Quy Ẩn Hương Dã

Chương 11




“Thịch thịch thịch” ba tiếng, đại môn lại bị người gõ vang.

Kỳ Việt giương mắt nhìn, thầm nghĩ Hà Trân kia lại quay trở lại nói cái gì, hắn thong thả nhét hà bao vào ống tay áo, rồi mới duỗi tay mở cửa, một bên nói: “Hà ca nhi, hôm nay ta rất bận, người vẫn nên…”

Hà Lăng đứng ở ngoài cửa, trong tay còn cầm một cái giỏ, nghe hắn nói vậy, bất an lui về sau một bước: “Ta… Có phải ta làm phiền ngươi hay không?”

Nét mặt Kỳ Việt trở nên ôn hòa, thanh âm cũng mềm nhẹ hơn: “Tất nhiên là không, có việc gì tìm ta hỗ trợ sao?”

Hà Lăng lắc đầu, do dự chốc lát, mới đưa giỏ trong tay cho hắn: “Ta tới trả lại giỏ, còn có… Cảm ơn ngươi đã khám bệnh cho ta.”

Tình huống cụ thể ngày hôm đó, y nghe nhà Hà Trân nói chuyện cũng hiểu rõ hơn vài phần, vừa rồi y đã tới nhà Lâm Sinh, vừa ra khỏi đó liền nhìn thấy Hà Trân đang đứng bên này, cho nên y không dám đi qua đây, chờ Hà Trân đi rồi mới dám lại đây gõ cửa.

“Đều là hương thân, đó là việc nên làm.” Kỳ Việt tiếp nhận giỏ, nhìn thấy bên trên có mảnh vải, liền lật lên xem, bên trong giỏ có lót một tầng giấy dầu, để một ít bánh bao gói đến thập phần xinh đẹp, cho dù làm bằng bột mì, nhưng vẫn rất tinh tế.

“Đây là?”

Hai gò má Hà Lăng ửng hồng, làm nổi bật dung nhân diễm lệ phi phàm, cực kỳ câu nhân.

Y không có bạc, chỉ có một ít vốn riêng, là tiền nãi nãi mừng tuổi khi còn bé, y trộm dấu mới không bị đám người Hà Trân cướp mất, vẫn luôn giữ đến bây giờ.

Hôm qua y nhờ vả một vị thẩm thẩm có qua lại với nương y, khi vào trấn giúp y mua chút bột mì cùng thịt heo, hôm nay trốn người trong nhà làm chút bánh bao nhân thịt. Vừa rồi đã đưa một ít qua nhà Lâm Sinh, bởi vì người trong thôn chỉ thích bánh bao béo ngậy nhiều thịt mỡ, một ngụm cắn xuống mới cảm thấy thơm ngon.

Số bánh bao làm cho Kỳ Việt thì chú trọng hơn, hắn không thiếu chất béo, cho nên y dùng phần lớn là thịt nạc, mỗi cái bánh đều gói tỉ mỉ cẩn thận, hai ngụm là có thể ăn hết một cái.

“Xin lỗi, thứ ta có thể đưa cho ngươi cũng chỉ có cái này.” Hà Lăng vặn xoắn hay tay, đối phương hẳn là đã từng nếm qua vô số món ăn sang quý tinh xảo, nhưng y có thể tạ lễ chỉ có cái này.

Nhìn Hà Lăng quẫn bách đến đỏ mặt, Kỳ Việt ôn nhu cười, vươn tay lấy một cái bánh trong giỏ, cắn hai ngụm: “”Ăn rất ngon.”

Thấy hắn ăn trước mặt mình, lại còn không chê, Hà Lăng buông lỏng, vẻ mặt cũng nhu hòa hơn, đôi mắt sáng long lanh như cất chứa tình cảm đặc biệt.

“Hà Lăng.” Không biết có phải do bị mê hoặc hay không, Kỳ Việt nói ra lời không thể tưởng tượng với y: “Ta thú ngươi được không?”

Hà Lăng mở to mắt, không thể tin được mình vừa nghe thấy gì: “A?”

Đối với lời mình vừa nói ra, Kỳ Việt cũng kinh ngạc, nhưng hắn không hối hận, giờ khắc này ý nghĩ muốn thú y tràn ngập trong đầu hắn. Hắn buông giỏ trong tay, tiến lên phía trước, bắt lấy bàn tay nhỏ bé yếu ớt của y cầm trong tay: “Ta thú ngươi làm phu lang, có được không?”

Thú y về, thời điểm y sinh bệnh sẽ không bị người tùy ý ném trong phòng tối, chính mình cũng không cần vị tỵ hiềm mà buông ra bàn tay bất lực của y, mặc y rơi lệ trong mộng.

Hắn muốn để y được mặc y phục vừa người nhất, ăn món ăn tinh tế nhất, ngủ trên chăn đệm êm ái nhất, hắn muốn y có đủ tự tin, không cần như bây giờ, muốn tặng đồ vật cho người khác cũng phải cẩn thận từng li từng tý.

Hắn cũng cảm thấy kỳ quái, đối với người mới gặp qua vài lần, nói không được vài câu, lại có chấp niệm như thế?

Đột nhiên có ý nghĩ quy ẩn, coi trọng thôn này, gặp được người này, cả hai chưa từng động tâm với ai, một người chưa gả, một người chưa thú…

Hắn cho rằng đây là duyên, là chú định!

Hà Lăng ngơ ngác bị hắn nắm tay, không biết nên phản ứng ra sao, lần thứ nhất còn có thể cho rằng bản thân nghe nhầm, vậy lần thứ hai thì sao? Thế nhưng, vì sao lại là y? Hắn tốt đẹp như vậy, có thể thú được tiểu thư nhà giàu a!

Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của y, Kỳ Việt nâng cánh tay khác, xoa mặt y…

Hà Lăng đột nhiên như bừng tỉnh, thối lui một bước, muốn tránh né, rút tay lại, nhưng Kỳ Việt lại nắm chặt không buông, Hà Lăng gấp gáp, dùng sức hơn né tránh: “Buông…. Buông ta ra, sẽ bị người nhìn thấy!”

“Thấy thì đã sao?” Kỳ Việt không thèm để ý, chút sức lực này của y, làm sao thoát được khỏi tay hắn.

Nghe hắn nói như vậy, Hà Lăng càng cuống, trong thôn có vài người, cho dù là chuyện tốt cũng nói thành khó nghe, nhất định sẽ làm hỏng thanh danh của Kỳ Việt. Hơn nữa… Y không biết lúc này phải đối mặt với hắn làm sao.

Bởi vì dùng sức tránh thoát, tay Hà Lăng đỏ lên, trong mắt cũng dâng lên một tầng hơn nước.

Kỳ Việt nhìn mà đau lòng, vội thu lại lực đạo, Hà Lăng rút tay lại, vô thố nhìn hắn một cái, lập tức thất thố chạy đi.

“Ta cho ngươi thời gian tạm trốn tránh, nhưng ngươi không thể để ta chờ lâu.” Kỳ Việt chăm chú nhìn theo bóng dáng hoảng loạn chạy đi kia, ánh mắt trở nên sâu thẳm, giống như mãnh thú nhìn chằm chằm con mồi.

Bước chân Hà Lăng hoảng loạn về đến nhà, vừa đẩy cửa vào đã nhìn thấy Tiền thị và Hà Trân đang ngồi trong sân, trong lòng y cả kinh, vội dừng chân: “Đại bá mẫu, đường đệ.”

Tiền thị vốn dĩ đang tươi cười, nhìn thấy y lập tức trầm mặt: “Vội vàng hấp tấp cái gì? Đi đâu mà giờ này mới về, không nấu cơm?”

“Thực…… Thực xin lỗi!” Hà Lăng không dám ngẩng đầu, sợ đối phương nhìn thấy khuôn mặt đỏ lựng của mình đoán ra cái gì.

“Được rồi được rồi, nhanh cái chân lên!” Tiền thị cũng không có kiên nhẫn nhìn tới y, xua tay đuổi y đi.

Hà Lăng không dám ở lại lâu, xoay người đi xuống nhà bếp, bây giờ làm chút việc, có thể làm phân tâm cũng tốt.

“Trân Nhi a, Kỳ tiểu tử đã nhận hà bao của ngươi, vậy khẳng định có ý với ngươi, về sau ngươi thân cận hắn nhiều hơn, chuyện này nhất định thành.”

“Ân, con hiểu được, ngày mai con lại đi tìm hắn.”

Tiếng hai người nói chuyện trong sân truyền vào tai, bước chân Hà Lăng hơi khựng lại, vội vàng đi vào trong bếp.

Y ôm chút củi từ đống củi đến, ngồi trước bếp lò, nhét từng cây củi vào trong bếp lửa, trong lòng lại loạn cào cào.

Kỳ Việt không biết ý nghĩa của việc tặng hà bao mới nhận lấy? Hay là biết nên mới nhận? Nếu là không biết, mà hắn lại nhận, vậy làm sao gắn giải thích được. Nếu là biết…

Động tác của Hà Lăng chậm lại, nếu hắn biết vậy tại sao lại nói với mình những lời kia, là có ý gì? Hay là do y suy nghĩ nhiều, lời đó do hắn lỡ miệng nói ra, không có dụng ý gì? Nhưng Kỳ Việt không giống người nói năng tùy tiện… Vậy lời kia, là hắn thật lòng, hay chỉ là vô ý đây?

Củi trên tay y rơi xuống đất, Hà Lăng ôm lấy gương mặt nóng bỏng của mình, trong lòng càng lúc càng hoảng loạn, trong nháy mắt vừa rồi, y thế nhưng hy vọng lời Kỳ Việt nói là thật lòng? Y muốn gả cho hắn?

Hà Lăng ôm lấy đầu gối, vùi mặt xuống, khuôn mặt y như muốn bốc cháy, y làm sao lại có loại ý tưởng xấu hổ này?

Cẩu Tử

Kỳ Việt ngồi trên xe ngựa, từ xa đã nhìn thấy Lâm Sinh đang đứng đợi trước cửa nhà mình, có vẻ như đã đợi được một lúc, hắn ghìm dây cương, để Mộc Diễm đi chậm lại: “Lâm đại ca?”

Lâm Sinh thấy hắn liền tiến lên đón, nhìn hắn phong trần mệt mỏi, hỏi: “Ngươi lên trấn?”

“Ân, thức ăn trong nhà đã hết.” Kỳ Việt nhảy xuống xe, đi đến mở khóa cổng: “Tìm ta có việc?”

“Đi vào rồi nói sau!” Sắc mặt Lâm Sinh không tốt, nhưng không nói gì, trước tiến giúp hắn dắt xe ngựa vào trong sân.

Có khách đến nhà, Kỳ Việt không vội chuyển đồ trên xe xuống, hắn đi rửa tay, nấu nước pha trà, mời Lâm Sinh vào trong nhà ngồi.

Lâm Sinh uống một chén trà, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn: “Ngươi thật sự coi trọng Hà Trân?”

Kỳ Việt rót thêm cho Lâm Sinh một chén trà, sau khi thong thả rót đầy, mới đặt ấm trà xuống, nói: “Vì sao Lâm đại ca lại nói như vậy? Ta nhớ đã từng nói qua, ta đối với Hạ ca nhi không có hứng thú.”

“Không thích y?” Lâm Sinh đầy mặt không tin: “Không thích y còn nhận hà bao y tặng? Đó chính là đồ vật cô nương, ca nhi biểu đạt tâm ý với hán tử!”

Kỳ Việt khẽ nhấp một ngụm trà: “Lâm đại ca từ đâu biết được?”

Hắn vừa hỏi như vậy, Lâm Sinh xem như xác định chuyện này là sự thật, lập tức bày ra vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép: “Lấy tính cách của Hà Trân, việc này đương nhiên ồn ào đến mức cả thôn đều biết!”

Trái ngược với Lâm Sinh đang kích động, Kỳ Việt lại bình tĩnh thong dong: “Tặng hà bao, chính là phải tự mình thêu?”

“Kia là đương nhiên, bằng không còn ý nghĩa gì.” Nhìn dáng vẻ hắn bình chân như vại, trong lòng Lâm Sinh càng nóng giận, người huynh đệ này có phải thiếu tâm nhãn hay không đây? Đã nói với hắn Hà Trân kia không đáng tin, người Hà gia càng không đáng tin, như thế nào lại không nghe, thích người khác không tốt hơn à?

Liếc mắt một cái đã nhìn thấu Lâm Sinh nghĩ cái gì, Kỳ Việt cười cười, duỗi tay sờ đến hà bao đeo bên hông: “Vậy vật này, xem như y thay mặt người khác mang đến cho ta đi.”

“Người khác? Người nào khác?” Lâm Sinh không hiểu hắn đang nói cái gì, với cái tâm tư kia của Hà Trân đối với hắn, làm sao có thể thay người khác tặng đồ?

“Lâm đại ca.” Kỳ Việt ngẩng đầu, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Lâm Sinh: “Lúc trước ngươi nói nếu ta có coi trọng người nào, ngươi liền để thím tới cửa làm mai cho ta, lời này còn tính không?”

“Đương nhiên là tính! Nhưng là…” Lâm Sinh thầm nói hỏng bét, hắn đã nghĩ đến chuyện cầu thân Hà Trân luôn rồi.

“Vậy liền làm phiền thím chọn một ngày tốt, đến Hà gia một chuyến.” Kỳ Việt xấu xa nói nửa chừng liền dừng lại, nhìn Lâm Sinh càng lúc càng rối rắm, mới cười nói: “Thay ta đến cầu thân Hà Lăng.”

“Gì?! Hà Lăng? Ngươi mới vừa nói Hà Lăng?!” Hai mắt Lâm Sinh trừng to đến mức muốn rơi ra ngoài, là lỗ tai mình có vấn đề à?

“Đúng vậy, Hà Lăng, ta, muốn cùng y.” Kỳ Việt rũ mắt, vẻ mặt càng thêm ôn nhu.

“Ngươi đối y… Nga~ Ta nói mà, thời điểm Hà Trân tìm người xem bệnh người thế nào lại sảng khoái đáp ứng như vậy, khai dược còn không thu tiền. Khăn cũng đưa cho người ta dùng, đúng rồi, lúc y bắt lấy tay ngươi, ngươi cũng không né tránh, thì ra là ngươi đã sớm có tâm tư!” Lâm Sinh thực sự là vừa mừng vừa sợ, làm sao cũng không nghĩ tới, tiểu tử này thế mà lại yêu thích Hà Lăng: “Vậy ngươi vừa nói đến người khác, chính là Hà Lăng?”

“Ân.” Kỳ Việt gật đầu: “Lúc khám bệnh cho y, ta nhìn thấy hà bao này trong phòng y, đang thêu được một nửa.”

Cho nên chính vì Hà Lăng thêu, Kỳ Việt mới nhận lấy. Lâm Sinh hiểu ra, vậy Hà Trân kia…. Là đang nói láo đi, vật kia căn bản không phải do y thêu.

“Ngươi thích Hà Lăng, ta liền an tâm, bất quá… Đám người bên nhà đó, sợ là có chút khó đối phó.”

Kỳ Việt cong khóe môi: “Không phải tiền thị đã nói chỉ cần xuất ra ba mươi lượng bạc là có thể thú Hà Lăng sao, ta tất nhiên là lấy ra được.”

“Nói cũng phải.” Lâm Sinh gật đầu, lời này chính nàng nói, hiện tại Hà Lăng tuổi tác không còn nhỏ, cũng không thể lật lọng vứt hết mặt mũi đi.

Kỳ Việt nâng chén trà uống một ngụm, rũ mắt che dấu ám quang bên trong, nếu đối phương nói không giữ lời, hắn cũng không ngại dùng chút thủ đoạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.