Quy Ẩn Hương Dã

Chương 6




Gương mặt anh tuấn, thân hình cao gầy, gặp người trên mặt liền bày ra ba phần ý cười, có khí chất, người như vậy rất khó làm người khác không chú ý đến.

Mấy ngày gần đây, nhón cô nương, ca nhi trẻ tuổi trong thôn đều bàn tán về hắn, đại bá mẫu cũng nhắc về hắn với Hà Trân cả ngày, nói đối phương có bao nhiêu tốt. Chờ đến lúc gặp mặt, phải nhanh chóng bắt lấy đối phương.

Gần đây, Hà Lăng ở trong thôn nghe được rất nhiều lời bàn tán về người này.

“Thì ra ngươi có nghe nói về ta.” Kỳ Việt cúi đầu, cười nhìn y.

Thân hình Hà Lăng nhỏ nhắn, chỉ là hình như y mặc lại quần áo cũ của ai đó, hơi rộng đối với y, từ góc độ của Kỳ Việt nhìn tới, dễ dàng nhìn thấy xương quai xanh ẩn hiện trong quần áo, dáng vẻ cũng là mười phần tinh xảo giống y.

Hắn hơi dời tầm mắt, không tiếp tục nhìn xuống: “Sau sau ta cũng muốn cấy mạ, nhưng không hiểu phương diện này cho lắm, nhìn thấy ngươi cấy mạ rất tốt, không biết có thể chỉ dạy cho ta hay không?”

Hà Lăng muốn từ chối, nhưng không biết phải mở miệng thế nào, nhìn dáng vẻ của hắn cũng nhận ra là người không am hiểu việc nhà nông, muốn học cũng rất bình thường, chỉ là tại sao cố tình phải là y?

“Chẳng lẽ có gì không tiện? Là ta làm ngươi khó xử?” Kỳ Việt bày ra vẻ mặt thất vọng, nói: “Nếu là như thế, thì thôi vậy.”

“Không phải, không có… Khó xử…”Hà Lăng không biết cách giao tiếp với người khác, nhìn vẻ mặt thất vọng của hắn, lập tức có chút hoảng.

“Vậy thì đa tạ!” Kỳ Việt thuận thế chắp tay cảm tạ y.

Đã như vậy, Hà Lăng không còn cách nào từ chối, đành phải cầm gốc mạ trong giỏ lên, một bên cúi người trồng xuống, một bên nói với hắn: “Làm như thế này, vững tay một chút, không nên cắm lệch, sẽ ảnh hưởng quá trình sinh trưởng của mạ, cũng không nên cấy quá sát, tốt nhất là nên giữ chút khoảng cách…”

Hà Lăng hết sức chăm chú dạy hắn cách cấy mạ, lực chú ý của Kỳ Việt lại đặt trên bàn tay đang cấy mạ của y, làn da trăng nõn, ngón tay thon dài, mặc dù nguyên nhân làm việc quanh năm, khiến cho bàn tay có chút thô ráp, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến vẻ xinh đẹp của bàn tay này.

Ánh mắt Kỳ Việt lại chuyển đến cẳng chân đang ngâm trong nước, bên trên dính đầy bùn đất, khiến người nhìn cảm thấy đáng tiếc, đôi chân đẹp như vậy, không nên bị bùn làm bẩn, cần được ôn nhu cẩn thận mà đối đãi.

Kỳ Việt cảm thấy người trong thôn nói Hà Lăng là hồ ly tinh, cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý, trên người y xác thật không chỗ nào không lộ ra lực hấp dẫn, điểm hấp dẫn nhất của y, đó chính là bản thân y không hề biết mình đẹp như thế nào.

Y không cảm thấy y đẹp hơn người khác ở điểm nào, thậm chí vì dung nhan này mang đến bất hạnh cho y, làm cho y cảm thấy càng tự ti.

Y cũng không biết, cô nương, ca nhi chán ghét y, là vì đứng trước mặt y khiến bọn họ cảm thấy mặc cảm, hán tử không đến gần y, bởi vì vô pháp kháng cự lực hấp dẫn trên người y.

Kỳ Việt cười nhẹ, con người đều ích kỷ, bọn họ dùng cách ghét y, cách xa y, để chứng minh rằng mình không hề quan tâm chú ý đến y, cũng chưa từng suy xét qua xem từ trước đến nay y có thương tâm, có khó chịu hay không.

Hà Lăng cấy mấy gốc trước cho hắn xem qua, sau đó lấy một gốc đưa cho hắn: “Ngươi có muốn thử không?”

Kỳ Việt đưa tay tiếp nhận: “Đương nhiên.”

Mặc dù hắn chưa từng cấy mạ, nhưng lại rất thông thạo trồng dược, cho nên trên phương diện này, đương nhiên là lĩnh hội rất nhanh, không quá mấy gốc, đã nắm giữ được trọng điểm cơ bản, thao tác cũng dần thuần thục.

Hà Lăng không cảm thấy người này giống thôn dân, cho dù hắn đang làm việc nhà nông, cũng làm cho người ta cảm thấy rằng hắn chỉ là đang nhàn nhã chăm sóc hoa cỏ.

Y có chút không rõ, vì sao người này lại vào thôn định cư, sống như thôn dân, tựa hồ đối với hắn quá ủy khuất.

Hai người một dạy một học, bất tri bất giác đã trồng xong mảnh ruộng. Kỳ Việt đứng thẳng dậy, xoa thắt lưng có chút mỏi: “Ta phải cảm tạ ngươi đã dạy ta việc này, sau này trồng ruộng nhà ta, cũng không có vấn đề gì.”

“Không có, là ta phải cám ơn ngươi!” Tuy là đang dạy hắn, nhưng Hà Lăng cảm thấy là đối phương đang giúp y.

“Không không không, là ngươi dùng ruộng nhà mình cho ta luyện rập, là ngươi đang giúp ta, để cảm ơn, ta mời ngươi ăn chút gì đó.” Kỳ Việt nói xong cũng không đợi y đáp lại, đã đi đến lấy giỏ mình để xuống lúc nãy, mang đến cho y: “Cho ngươi.”

Hà Lăng giấu tay ra sau lưng, lui về sau hai bước: “Ta không thể nhận.”

Kỳ Việt tiến lên một bước, túm lấy tay của y nhét giỏ vào: “Nếu ngươi không muốn ăn thì cứ ném đi.”

Hắn không nói thêm, quay đầu ra khỏi ruộng. Hắn biết, lấy tính khí của đối phương, tuyệt đối sẽ không làm ra việc lãng phí lương thực.

Đem nửa mẫu ruộng còn lại cày cho xong, Kỳ Việt nói vài câu với Lâm Sinh, rồi dắt trâu đi về, Hà Lăng không còn ở đó nữa, chắc là đến mảnh ruộng khác làm việc.

Về đến nhà, đem trâu cột vào chuồng, Kỳ Việt vỗ vỗ Mộc Diễm đang nhàn nhã ăn cỏ: “Hình như ta, có chút không giống chính mình…”

Mộc Diễm thở phì phì, tiếp tục nhai cỏ khô trong miệng, cũng không biết là có nghe hiểu hay không.

Kỳ Việt chắp tay sau lưng, vẻ mặt có chút tự giễu, cái loại tình cảm gọi là đồng tình này, hắn không có. Hắn gặp qua rất nhiều người khổ gặp chuyện bi thảm, thậm chí số ít trong đó là do bàn tay hắn tạo ra, nhưng những việc đó chưa bao giờ làm nội tâm hắn dao động.

Nhưng khi đối mặt Hà Lăng, hắn xác thực mềm lòng, mang theo chút tâm tư chính hắn cũng không rõ. Việc này rất kỳ quái, hắn mới đến đây có ba ngày, số lần gặp qua đối phương một bàn tay cũng có thể đếm hết, nhưng mỗi lần nhìn thấy, trong lòng hắn liền trở nên mềm mại.

Hắn gặp qua vô số mỹ nhân, không ít người xinh đẹp hơn Hà Lăng, đa số thân phận các nàng đều tôn quý, có nhiều người còn ái mộ hắn, nhưng không ai lọt vào mắt Kỳ Việt.

Vì sao hết lần này tới lần khác, luôn mềm lòng với ca nhi nông thôn không biết sửa soạn, lại nhát gan tự ti này.

Tuy nhiên, Kỳ Việt vẫn là Kỳ Việt, cho dù có nhiều thứ nghĩ không ra, cũng không vì vậy là khắc chế bản thân, nếu muốn thân cận, thì cứ thân cận thôi, nếu không buông xuống được vậy thì không cần buông xuống. Trước kia phương diện y thuật gặp nan đề, hắn chưa từng trốn tránh, hiện tại, bất quá là đổi thành người mà thôi.

Cẩu Tử

Hà Lăng về đến nhà, trước tiên vào phòng mình, bỏ giỏ trong tay vào chỗ ít người chú ý, chờ sau này có cơ hội, y phải đem giỏ trả lại cho người kia.

Một đĩa thịt muối, hai cái bánh bao chay cùng một ống trúc cháo hoa, đây là bữa cơm tốt nhất y từng được ăn qua, chỉ dạy hắn cấy mạ, căn bản không đáng giá bằng những thứ này, ngươi kia là người tốt.

“Hà Lăng! Trở về không đi làm cơm trốn trong phòng làm cái gì?! Là muốn để chúng ta đói chết có phải không?” Trong sân vang lên tiếng la mắng của Tiền thị, Hà Lăng vội vàng thu hồi ý nghĩ, ra khỏi phòng đi xuống nhà bếp.

“Suốt ngày chỉ biết lười biếng!” Tiền thị mắng tiếp một câu, mới hài lòng quay người nói với ca nhi bảo bối của mình: “Trân Nhi a, lời nương nói với ngươi, ngươi phải nhớ cho kỹ, không có việc gì thì đi tìm tiểu tử Kỳ Việt kia lân la làm quen, nhất định phải bắt người tới tay!”

“Đã biết, nương!” Hà Trân gật đầu đáp ứng, sau đó lại có chút thẹn thùng, cúi đầu nói: “Con cảm thấy hắn đối với con cũng không phải không có ý tứ kia, nương xem, hôm này lúc ở ngoài ruộng hắn cười với con, rất dễ nhìn.”

“Đúng thế, Trân Nhi nhà chúng ta tốt như vậy, có hán tử nào lại không thích.” Tiền thị vỗ võ tay Hà Trân, chợt nhớ ra việc gì, vẻ mặt tức giận: “Nếu không phải do Lâm Sinh kia, các ngươi còn có thể trò chuyện thêm vài câu, nói không chừng việc này xong luôn rồi.”

“Nương, nếu hán tử kia đã có ý với Trân ca nhi, Lâm Sinh kia làm sao ngăn được, nương cũng không cần sinh khí vì hắn.”

Con dâu lớn của Tiền thị là Lưu thị, cho gà ăn xong liền đi tới, phủi bụi bám trên người, ngồi xuống bên cạnh hai người.

“Hừ, Lâm Sinh này luôn lên tiếng vì Hà Lăng, chắc là bị nó câu mất hồn rồi, cũng không sợ tức phụ hắn nháo với hắn.” Nhớ đến hôm nay Lâm Sinh không chừa mặt mũi cho mình, trong lòng liền phát giận.

“Nói cho cùng vẫn là do Hà Lăng, chỉ biết dụ dỗ nam nhân!” Hà Trân nói xong liền trừng mắt liếc nhà bếp, vẻ mặt khinh thường.

Từ nhỏ y đã không thích ca nhi này nhà tiểu thúc, tiểu nam hài trong thôn đều thích vây quanh nó, còn cho nó đồ. Ngày ngày nhìn thấy gương mặt đó, y rất chán ghét, đáng tiếc, khi đó nãi nãi vẫn còn, muốn khi dễ nó cũng chỉ có thể lén lút làm.

Thực ra thời điểm Hà Lăng mới tới, hai ca ca của y cũng rất thích nó, luôn dành đồ ăn ngon cho nó. Về sau, y ỷ vào mình tuổi còn nhỏ, nới với các ca ca là Hà Lăng ức hiếp mình, đoạt điểm tâm của mình, còn nói nó rất xấu, không muốn chơi cùng nó.

Lại thêm nương luôn nói với bọn họ nương của Hà Lăng không tốt, lâu dần, hai người ca ca cũng theo y khi dễ Hà Lăng.

Sau này nãi nãi qua đời, trong thôn nổi lên lời đồn Hà Lăng là sao chổi. Hà Trân biết đó là do nương tung tin đồn, những cũng là thật, bất cả là phụ mẫu Hà Lăng hay là nãi nãi, đúng lúc có sự xuất hiện của nó thì lần lượt qua đời. Hơn nữa, tuổi tác lớn dần, ngũ quan trổ mã đến diễm lệ, xác thực rất giống hồ ly câu dẫn người.

Nhìn hài tử trong thôn rốt cuộc không tìm nó chơi đùa, miễn bàn Hà Trân có bao nhiêu vui vẻ, lớn lên đẹp hơn y thì có tác dụng gì, còn không phải là đã mười tám cũng không thể gả đi sao. Chờ nó lớn thêm vài tuổi, nương sẽ tìm một lão già gả nó qua làm thiếp thất, thu một số lớn tiền sinh lễ, mà Hà Lăng, cả đời này sẽ không có được hạnh phúc!

Mình đâu? Hà Trân nhớ đến nam nhân hôm nay cười như gió xuân, nhớ đến gương mặt tuấn mỹ của hắn, thân hình cao thẳng khí chất văn nhã, không tránh được đỏ mặt, nam nhân kia, sẽ là bến đỗ của mình.

Hà Lăng ở trong bếp nhóm lửa nấu cơm, trong lòng áy náy, đều do giúp y, mà Lâm Sinh đại ca bị ghi hận.

“Được rồi, không nhắc đến đồ sao chổi kia, Trân Nhi a, ngươi cứ đặt tâm tư lên người Kỳ Việt kia là được.” Một khi ca nhi nhà mình đã gả đến, cho dù kẻ ngoài lai kia trong tay có bao nhiêu của cải, kia còn không phải đều là của mình à.

“Con hiểu được!” Hà Trân gật đầu.

Hà Lăng thả thức ăn đã cắt vào nồi, cầm muôi đảo tới đào lui.

Y cũng không cho rằng người kia có tâm tư gì với Hà Trân, người như hắn, hẳn là thích nữ tử dịu dàng mỹ lệ, ôn nhu ấm áp giống như hắn vậy, đứng chung một chỗ mới xứng đôi, người trong thôn e rằng không có hy vọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.