Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 99: Chap-99




Chương 99: Túc địch

**Lời tác giả**:

Xin gửi lời cảm ơn đến top 5 fan tuần vừa rồi:

**1. Ngân Kim**

**2. Anh Queen**

**3. Tiểu Bánh bao ^w**^

**4. Lọt hồ đam rồi** ????????????

**5. Nấm**

Những bạn nằm trong top 5 fan có thể gửi thể loại mình ưa thích, tác giả xin viết một oneshot thân tặng.

Bên cạnh đó cũng xin gửi lời cảm ơn đến top 10: **Nguyễn Thị Tuyết Nhung, yuki_yuntran636, Minh Phạm, Nguyễn Chi Chi**

Tui có chụp màn hình bxh rồi, mà hai chương trước bị ai nhập vậy đó, cứ đến cuối chương là đăng luôn, quên ghi lời cảm ơn. Mong các top fan bỏ qua cho tui.

Để ủng hộ tác giả, các bạn hãy nhớ tặng quà, vote, bấm like và theo dõi tác giả nhé. Nếu vào được top 10 sẽ được vinh danh thế này!:>>

___________________

**1**.

Cái đám tép riêu cướp cỏ này, chỉ có hạng người võ công hai đồng rưỡi như Đường Khánh thì may ra mới bị bọn chúng khống chế.

Chứ cái bọn này có là gì so với ta.

Ta vung tay hai chiêu, cả đám liền nằm ú ớ trên đất.

Xừ.

**2**.

"Công tử...tha...tha mạng...bọn ta sẽ dẫn ngươi đến chỗ của Đường công tử..."

Cái tên béo nhất nhìn ta bằng cặp mắt hoảng sợ.

Ta khinh bỉ nhổ lên người hắn một cái, phe phẩy khổng tước phiến ta ưa thích nhất, nhẹ nhàng từ tốn nói một câu:

"Bổn thiếu chủ đến đây là để trừng phạt các ngươi dám coi thường ma giáo chủ phụ thân ta. Các ngươi biết tội rồi thì thôi. Còn cái tên Đường Khánh đó, các ngươi muốn làm gì hắn thì làm! Lão tử không có rảnh mà đi tìm hắn!"

**3**.

Ta đi tìm Đường Khánh.

Cái hang động chết tiệt này cứ như mê cung, tìm mãi mà chẳng ra.

Ban nãy ta bắt bọn người kia dẫn ta về hang ổ của bọn chúng. Chính là cái hang đã vòng vèo này.

Vừa bước vào trong, ta liền xử lí luôn đám còn lại cho gọn.

Vừa xử lí bọn chúng xong, thì ta hiểu ra tại sao con trai độc nhất của minh chủ võ lâm như Đường Khánh lại bị cái bọn tép riêu đó bắt giữ.

Trong đám cướp canh giữ tại hang động này, có cao thủ dùng dược.

Không phải kẻ biết dùng dược thông thường.

Mà là hàng cao thủ trong cao thủ.

Có thể vô thanh vô tức bắn ra ngân châm để hạ thủ với đối phương.

Tại sao ta lại biết ư?

Tại ta vừa trúng mê dược tức thì.

**4**.

Ban nãy vừa xử hết bọn cướp, sau gáy ta chợt nhói lên.

Vừa mở khổng tước phiến ra phe phẩy hai cái, toàn thân liền mềm nhũn, ngã ra đất bất tỉnh.

Vừa mở mắt đã thấy bản thân nằm trơ trọi một mình ở cửa hang đá, đám cướp vừa bị ta xử lí không biết đã rút đi đâu, để ta bơ vơ cô độc chỗ này.

Ta đành ngáp một cái, tự mình đi sâu vào bên trong tìm Đường Khánh.

Đừng hiểu lầm.

Ta là sợ ban nãy trong ngân châm không phải chỉ là thuốc mê bình thuờng mà còn có cả độc dược hiếm lạ nào đấy.

Bây giờ ta đi tìm Đường Khánh là để lỡ như ta có chuyện gì thì hắn còn vác ta về mà chữa trị.

Chứ ta không có tốt lành gì đâu!

**5**.

Ta đang rối tinh rối mù không biết đi hướng nào thì tự nhiên nghe thấy tiếng động.

"Đông Phương Kì..."

Giọng nói quen thuộc yếu ớt vang lên từ phía trước.

Ta chạy đến một căn phòng giam, đạp một cái, phá cửa.

Đường Khánh quả nhiên đang nằm bên trong.

**6**.

Đường Khánh mê man nằm trên giường đá.

Trong vô thức, hắn không hiểu tại sao lại cứ nhỏ giọng gọi tên ta.

Tự nhiên có bụi bay vào mắt, ta lấy tay lau đi.

Sau đó mím môi lại kiểm tra hơi thở, kinh mạch cho hắn.

Hắn không sao, chưa tới mức hấp hối như trong thư nói.

Ta quay sang rủa bọn cướp kia một tiếng.

Làm ta lo chết đi được!

Ta cúi người bế hắn lên.

Thì bất thình lình...

Da thịt của hắn...tại sao đột ngột lại nóng như vậy?

"Đông Phương thiếu chủ, ta khuyên thật lòng, ngươi không nên dẫn hắn đi trong tình trạng này đâu!"

Một giọng nói già nua đột ngột vang lên.

**7**.

Ta trợn mắt nhìn lão gia tay chân nhăn nheo, đầu tóc bạc phơ. Đã lớn tuổi rồi lại còn bày đặt mặc tử y, còn đeo cả mặt nạ cười che mặt.

Bất giác cảm thấy run rẩy.

Ban đầu còn cảm thấy đây là việc cỏn con.

Bây giờ thì ta sợ muốn khóc đi được.

Bộ dạng này...không sai được...chính là lão...

Lão...lão...không phải đã mất tích rồi hay sao?

Tại sao bây giờ...lại xuất thế...

**8**.

Nghe phụ thân ta kể lại, đệ nhất dâm tặc ở chốn võ lâm khi xưa thường mặc tử y, đẹo mặt nạ cười. Thời trai trẻ chuyên đi khắp nơi hấp thụ tinh hoa của nam tử mà luyện công.

Lão già đó luyện tới mức, toàn bộ võ lâm không ai nghe tới đại danh của lão mà không run sợ. Cho đến tận khi lão mất tích mười một năm trước, vẫn khiến nhiều nam tử chính tà hai bên không dám ra ngoài vào ban đêm.

Đủ biết lão hấp thụ nhiều đến cỡ nào.

Nghĩ tới bọn nam tử bị lão già lụ khụ này hấp tinh.

Ta run rẩy, sợ hãi cho trong sạch của mình.

**10**.

Dựa theo lời lão già kia nói, lại dựa vào biểu hiện của Đường Khánh hiện tại, ta biết có chuyện không bình thường, liền hướng lão dâm tặc kia mà hỏi:

"Lão...lão đã làm gì Đường Khánh!"

Lão già kia đứng còng lưng trước cửa, khàn khàn giọng nói: "Lão hạ Loạn Tâm Dược với hắn."

"Loạn...Tâm...Dược?" Giọng ta run run.

Lão dâm tặc kia gật đầu: "Loạn Tâm Dược."

Ta trợn to mắt.

Nhìn lão dâm tặc kia.

Đường Khánh trúng Loạn Tâm Dược....

Hắn...trúng Loạn Tâm Dược...

Loạn Tâm Dược...thứ dược đó...là...là...

Là...cái quái gì vậy?

Chưa từng nghe tới!

**11**.

"Loạn Tâm Dược là phát minh mới đây của lão. Ngoại trừ tác dụng khiến người khác nóng bức khó chịu tạo chút tình thú thì còn có thể..."

Lão già lọm khọm kia run run bước vào phòng: "...còn có thể khiến cơ thể người sống nổ tung. Bụp một cái! Máu tươi liền văng tư tung, thân xác cha sinh mẹ đẻ chỉ còn một đống thịt vụn..."

Ta lập tức xanh mặt. Nghe phụ thân kể lại, lão ma đầu trước mắt bên cạnh võ công cao cường, còn là một cao thủ dùng dược, dược hắn chế ra muôn hình vạn tràng. Có loại khiến người ta kích tình, cũng có loại khiến người khác chết một cách đau đớn biến dạng.

Cùng lúc đó Đường Khánh đang nằm trên giường hơi thở không hiểu tại sao lại trở nên gấp rút khác thường.

Trong lòng ta dâng lên một tia hoảng sợ, lập tức kiểm tra kinh mạch cho hắn.

Quả nhiên là rối đến không tả nỗi!!

Tim ta siết chặt một cái, nhất thời quên hết những chuyện khác, hướng cái lão già dâm tặc đằng sau quát lớn: "Còn không mau giải độc cho hắn!!!"

Cái lão già này dám hạ thứ quỷ quái kia lên người Đường Khánh. Lão không chịu giao ra giải dược, ta liền liều mạng với lão!!

Lão dâm tặc kia vừa nghe ta nhắc đến giải dược, liền cười cười hai tiếng bước lại. Cởi xuống thanh đoản đao bên hông.

Ta lập tức đề phòng, nắm chặt lấy chuôi kiếm.

Ta sẽ không coi thường lão ta. Nhìn như vậy, nhưng mười một năm trước vẫn là cao thủ hô mưa gọi gió trên giang hồ.

"Giải độc cho Đường công tử...?" Lão vừa nói vừa tiến lại gần.

Giơ thanh đoản đao lên trước mặt ta.

Rồi thả nhẹ xuống đất.

Thanh đao quay mấy vòng.

Rồi dừng.

Ta cúi mặt nhìn thanh đao đang nằm trơ trụi trên mặt đất.

Lại nhìn lão già dâm tặc trước mặt.

Lão vừa rồi tự nhiên ném đao xuống đất.

Bây giờ thì đang cởi đai lưng.

**12**.

Lão gia kia nói một tràng giải thích:

"Ầy, thiếu chủ đừng có hiểu lầm, lão già nay đâu có ác ý gì với Đường công tử đâu. Chỉ là hắn tự nhiên xông vào chỗ của bọn ta, đánh trọng thương thuộc hạ của ta. Ta mới phải xuống tay với hắn. Đợi hắn bất tỉnh xong, ta mới phát hiện hắn là con trai minh chủ võ lâm. Ngươi không tới đây, ta cũng định giải độc cho hắn rồi thả hắn đi!"

Vừa nói vừa không quên thoát y phục.

Ta nhìn từng lớp từng lớp y phục của cái lão già trước mặt đang dần dần rơi xuống, lộ ra lớp da nhăn nheo già nua...

Da gà da ngỗng khắp người liền nổi lên.

"Ngươi! Ngươi đang làm cái..."

Lão già kia vứt tiết y sang một bên, ho sặc sụa mấy tiếng rồi nói:

"Bây giờ không muốn hắn biến thành thịt vụn, chỉ có cách để người khác hấp thụ tinh khí của hắn mà thôi."

Ta nghe xong liền hít một hơi lạnh.

Cái lão già kia...rốt cuộc...

Là định làm gì Đường Khánh?

Lão già dâm tặc: "Nói là hấp thụ tinh khí cho hoa lệ chút thôi. Chứ thật ra chỉ cần dùng cái nơi bên dưới..."

Lão vừa giải thích chi tiết phương pháp lão định dùng để giải độc cho Đường Khánh, cả người ta liền nhợn.

Nhợn khắp cả người!

**13**.

Lão dâm tặc đưa tay định cởi quần xuống.

Ta liền lấy tay che mắt, hét toáng lên: "Dừng..dừng lại!!"

"Hửm?"

Lão già kia lập tức ngẩng đầu. Cái lưng vẫn còng như trăng khuyết.

"Lão...lão...ta hỏi thật...tuổi này rồi...không còn trẻ nữa...cái chuyện lão đang suy nghĩ trong đầu...lão không sợ gãy xương sao!!"

Lão già dâm tặc vừa nghe lời ta nói liền nhe hàm răng lơ phơ cười phúc hậu:

"Đúng là lão già này cũng hơi lo cho xương sống của mình. Nhưng không thể thấy chết mà không cứu... Thiếu chủ đừng lo, tướng công của lão hiện tại cũng chỉ cỡ tuổi ngươi thôi. Lão chịu hằng đêm, cũng quen rồi."

Ta nghe lão nói câu này.

Thì không biết nói câu gì luôn.

**14**.

Ngay lúc này tự nhiên có người chạy lại, nói nhỏ gì đó vào tai lão già.

Lão già kia nghe xong, liền quay sang nhìn ta, cười nói: "Thôi, tướng công lão gọi. Lão đi một chút, lát nữa quay về giúp Đường công tử sau."

Nói rồi lão ta liền thu gom quần áo mặc lại lên người.

Sau đó ra ngoài, dựng cái cửa ban nãy bị ta đá sập lên, đóng lại.

**15**.

Đến lúc ta hoàn hồn, thì cửa đã đóng lại rồi.

Lần này không biết bọn họ khóa thêm cái gì trên cửa. Ta phá thế nào cũng không phá được.

Tự nhiên lại bị nhốt với Đường Khánh.

"Đông...Đông Phương...Kì..."

Đường Khánh lúc này vẫn mê man nằm trên giường. Mặt hắn càng lúc càng đỏ. Nhiệt lượng trên người tỏa ra hừng hực.

"Kì nhi...cứu ta với..."

Mặt ta tự nhiên cảm thấy rất nóng.

Ta cứ đi qua đi lại trong phòng.

Lão gia dâm tặc không hiểu sao đợi nãy giờ vẫn chưa thấy trở lại. Cái cửa khốn khiếp kia lại không phá được.

Mà Đường Khánh cứ liên miệng gọi tên ta.

Ta liền ngồi xuống một góc phòng, xoay mặt nhìn lên vách đá, bịt tai, không nghe nữa!

Đường Khánh vẫn cứ gọi ta, thậm chí còn mơ màng nói ra mấy lời mùi mẫn.

Lão gia kia bao giờ thì mới chịu quay về.

Mà lão ta quay về thì sao??

Chẳng lẽ lại để Đường Khánh thượng cái lão già lom khom lụ khụ đó!!

Nhưng mà không phải lão thì là ai!!!

Ta liền nghĩ ra một phương án.

Mặt trở nên thật nóng, tim cũng đập thật loạn!!

Mẹ nó! Đừng có mơ! Đừng có mơ!! Đừng có mơ!!! Ngươi nằm mơ cũng đừng có mơ!!!!!

**16**.

"Đông Phương Kì..."

Bất thình lình, giọng điệu của Đường Khánh hơi khác. Không còn mê man mờ mịt như ban nãy nữa.

Ta quay đầu nhìn. Đường Khánh hắn lúc này không hiểu sao lại tỉnh dậy, hai mắt mở he hé, giọng điệu yếu ớt nói với ta:

"Đông Phương Kì...là ngươi sao?"

Ta lập tức đứng dậy, chạy lại chỗ hắn.

"Đường Khánh..ngươi dậy rồi...ngươi cảm thấy trong người thế nào?"

"Đông Phương Kì..."

Tự nhiên trong lòng thấy hơi sốt sắng, ta liền ngồi xuống bên giường, nhìn sắc mặt hắn.

"Ừm, ta đây."

"Ta đau quá..."

Vừa nói hai khóe mắt liền đỏ ửng. Xem ra thật sự là khó chịu đến phát khóc.

"Cảm giác...cảm giác như tay chân ta sắp nổ tung vậy..." Giọng hắn thều thào, trông vô cùng yếu ớt.

Ta nghe xong, tự nhiên lại có chút không nỡ.

Ta trầm ngâm đứng dậy. Đi qua đi lại trong phòng một hồi lâu.

"Đông Phương Kì...hức..."

Một giọt nước mắt lúc này lăn xuống bên má hắn.

"Tay...chân..khắp người ta đau quá."

Khắp người hắn đau.

Tim ta cũng đau.

Ta siết chặt tay, cắn răng, hạ xuống quyết tâm.

Sau đó chạy lại bên giường.

Ngồi lên người Đường Khánh.

Dù gì phương pháp giải độc, ban nãy lão dâm tặc kia giảng giải vô cùng chi tiết.

Coi như ta cho hắn hưởng lộc một lần, sau này nhất định đòi lại gấp mười lần!

**17**.

Ta nằm trên giường đá.

Lắng nghe tiếng thở hồng hộc phía trên mình.

Xuân dược của đệ nhất dâm tặc chế ra có khác.

Rõ ràng ban nãy Đường Khánh bị trúng độc, cả người mềm nhũn như con mèo thế kia.

Vậy mà vừa dính vào tình sự, cũng không biết độc kia kích phát thế nào.

Lại trở nên độc ác như hùm beo vậy.

Thôi thì coi như trả ơn hắn mười mấy năm nay chưa giết ta lần nào, tính ra là đã phóng sinh ta vô số lần.

Vừa nghĩ, ta vừa ngất đi.

**18**.

"Hai trăm lượng!!"

Ta vừa chỉnh lại đai lưng trên người, vừa nhìn đám cướp quát lớn!

"Tiền công ta trả trước cho các ngươi còn chưa đủ sao?!! Bây giờ còn đòi thêm hai trăm lượng vàng!!"

"Đường công tử, ngươi không thể không tính thêm chi phí phát sinh. Đám đàn em chỗ ta bị phu nhân ngươi đánh thê thảm như vậy. Ta mà không kịp ra tay chuốc mê hắn, ai biết có thiệt mất mạng người nào không? Thuốc mê ta dùng cho hắn cũng là loại tốt, vừa tạm thời làm giảm khả năng phán đoán, lại không hại cho cơ thể. Đông Phương thiếu chủ bị gạt dễ như vậy, cũng nhờ loại thuốc đắt tiền đó của ta! À, còn nữa, ta còn có lòng tốt vì Đông Phương thiếu chủ mà chế ra loại thuốc hồi phục này này. Chỉ cần ngươi cho hắn uống cái này, kết hợp với bôi thuốc mỡ, đảm bảo với ngươi, chưa đến sáng mai hắn lại đi đứng bình thường. Lão nhân ta tốt với hai người các ngươi như thế, hai trăm lượng vàng có tính là gì!!"

Huyễn Tử Y Nhân dựng thẳng cái lưng còng của lão ta lên, rành mạch rõ ràng tính toán với ta.

Cùng lúc này ở ngoài hang động, một đám nông dân lại chạy tới.

"Đường công tử, đã vậy thì người thanh toán tiền công cho thôn dân chúng tôi luôn đi. Công tình chúng tôi đi rao tin tức nửa tháng này. Cộng thêm tiền dàn dựng hiện trường giả. Tính đi tính lại, mấy trăm lượng công tử đưa ban đầu vẫn chưa đủ. Chúng tôi còn cần thêm một trăm lượng nữa!!"

Ta nhìn cái đám đông tham lam trước mặt, hừ nhẹ trong họng một tiếng.

Toàn là một lũ ăn tiền trên đầu trên cổ người ta!

Nếu không phải do tâm trạng ta đang vui, ta cũng không lấy ngân phiếu trong người ra đưa thêm cho bọn họ.

**19**.

Ta trở về phòng đá, bôi thuốc cho Đông Phương Kì, lại lấy dược của Huyễn Tử Y Nhân cho hắn uống.

Vừa bế hắn lên xe ngựa, trong lòng vừa cười khà khà.

Nhìn bộ dạng thảm hại hiện tại của hắn. Ta thật trông đợi nét mặt chết lặng của Đông Phương Kì khi hắn phát hiện ra bản thân vừa bị ta chơi một cú!

Cái kế hoạch này ta nghĩ ra chỉ trong vỏn vẹn ba ngày thôi đó!

Trước hết, ta nhờ Huyễn Tử Y Nhân dạy ta một khóa diễn xuất cấp tốc!

Sau đó giả vờ dày vò hắn ít bữa, để hắn nghĩ ấm ức của ta đối với hắn như vậy là xong rồi, buông xuống đề phòng!

Kế tiếp thì thuê băng cướp cùng đám nông dân kia đóng một màn kịch.

Ta biết chắc, hắn một khi đọc được bức thư kia, hắn sẽ xung phong đi tìm ta!

Để rồi lọt vào cái bẫy ta giăng sẵn!

Này thì Mê Hồn Dược!!

Này thì giả thuyết thứ năm!!!

Này thì hại ta bị mọi người ruồng bỏ khinh khi!!!!

Rồi bây giờ thì ai mới là người ngây thơ dễ dụ!!!

Ha ha ha ha!!

**20**.

Trong hang đá, có một chiếc mặt nạ cười đang nằm trơ trọi trên đất.

Một cái mặt nạ da người già nua bất thình lình bị quăng ra chỗ khác.

Tử y đẹp đẽ cũng bị vứt một bên.

Ở phía sau thác nước, có hai cái bóng đen đang dính vào nhau.

"Phu quân, người ta có thứ này cho ngươi nha! Ngươi uống thuốc kích tình này vào, đảm bảo lập tức trở thành dã thú đói khát, không làm liên tục bảy, tám lần liền không được nha."

Một giọng nói mềm mại uyển chuyển lẳng lơ vang lên.

"Tiền bối...thế nhưng ta sợ ta lại quá khích..."

"Không sao, không sao, ta thích nha..."

Cái bóng uyển chuyển kia liền đút cho người còn lại thứ gì đó.

Một hồi sau.

"Tiền bối... ừm...thuốc này của người có phải sai rồi không...ta không cảm thấy gì cả."

"Phu quân, ngươi đợi một chút. Dược này phát huy hơi chậm, tùy thể chất mỗi người nha."

"Ừm."

Lại một hồi sau.

"Tại sao!! Tại sao!! Tại sao ngươi vẫn chưa biến thành dã thú cho ta!!!"

"Tiền bối, hay là... thôi đi..."

"Không thể nào...thuốc ta chế ra làm sao có thể không có tác dụng!! Tại sao...ồ..."

Không gian im lặng một hồi lâu.

"Đây là thuốc chế cho Đông Phương thiếu chủ mà? Tại sao lại ở đây? Thế lọ thuốc dã thú của ta đâu?"

**21**.

Ta để Đông Phương Kì nằm nghỉ trong xe ngựa. Ta ở ngoài đánh xe.

Đến đêm, ta dừng chân nghỉ ngơi. Ngồi bên đường nhóm một khóm lửa, lấy lương khô ra ăn.

Không hiểu sao tự nhiên lại thấy lo cho Đông Phương Kì.

Ta liền đứng dậy, định vào xe ngựa dòm hắn một cái. Mặc dù trước đó ta đã dòm hắn nhiều lần lắm rồi, còn đút nước cho hắn uống.

Thế nhưng còn chưa kịp đứng lên, Đông Phương Kì lại đột ngột từ trên xe bước xuống.

Nhìn dáng đi như người mất hồn của hắn, ta đoán được hắn chắc chắn vừa nhận ra mình bị lừa rồi.

Ta ban nãy còn lo lắng. Bây giờ lại ngượng ngùng bày ra vẻ mặt đắc ý, chỉ tay vào mặt Đông Phương Kì cười lớn: "Bây giờ thì ngươi là thê tử danh chính ngôn thuận của ta rồi! Ngươi có than thân trách phận cũng vậy thôi!!"

Thế nhưng Đông Phương Kì lại không có vẻ gì là tức giận. Hắn thậm chí một câu cũng không trả lời.

Chỉ đơn giản là tiến lại chỗ ta.

Rồi tự nhiên hắn nắm lấy tay ta, siết chặt lấy.

"Đông Phương Kì?"

Ta nhỏ giọng hỏi.

Bất thình lình, không biết hắn lấy sức mạnh khủng khiếp kia ở đâu ra, nhẹ nhàng quật ta xuống đất.

"Đông Phương Kì!" Ta thét lên.

Hai tay bị sức mạnh ghê hồn ghì chặt, âm thanh y phục bị xé rách dứt khoát vang lên.

Trong màn đêm mù mịt, ánh lửa mập mờ phản chiếu, đôi con ngươi kia lóe sáng lên, không khác gì loài dã thú...

**22**.

Sau khi trở về Đường phủ, ta và Đông Phường Kì ngoại trừ nghỉ ngơi, thì còn dành thời gian tranh luận một vấn đề gay gắt.

Ta nói cái gì đầu tiên cũng có giá trị hơn.

Hắn lại nói số lượng quyết định tất cả.

Rốt cuộc thì..

Ba lần đầu tiên với bảy lần kế tiếp.

Cái nào hơn cái nào??

_____________________________

**Lời tác giả**: Cặp của lão dâm tặc chuẩn bị debut chính thức nà


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.