Quy Ẩn Hương Dã

Chương 4




Kỳ Việt đưa mắt nhìn trái nhìn phải dò xét, cảm thấy trong này nhất định có chuyện gì đó, thế nhưng cũng không quan hệ gì tới hắn, hắn cũng không có hứng thú tham gia, cho nên chắp tay với các nàng: “Mới từ trấn về, có chút mệt, không thể cùng các vị tán gẫu nhiều, xin phép rời đi trước”

Nhóm phụ nhân cũng không dây dưa, nói hắn mau về nghỉ ngơi, sau này còn nhiều cơ hội trò chuyện.

Kỳ Việt nhảy lên lưng ngữa, gật đầu với các nàng, vỗ Mộng Diễm ra hiệu cho nó cất bước đi về nhà.

Thời điểm đi ngang qua giếng nước trong thôn, hắn nhìn thấy thân ảnh nhỏ gầy đang cố sức kéo dây thừng múc nước, gương mặt diễm lệ, chính là ca nhi lần trước bị hắn hỏi đường.

Hắn nhìn đối phương kéo nước từ giếng lên, đổ đầy thùng nước của mình, sau đó xuyên đòn gánh vào, đặt lên vai, lúc đứng lên thân hình thoáng lảo đảo, trong nháy mắt ngẩng đầu liền đối diện với tầm mắt của hắn.

Kỳ Việt nở nụ cười với đối phương, ghìm dây cương, dừng lại, hỏi: “Có cần giúp một tay không?”

Ca nhi kia ngẩn ngơ, không biết là bất ngờ vì gặp hắn, hay bất ngờ vì hắn muốn giúp, nhưng rất nhanh đã cúi đầu, cũng không trả lời hắn, nắm đòn gánh, có chút thấp thỏm nhanh chân rời đi.

Kỳ Việt bật cười, kẹp bụng ngựa tiếp tục đi, trong mắt vẫn còn mang theo hứng thú: “Trong vòng một ngày, chạy thoát hai lần!”

Hai ngày sau, Kỳ Việt đến chỗ Tôn thợ mộc lấy mộc cày về, sau đó đi tìm Lâm Sinh, muốn thỉnh giáo hắn phương pháp trồng trọt, đối phương sảng khoái đáp ứng, hôm sau liền dẫn hắn ra ruộng.

Cẩu Tử

Lâm Sinh đưa hắn đến ruộng nước, những nhà khác đã bắt đầu gieo mạ, Kỳ Việt đến chậm, lại không biết cày bừa.

Trước tiên Lâm Sinh muốn hắn làm cho xong hai mẫu ruộng nước này, xong bên này lại đến bên ruộng cạn sau, bên đó trì hoãn hai ngày cũng không có vấn đề gì. Kỳ Việt là người mới không có chút kinh nghiệm nào, tất nhiên là đều nghe theo Lâm Sinh.

Ruộng nhà hai người cách nhau không xa, có việc gì Kỳ Việt trực tiếp đến tìm Lâm Sinh là được, việc cày ruộng cũng không phải quá khó, chỉ cần đeo mộc cày buộc lên người trâu, rồi cứ để nó cày, hắn làm cũng không tệ.

Trong lúc cày, Kỳ Việt nhìn thoáng qua ruộng bên cạnh, có người đang bận rộn cấy mạ, mạ cấy xuống rất chỉnh tề, vững vàng. Người vùi đầu cấy mạ kia nhìn có chút quen mắt.

Kéo môi Kỳ Việt cong lên, hắn cảm thấy hắn và ca nhi này rất có duyên, tuy rằng thôn Cổ Thủy không lớn, ba ngày gặp mặt hai lần cũng không có gì kỳ quái.

Lúc này đối phương chỉ cắm đầu làm việc, không chú ý đến hắn, Kỳ Việt cũng không lên tiếng quấy rầy, tránh cho đối phương bị dọa đến mức chạy trốn.

Tưởng tượng đến hình ảnh kia còn cảm thấy rất thú vị, nụ cười trên mặt càng sâu thêm.

Bất quá cũng kỳ quái, mỗi lần gặp ca nhi này, hình như đối phương đều đang làm việc, bình thường, việc nặng như gánh củi, gánh nước đều là hán tử làm, tuy nói ca nhi cũng là thanh niên, nhưng cơ thể họ yếu hơn nam nhân bình thường, vốn nên làm những việc nhẹ nhàng như nữ tử.

Nghĩ vậy, Kỳ Việt lại cảm thân bản thân suy nghĩ nhiều, có thể là trong nhà đối phương không có hán tử, phụ thân ở nhà sức khỏe không tốt chăng? Về phần phu quân, y hẳn là chưa thành thân đi.

Hình như bất tri bất giác lại nghĩ nhiều rồi, Kỳ Việt buồn cười, hắn khi nào lại quan tâm nhiều đến việc không liên quan như thế, chẳng lẽ bị người trong thôn ảnh hưởng, cũng bắt đầu sinh hứng thú với chuyện nhà người khác?

Hắn lắc đầu cười, không tiếp tục suy nghĩ lung tung, một lần nữa đem sự chú ý đặt lên ruộng nhà mình.

Đến trưa, hai mẫu ruộng của Kỳ Việt đã cày không sai biệt, lúc này Lâm Sinh lên tiếng gọi hắn: “Kỳ Việt, tức phụ nhà ta mang cơm đến, có cả phần ngươi, nhanh qua đây cùng nhau ăn cơm!”

Kỳ Việt ngừng trâu, ngẩng đầu nói với Lâm Sinh: ‘Được, ta có mang thịt kho, chúng ta cùng nhau ăn.”

“Ha ha ha, vậy cũng tốt, được hưởng ké của ngươi!” Lâm Sinh đứng bên kia cười sang sảng, ra vẻ chiếm được tiện nghi.

“Hà Lăng!! Nửa ngày mà ngươi mới cấy được bấy nhiêu mạ? Ngươi nhìn các ca ca ngươi xem, có phải ngươi lại lười biếng hay không? Ta xem cơm trưa ngươi cũng không cần ăn nữa!!”

Ngay lúc Kỳ Việt đi đến chỗ Lâm Sinh, bên cạnh vang lên tiếng chửi rủa, hai người quay sang nhìn, trong thấy một vị phụ nhân đang chống nạnh đứng bên cạnh, mở miệng la mắng ca nhi trong ruộng.

Bị mắng chính là ca nhi có duyên gặp mặt mấy lần với Kỳ Việt, mà người mắng chửi kia, Kỳ Việt cũng gặp qua, chính là người muốn giới thiệu ca nhi cho hắn gặp mặt, phụ nhân nhà Hà Thiên.

Hai người như vậy lại là người nhà, Kỳ Việt có chút bất ngờ, bọn họ trong không giống người có quan hệ với nhau.

Nghe phụ nhân kia chửi rủa, ca nhi gọi là Hà Lăng vẫn cắm đầu làm việc, không có phản bác lại.

Cũng là Lâm Sinh có lòng nhiệt tình, có chút không vừa mắt, hô lên: “Ta nói thím này, Hà Lăng là ca nhi sao có thể so với hán tử? Huống chi hai nhi tử của thím được ăn no ăn ngon, cường tráng như trâu, nhìn Hà Lang đã biết xương cốt không tốt, người cũng đừng quá mức.”

“Nha, làm sao? Lâm Sinh ngươi đây là coi trọng Lang ca nhi rồi à? Muốn thím nói chuyện cùng tức phụ của ngươi hay không, đem nó gả cho ngươi?” Nhà Hà Thiên thấy có người ra mặt vì Lăng ca nhi, lập tức the thé giọng mải mai ngược lại.

“Ngươi…”Lâm Sinh há miệng muốn phản bác, nhìn thấy Hà Lăng ngẩng đầu lắc đầu với mình, đành đem lời nuốt trở lại, tức đến đỏ cả mặt.

Tức phụ Hà Thiên thấy hắn không đáp lại, đắc ý cười, khóe mắt liếc thấy Kỳ Việt đang đứng trong ruộng, nháy mắt liền thay đổi sắc mặt: “Ai nha, Kỳ tiểu tử cũng ở đây à?”

Kỳ Việt nở nụ cười, không trả lời nàng.

Nàng cũng không có cảm thấy có gì không đúng, tươi cười nói: “Lần trước có nói để ngươi và ca nhi nhà ta gặp nhau đâu, hôm nay vừa lúc đều có mặt ở đây, Trân ca nhi, mau tới đây!”

Tức phụ Hà Thiên quay đầu hô to, không bao lâu liền có một ca nhi chạy tới, ca nhi lớn lên tú khí, giữ mi tâm có dấu ấn hình thoi.

Tức phụ Hà Thiên cầm tay ca nhi nọ, ghé vào tai y nói mấy câu, ca nhi nọ lập tức ngượng ngùng liếc mắt nhìn Kỳ Việt.

“Kỳ tiểu tử, đây chính là ca nhi nhà ta, gọi là Hà Trân, bộ dạng đẹp tư thái tốt, rất giỏi may vá, khéo tay tài giỏi mười phần!” Nhìn dáng vẻ của tức phụ Hà Thiên, cứ như thể Kỳ Việt có phúc khí lắm mới có thể thú ca nhi nhà nàng.

Kỳ Việt từ đầu tới cuối chỉ cười tủm tỉm không lên tiếng, nhìn qua như công tử ôn nhuận, tựa hồ rất đồng ý với lời nói của nàng.

Nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện, ánh mắt của hắn như người đứng xem trò vui, không cảm thấy việc này có liên quan đến mình chút nào.

“Thím, Trân ca nhi nhà ngươi quá tốt, Kỳ huynh đệ nhà ta không dám trèo cao, ngươi vẫn nên tìm nhà khác tốt hơn đi, chúng ta còn muốn ăn cơm, qua kia trước!” Lâm Sinh nói xong liền bắt lấy cánh tay Kỳ Việt, kéo người đi.

Tức phụ Hà Thiên thẳng mắng hắn không hiểu chuyện, phá hoại lương duyên của người khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.