Quy Ẩn Hương Dã

Chương 28




Kỳ Việt đưa Hà Lăng vào cửa hàng cực kỳ nổi danh. Cửa hàng có hai tầng, tầng một bán y phục vài vóc, tầng hai bán trang sức cùng các loại son phấn bột nước. Kiểu dáng phong phú, rất được các cô nương ca nhi yêu thích.

“Nha, đây không phải Kỳ công tử sao!” Chưởng quầy dường như nhận ra Kỳ Việt, cười tươi như hoa ra đón.

Kỳ Việt gật đầu, nói: “Hôm nay mang phu lang đến xem.”

Chưởng quầy nghe vậy, đưa mắt dò xét Hà Lăng, cảm thấy y quá đỗi diễm lệ hơn người, đẹp mắt vô cùng. Không trách được Kỳ Việt lại yêu thương che chở như vậy, vội mở miệng khen: “Hai vị đại gia đứng chung một chỗ quả là xứng đôi. Khiến cho cửa hàng nhỏ này của ta sáng thêm phần phần.”

“Chưởng quầy nói đùa.” Lời này làm cho Kỳ Việt rất hưởng thụ: “Ta đưa phu lang tùy ý xem một vòng, chưởng quầy cứ làm việc của mình đi, không cần đón tiếp.”

“Được, hai vị tùy ý!” Chưởng quầy vẫy tay kêu hỏa kế đi theo hai người, liền chắp tay rời đi.

Kỳ Việt quay đầu nói với Hà Lăng: “Y phục, hương phấn lần trước mua cho ngươi, là mua ở chỗ này.”

Hà Lăng giật mình, nói đùa: “Ta còn tưởng rằng, tiệm này cũng là do tướng công mở đâu!”

Kỳ Việt nghe xong, bày ra dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ: “Nếu phu lang thích, ta liền mua lại tiệm này, được chứ?”

“Ngươi đừng!” Hà Lăng cuống lên, y muốn tiệm này làm gì.

Nhìn y bối rối, Kỳ Việt cười cười, muốn trêu chọc y, nhưng vô tình trông thấy một kiện y phục màu lam, vạt áo thêu hoa lê, mười phần tao nhã xinh đẹp.

Hắn lôi kéo Hà Lăng đi qua, đưa thay sờ sờ, cảm thấy mềm nhẵn, rất không tệ. Hắn nói với hỏa kế đi theo: “Y phục này có kích thước phù hợp với phu lang nhà ta không?”

Hỏa kế kia nhìn Hà Lăng một chút, khom người nói: “Có, ta đi lấy tới cho khách quan.”

Thấy là mua cho mình, Hà Lăng giữ chặt lấy tay Kỳ Việt: “Tướng công, y phục ta đã có nhiều, không cần mua nữa.”

“Y phục này nhất định rất hợp với ngươi, ta muốn nhìn thấy ngươi mặc nó.” Kỳ Việt không nói tiếp, đôi mắt chan chứa ý cười nhìn thẳng vào y.

Hà Lăng há miệng mấy lần, không thể nói ra lời cự tuyệt. Trong lúc do dự, hỏa kế đã mang y phục đến, lúc này cũng không thể bảo người ta đem đi, Hà Lăng đành nhận lấy, đi thay y phục.

Kỳ Việt đột nhiên nhớ đến cái gì, nói với hỏa kế bên cạnh: “Ta lên tầng hai nhìn một chút, đợi phu lang ta ra, làm phiền ngươi nói với y một tiếng.”

Tiểu nhị khom người đáp ứng, Kỳ Việt đi lên lầu. Hắn muốn tìm trâm cài tóc thích hợp, để phối với kiện y phục kia.

Kỳ Việt mới vừa lên lâu, liền có hỏa kế tiến lên chào đón, Kỳ Việt gật đầu, nói: “Trâm ngọc ở nơi nào?”

Hỏa kế nghe vậy, đi lên trước dẫn đường, dẫn Kỳ Việt đến bên tủ lớn: “Trâm ngọc của tiểu điếm đều ở đây, công tử nhìn xem có ưng ý món nào hay không?”

Kỳ Việt cúi đầu, nhìn cả tất cả các trâm cài tóc ở đây, cuối cùng, ánh mắt dừng trên một cây trâm ngọc. Trâm kia toàn thân ôn nhuận, tạo hình tinh xảo, kiểu dáng khắc hoa lê, rất phù hợp với y phục.

Kỳ Việt cầm trâm ngọc lên tinh tế nhìn, dù không tính là chất ngọc tốt nhất, nhưng vẫn tạm được, ở cái trấn nhỏ này đã là không sai. Hắn đưa trâm ngọc cho hỏa kế: “Bọc lại đi.”

Tiểu nhị nhận trâm rời đi, Kỳ Việt tùy ý nhìn quanh, nếu thấy món nào thích hợp, có thể mua cho phu lang của hắn.

“Công tử!”

Sau lưng truyền đến giọng nói kinh ngạc, Kỳ Việt quay người, nhìn thấy một cô nương đứng sau lưng hắn, rất giống tiểu thư nhà giàu, còn có nha đầu theo hầu bên cạnh. Hắn nhìn một hồi cũng không nhận ra là ai: “Ngươi là…”

“Công tử quên rồi?” Cô nương kia thấy hắn không nhớ, có chút thất lạc, vội nói: “Ngươi và ta từng gặp mặt một lần, lần đó ta không cẩn thận ngã trước mặt ngươi.”

Nhắc đến chuyện này, Kỳ Việt có chút ấn tượng, lúc ấy hắn lên trấn mua trâu, trên đường về, quả thật có gặp qua một cô nương như vậy.

Thấy hắn dường như đã nhớ ra, cô nương kia yên tâm. Nhìn vào mắt hắn, lại không nhịn được ngượng ngùng: “Lần trước vội vàng từ biệt, không nghĩ tới còn có thể gặp lại, quả nhiên là duyên phận.”

Kỳ Việt không đáp lời, với hắn mà nói, cũng không tính là duyên phận gì.

“Đúng rồi!” Cô nương kia đột nhiên nhớ tới chuyện lần trước chưa kịp hỏi: “Tiểu nữ tên gọi Trịnh Nguyệt Ngôn, không biết công tử có thể cho biết danh tính?”

“Kỳ công tử, trâm đã được gói kỹ.” Kỳ Việt còn chưa kịp mở miệng từ chối, hỏa kế đã mang hộp nhỏ đi tới.

“Thì ra công tử họ Kỳ!” Trịnh Nguyệt Ngôn vui vẻ mười phần.

Kỳ Việt thở dài, lười ứng phó nàng, nói: “Đồ vật tại hạ đã chọn xong, cáo từ trước.”

“Kỳ công tử, xin chờ một chút!” Trịnh Nguyệt Ngôn thấy hắn muốn đi, trong lòng gấp gáp, nhấc váy đuổi theo phía sau.

Trịnh Việt Phong cầm quạt xếp trong tay, giống như công tử phong lưu, thản nhiên đi trên đường, ngẫu nhiên cười với vài cô nương, ca nhi đi ngang qua. Nhìn đối phương xấu hổ đỏ mặt, vô cùng thoải mái.

“Thiếu gia, đã gần đến trưa, chúng ta có nên đi tìm tiểu thư?” Gã sai vặt theo hầu bên cạnh ngẩng đầu nhìn trời, lên tiếng nhắc nhở.

Trịnh Việt Phong “Bá” một tiếng, gấp quạt lại, nói: “Nàng khẳng định lại đang ở bên trong cửa hàng kia.”

Vị trí hiện tại của bọn họ cách cửa hàng kia không xa, đi bộ qua cũng chỉ mất thời gian một chén trà. Bởi vì do muội muội của gã, gã cũng đến cửa hàng này không ít lần.

“Trịnh đại thiếu gia, ngài lại đến tìm lệnh muội?” Gã vừa vào cửa, chưởng quỹ liền vội vàng ra đón. Ở trấn, Trịnh gia là nhà giàu có tiếng, một nửa số cửa hàng trên trấn là sản nghiệp nhà họ, đắc tội không nổi.

“Còn không phải sao, nàng thích nhất y phục, trang sức của cửa hàng ngươi, vừa ra cửa liền chạy đến đây.” Ở nhà, đám đồ chơi này đã chất đầy cả một phòng, vẫn cứ suốt ngày mang về nhà.

“Tiểu thư thích, đó là vinh hạnh của tiểu điếm.” Chưởng quầy vội chắp tay, tiểu thư Trịnh gia bỏ tiền vào đây không ít, là khách hàng lớn của tiệm bọn họ.

Trịnh Việt Phong đang muốn mở miệng nói tiếp, dư quang bất chợt nhìn thấy gì đó, vẻ mặt trở nên kinh diễm. Gã đẩy chưởng quỹ sang bên cạnh, sải bước đi tới.

Chưởng quầy đột nhiên bị gã gạt sang một bên, có hơi bất ngờ, chờ đến khi thấy rõ gã đi đâu, trong lòng nhảy dựng.

Hỏng! Đây là muốn xảy ra chuyện a!

Hà Lăng thay y phục xong, ra ngoài lại không thấy Kỳ Việt đâu, y nghi hoặc. Hỏa kế đã sớm chờ một bên, thấy vậy khom người nói: “Kỳ công tử lên lầu hai, thỉnh khách quan đợi một lát.”

Hà Lăng gật đầu hiểu ra, giơ tay chỉnh lại ống tay áo.

“Vị tiểu ca này mặc một thân y phục này, quả thật giống như thiên tiên hạ phàm, vô cùng đẹp mắt.”

Thanh âm đột ngột xuất hiện, Hà Lăng dừng tay, ngẩng đầu nhìn, thấy một vị công tử trẻ tuổi đứng đó, tay cầm quạt xếp, ánh mắt loan loan, giống như quân tử ôn tồn lễ độ.

Nam tử xa lạ bắt chuyện với y, lại đang ở nơi không quen thuộc, Hà Lăng không biết phải ứng đối ra sao, y lui về phía sau, tránh đi tầm mắt người kia.

“Trịnh thiếu gia, lệnh muội trên lầu, tại hạ đưa ngài lên đó đi.” Chưởng quầy kiên trì tiến lên, muốn mang gã đi khỏi chỗ này. Tuy nói Kỳ Việt là dân quê, nhưng nhìn sao cũng thấy không đơn giản. Trịnh gia cũng không phải nhà tầm thường, lát nữa lỡ như hai bên xảy ra xung đột, cái cửa hàng nhỏ này của ông làm sao chịu đựng nổi.

“Không vội không vội.” Trịnh Việt Phong qua loa phất tay với ông, lại tiến đến gần Hà Lăng: “Tại hạ Trịnh Việt Phong, không biết có thể biết tính danh ca nhi?”

Ý đồ của gã hết sức rõ ràng, Hà Lăng tất nhiên không đáp lời gã, chỉ cúi đầu im lặng.

“Tính danh ta nghĩ ngươi không cần biết đến.”

Ngay lúc Trịnh Việt Phong muốn hỏi mỹ nhân thêm vài câu. Sau lưng bỗng truyền đến giọng nói không có cảm xúc. Đám người nhìn sang, thấy Kỳ Việt đang đứng ở đầu bậc thang, vẻ mặt lạnh lùng.

“Tướng công!” Hà Lăng vui mừng, vội chạy tới.

Kỳ Việt ôm người vào ngực, vỗ nhẹ lên lưng y trấn an, trên mặt cũng có thêm nụ cười: “Đừng sợ, ta ở đây.”

Trịnh Nguyệt Ngôn từ phía sau đuổi tới, vừa lúc nghe tiếng gọi ‘tướng công’ này, còn nhìn thấy Kỳ Việt ôm một người trong lòng, nàng lập tức như bị sét đánh, không nghĩ tới người kia đã thành thân rồi.

Trịnh Việt Phong trơ mắt nhìn mỹ nhân mình nhìn trúng lao vào trong lòng người khác, đau lòng không thôi.

Kỳ Việt nâng mắt, thấy ánh mắt kẻ kia còn gắt gao đặt lên người phu lang nhà mình, trong lòng cực kỳ không vui. Hắn chỉ mới rời đi chọn trâm ngọc một lát, đã có người can đảm nhìn đến người của hắn: “Đẹp mắt không?”

“Đẹp mắt vô cùng.” Trịnh Việt Phong vô thức đáp lời, đến khi phản ứng lại, đã đối diện với một tầm mắt lạnh như băng, trong lòng xẹt qua một tia sợ hãi.

Mặc dù Kỳ Việt đang cười, trong mắt lại không có ý cười, ánh mắt lạnh lùng đặt trên người gã, không lên tiếng lại làm gã rùng mình, như rơi vào hầm băng.

Trịnh Việt Phong nhịn không được mở quạt xếp, ngăn trước mặt mình, cũng là ngăn trở ánh mắt kia.

“Kỳ công tử, ngươi thành thân rồi?” Trịnh Nguyệt Ngôn từ trên lầu đi xuống, run miệng hỏi.

Kỳ Việt ôm Hà Lăng, bàn tay nắm chặt lấy tay y, nói: “Tự nhiên.”

“Phu lang ngươi…” Trịnh Nguyệt Ngôn không phục, muốn nói người kia làm sao tốt hơn nàng, nhưng khi nhìn rõ mặt Hà Lăng, nàng ngây ngốc, lẩm bẩm: “Thật dễ nhìn…”

Lần đầu tiên Hà Lăng được cô nương nói dễ nhìn, y ngượng ngùng, lặng lẽ đỏ mặt.

“Đỏ mặt, càng đẹp mắt.” Trịnh Nguyệt Ngôn ôm tâm tình phức tạp cắn khăn tay. Đối diện với dung nhan như thế, nàng làm sao có thể mở miệng khiêu khích? Trời sinh nàng đã không có cách nào với người xinh đẹp.

Kỳ Việt nhướn mày, phải chăng lần sau đi ra ngoài, hắn nên che mặt phu lang của mình lại?

“Hiểu lầm, xem ra đều là hiểu lầm!” Chưởng quầy vội vàng thừa cơ hoà giải. Sự tình tuy có chút ngoài dự liệu, nhưng đối với cửa hàng của ông lại chính là chuyện tốt.

“Ha ha ha… Hiểu lầm hiểu lầm!” Trịnh Việt Phong cười gượng, thuận theo bậc thang của chưởng quầy đi xuống, nói: “Tại hạ Trịnh Việt Phong, đó là xá muội Trịnh Nguyệt Ngôn, không biết hai vị đã là… Mong hai vị rộng lòng tha thứ, rộng lòng tha thứ.”

Người ta đã cúi đầu, tất nhiên Kỳ Việt cũng không cắn mãi không buông, hắn gật đầu: “Tại hạ Kỳ Việt, đây là phu lang ta Hà Lăng.”

Nhìn khí chất của Kỳ Việt, Trịnh Việt Phong không khỏi cảm thán, phong thái, khí độ như vậy, mới được xưng là quân tử nhẹ nhàng, nhân trung long phượng! Cười lên như gió xuân ấm áp, mặt lạnh lại khiến người ta không rét mà run. Gã không so được, không thể so sánh được

“Làm sao? Hổ thẹn không bằng người?” Trịnh Nguyệt Ngôn đi đến bên cạnh huynh trưởng, nhìn vẻ mặt tán thưởng của gã, không nhịn được đắc ý, ánh mắt của nàng vẫn luôn rất tốt.

Trịnh Việt Phong nghiêng mắt nhìn nàng, đáp lời: “Như nhau!”

Trịnh Nguyệt Ngôn nghẹn lời, ánh mắt lặng lẽ chuyển đến trên người Hà Lăng, tán thưởng: “Nếu là ta, ta cũng sẽ thích mỹ nhân như vậy!”

“Người ta là ca nhi, còn là ca nhi nhà người khác!” Trịnh Việt Phong cạn lời nhìn nàng: “Ngươi không có cửa.”

“Ngươi cũng không có cửa a!” Trịnh Nguyệt Ngôn hung hăng lườm gã.

Nha hoàn, sai vặt đi theo đăng sau đưa mắt nhìn nhau, thở dài. Tiểu thư, thiếu gia nhà bọn họ chỗ nào cũng tốt, chỉ là có đôi lúc làm việc khác hẳn với người thường.

Trong lúc hai huynh muội nhà kia đang hạch họe nhau. Kỳ Việt cũng đã cài trâm ngọc lên tóc Hà Lăng. Đúng như hắn dự liệu, hai thứ vô cùng bổ trợ cho nhau: “A Lăng của ta thật là đẹp!”

Hà Lăng đưa tay sờ sờ, muốn hỏi cái này có phải rất đắt hay không, nhưng khi chạm đến ánh mắt Kỳ Việt, y không thể hỏi ra miệng: “Tướng công cảm thấy đẹp mắt, vậy ta cũng thích.”

Trong lòng Kỳ Việt trở nên mềm mại. Hắn đưa tay nắm lấy sợi tóc rũ xuống ngực y, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Hai vị, không biết có thể cho tại hạ chút mặt mũi, cùng nhau dùng bữa cơm?” Trịnh Việt Phong là người thích kết giao bằng hữu. Thật vất vả mới gặp được người hợp ý gã, đương nhiên phải kết giao một phen.

“Hai người đừng từ chối, xem như chúng ta nhận lỗi đi.” Trịnh Nguyệt Ngôn cũng vội phụ họa. Tuy nói từ trước đến nay nàng tính tình ương ngạnh, lúc nổi điên có thể mắng người đến không biệt phân biệt đông tây nam bắc, nhưng đó là đối với kẻ nàng nhìn không vừa mắt. Còn với mỹ nhân, nàng luôn luôn khoan dung, huống hồ, nàng còn từng muốn đoạt tướng công nhà người ta, đương nhiên phải mời cơm tạ lỗi, thuận tiện làm quen chút.

Hai huynh muội người ta đã có thành ý, nếu cứng rắt khướt từ cũng không tốt, Kỳ Việt nghĩ nghĩ, gật đầu đáp ứng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.