hài tử có sao không? Có sao không?”

Cuối cùng Kỳ Việt vẫn là không đành lòng, trầm mặc hồi lâu mới cho y đáp án: “Không có việc gì.”

Hà Lăng đột nhiên nằm co quắp trên giường, ôm bụng mình khóc không thành tiếng, y che mặt, nước mắt rơi xuống từ giữa nhưng ngón tay: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, xém chút nữa ta đã hại chết hài tử của tướng công, là lỗi của ta!”.

Nếu y sớm nói với tướng mình khó chịu trong người, tướng công sẽ phát hiện ra hài tử, y liền có thể cẩn thận bảo hộ nó, thì sẽ không xảy ra chuyện này.

“Ngươi cho rằng ta để ý là đứa bé này sao?”

Thanh âm lạnh lùng khiến Hà Lăng ngẩng đầu, đối diện ánh mắt mang theo thất vọng của Kỳ Việt, Hà Lăng quên cả nghẹn nào, ngơ ngác nhìn hắn: “Tướng công?”

“Ngươi vẫn như cũ không hiểu vì sao ta tức giận.” Kỳ Việt khẽ cười một tiếng không rõ cảm xúc, lui về sau mấy bước, quay người biến mất ngoài cửa.

Hà Lăng ngồi ngơ ngác trên giường, mặc cho nước mắt rơi xuống, làn ướt cả một góc chăn đệm, vẻ mặt mờ mịt như hài tử bị người bỏ rơi.

Kỳ Việt ra cửa, nhìn ánh trăng không sáng lắm trên bầu trời, thở dài, hắn biết mình không nên phát giận lên người Hà Lăng, thế nhưng hắn không khống chế được.

Lúc Lâm Tiểu Hổ chạy đến nói cho hắn biết Hà Lăng ngất xỉu, không ai biết lúc đó trong lòng hắn sợ hãi như thế nào, nhất là lúc nhìn thấy Hà Lăng mặt không còn chút máu nằm trong ngực Ngô Ngọc Lan, hô hấp của hắn như ngừng lại.

Cố tình lúc này Ngô Ngọc Lan đồng dạng sắc mặt tái nhợt nói cho hắn biết e rằng A Lăng sinh non, trong nháy mắt đó đầu óc hắn như trống rỗng, thậm chí hắn không nhớ rõ bản thân ôm y về nhà như thế nào.

Hắn biết rất rõ y thuận của bản thân cao minh cỡ nào, nếu là ngươi hắn không muốn buông tay cho dù là Diêm Vương cũng khó lòng bắt đi được, nhưng hắn vẫn khẩn trương, hai tay run rẩy.

Vạn nhất hắn dùng sai thuốc, vạn nhất hắn thi châm sai, trong đầu đầy rẫy các loại khả năng có thể xảy ra, không tài nào quăng đi được.

Nếu bỏ đứa bé, quá trình cứu chữa A Lăng càng dễ dàng, thế nhưng hắn biết rõ, sau đó tiểu phu lang tỉnh lại nhất định là vô cùng thống khổ tự trách.

A Lăng không có khả năng hiểu được, một khối thịt chưa thành hình làm sao so sánh được với y, nếu có thể vì A Lăng mà bảo vệ nó, thì cũng có thể vì A Lăng mà bỏ nó.

Ánh mắt Kỳ Việt trở nên âm trầm, hắn chắp tay sau lưng, chậm rãi đi ra cổng. Cơn giận trong lòng cũng nên tìm một chỗ phát tiết ra, vừa vặn có một khoản nợ hắn còn chưa tính.

Buổi trưa sau khi chạy về, trong lòng Tiền thị vẫn luôn thấp thỏm lo âu. Hình ảnh Hà Lăng ngã trên đất, làm nàng nhớ đến nhiều năm trước đối mặt với thân nương của y.

“Ngươi sao vậy? Có ăn cơm hay không đây?” Hà Thiên nhíu mày nhìn nàng gắp một hồi lâu cũng không có gắp trúng thức ăn, còn ngẩn người đưa vào miệng ăn.

Tiền thị bị thanh âm của hắn làm cho tỉnh táo, lúng túng ngừng đũa, cười gượng: “Ta nghĩ đến việc vụ mùa, bất tri bất giác nghĩ đến ngẩn người.”

“Đều là do con vô dụng, không giúp được cha nương.” Nghe nàng nhắc tới chuyện này, Hà Quý liền buông đũa, bây giờ hắn cảm thấy mình như phế vật vậy.

“Ngươi đừng nói như vậy!” Tiền thị vỗ vỗ tay hắn, an ủi: “Trâu chúng ta đã mua về, hôm khác làm cái xe, ngươi liền có thể hỗ trợ chở lúa về, dù sao ngươi cũng có thể đánh xe.”

Hà Quý đang muốn nói gì đó, liền nghe bên ngoài vang lên tiếng động thật lớn, ba người sửng sốt, vội vàng đi ra ngoài nhìn thử, nhìn thấy cửa lớn ngoài sân đã bị người đạp hỏng.

“Kỳ Việt, ngươi làm gì vậy?” Hà Thiên tức giận chỉ vào người đứng ở cửa, gần đây nhà bọn họ cũng không trêu chọc đến hắn, làm sao còn không chịu buông tha cho bọn họ!

Kỳ Việt cười lạnh, không thèm để y chất vấn của Hà Thiên, trực tiếp đi qua cướp lấy quải trượng của Hà Quý, một cước đạp Hà Quý té ngã ra đất.

“A! Nhi tử!” Tiền thị sợ hãi kêu, bổ nhào qua đỡ người, nhưng chậm một bước.

Kỳ Việt nắm cổ áo Hà Quý, nhấc người lên, vừa vặn tránh thoát tay Tiền thị. Hà Quý bị Kỳ Việt lôi đi, chân trái không dùng được, chỉ có thể dùng chân phải chống đỡ, cổ áo bị nắm chặt làm Hà Quý có chút khó thở, trướng đến đỏ cả mặt.

“Ngươi đây là muốn làm gì?!” Hà Thiên vừa vội vừa tức, không hiểu lại có chuyện gì đang xảy ra.

“Ngươi mau buông con ta ra!” Tâm Tiền thị như bị người nhấc lên theo nhi tử, gấp đến mức nước mắt cũng rơi xuống.

“Đau lòng sao?” Kỳ Việt nhếch môi cười một tiếng, lắc lắc người đang nắm trong tay, lạnh lùng nói: “Vậy ngươi từng nghĩ chưa, hôm nay lúc nhìn thấy A Lăng, ta đau lòng biết bao!”

Hô hấp của Tiền thị cứng lại, ánh mắt trở nên tránh né, nàng nhỏ giọng nói: ” Không phải ta cố ý, ta không cố ý!”

Hà Thiên nghe thấy lời này, dùng ánh mắt căm tức nhìn nàng: “Ngươi lại làm ra chuyện tốt gì?!”

Kỳ Việt một cước đá vào hai chân Hà Quý, đối phương đau đến quỳ trên mặt đất, đầu gối đập xuống mắt đất cứng rắn lạnh lẽo tê rần, khiến hắn phát ra tiếng kêu đau đớn.

“Ngươi đừng đánh nó là lỗi của ta, đều là lỗi của ta!” Tiền thị nhìn nhi tử đau đến vặn vẹo, đau lòng không chịu được, chỉ lo Kỳ Việt làm tổn hại đến bên chân còn lành lặn của Hà Quý.

Kỳ Việt hung hăng vứt người ra đất, nhìn Hà Quyd đau đớn co người, cười lạnh nhìn Tiền thị: “Nếu ngươi còn dám chạm vào dù chỉ là một sợi tóc của A Lăng, ta sẽ khiến con của ngươi…”

Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn về phía con trâu đang bị cột cách đó không xa, bàn tay khẽ lật, bắn ra thứ gì đó vào miệng trâu, sau đó quay đầu nói: “Giống như con trâu này.”

Lưu lại một câu khiến bọn họ không hiểu, Kỳ Việt hất tay áo rời đi.

Thân ảnh của hắn vừa biến mất, con trâu khỏe mạnh liền sùi bọt mép ngã lăn ra đất, chốc lát đã không còn động đậy.

“A!” Tiền thị rít lên, hai mắt trọn to, ngất đi.

Hai chân Hà Thiên mềm nhũn ngồi co quắp dưới đất, nhìn con trâu mới mua được vài ngày, còn chưa được dùng qua cứ như vậy chết đi, trong lòng hận không thể đánh chết thứ xuẩn phụ chỉ biết gây phiền phức cho hắn kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.