Chương 79: Beta
Lời tác giả: Đây là Oneshot biết tặng bạn Nấm.
_____________________
**1**.
Trong thế giới này, thân sinh ra là Beta thì định sẵn phải sống một cuộc sống bình phàm đơn giản!
Đó là tất cả những gì tôi muốn!
Kiếm việc, cưới vợ, mua nhà!!
Chính là như vậy!
**2**.
Tôi vừa đi xin việc về!
Tôi đã đậu phỏng vấn!!
Có việc làm rồi! Tôi có việc làm rồi! Tôi cuối cùng cũng có việc làm rồi!
Công ty thuê tôi cũng không phải là công ty bình thường mà là tập đoàn cung cấp Tinh Thạch lớn nhất trên thế giới.
Ở cái xã hội động tí là cần năng lượng này, đâu đâu cũng cần Tinh Thạch. Trên thì có hoàng tộc chính phủ các nước tìm cách kết thân với chủ tịch tập đoàn, dưới thì có vô số người dẫm đạp lên nhau để làm việc cho họ.
Vậy mà một kẻ không bằng cấp như tôi lại từ trong đám người đông đúc đó giành được một vị trí quan trọng trong chi nhánh này!
Tôi được nhận làm lao công.
**3**.
Trong đầu tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện tích góp để cưới vợ!
Cả con đường giống như rải đầy hoa chờ tôi bước
Mặc kệ dân tình đang xôn xao bàn tán về tin đồn cái tên thái tử Alpha bí ẩn chưa bao giờ lộ mặt gì đó của đế quốc vì đào hôn mà mất tích một năm nay, tôi cũng không để ý!
Mấy tin đồn nhảm nhí ấy mà, chẳng có mấy tin là thật!
Tôi chỉ quan tâm chuyện cưới vợ của tôi thôi!
**4**.
Tôi nhặt được một cục rắc rối lớn.
Nói chính xác hơn, tôi nhặt được một cục rắc rối vừa lớn vừa đẹp trai.
Tôi cũng không biết tại sao lại lâm vào hoàn cảnh này. Ban nãy tôi đang tí tởn trên đường về nhà thì tình cờ đi ngang qua một con hẻm nhỏ.
Bên trong hẻm là một nam nhân đang nằm.
Lương tâm tôi không cho tôi thấy chết không cứu, đành lụm anh ta về.
Đừng thấy tôi dáng người gầy gầy mà coi thường, tôi thật ra rất rất khỏe. Vác nguyên cái tên to con khổng lồ nhắm tầm hai mét này đi từ lầu một đến lầu mười hai của chung cư, tôi còn dư sức làm.
Tôi nói tôi dư sức làm thôi chứ tôi không có ngu mà đi làm, tôi chọn đi thang máy.
**5**.
Căn hộ của tôi vốn đã không lớn, để cái tên to tướng này vô nằm liền nhỏ hẳn một vòng.
Cũng không còn cách nào khác. Giúp người thì giúp cho chót, tôi đặt anh ta lên giường, thay cho anh ta cái áo mới, quần thì tôi không dám động vào.
Mà giờ để ý, cái áo của tên này mặc dù nhau nhúa nhưng vẫn là đồ cực kỳ đắt tiền.
Xem ra là tên Alpha nhà giàu nào đây mà.
Tôi lấy khăn lau người cho hắn, sau khi giúp hắn mặc áo đắp chăn thì xuống bếp nấu chút cháo.
Lúc nấu ăn trong đầu tôi chỉ có duy nhất một suy nghĩ.
Mấy cái áo free size của tôi mà hắn mặc căng đét như vậy, thật là đáng sợ.
**6**.
Cái tên Alpha nhà giàu to cao đẹp trai kia cuối cùng cũng tỉnh dậy.
May sao hắn là hạng đàng hoàng, vừa biết chuyện tôi nhặt hắn về từ con hẻm nhỏ kia liền khiêm tốn lễ độ mà cảm ơn tôi.
Ánh mắt hiền lành nhẹ nhàng có phần trái ngược với vóc dáng to lớn. Nói thật, ban đầu tôi cứ nghĩ hắn nếu không phải dạng Alpha bá khí khắp trời thì chính là dạng Alpha khắp trời bá khí.
Tôi hỏi hắn là Alpha nhà ai vì cớ gì mà lưu lạc đến nông nỗi này.
Hắn nói hằn cãi nhau với gia đình rồi bỏ nhà đi, không ngờ gặp phải bọn cướp.
Hơn nữa hắn không phải là Alpha, nhìn hắn như vậy nhưng thật ra chỉ là Beta thôi. Thật sự không phải Alpha gì đó đặc biệt đâu.
Vừa nói hắn vừa gãi đầu, mắt nhìn xuống chân, lời nói lắp ba lắp bắp.
Tôi thở dài.
Bộ dạng nói dối vụng về như vậy...
Thôi thì tin cho hắn vui.
**7**.
Tôi mang cháo đến cho hắn ăn.
Hắn chắc chắn là đang rất đói bụng, múc một muỗng đầy bỏ vào miệng.
Rồi tự nhiên hắn sững ra.
"Ngon...ngon quá!"
Bộ dạng trông cưng ghê chưa kìa!
Cơ mà tôi học nấu ăn mới có một năm, toàn tự nấu cho mình. Tự nhiên giờ được khen, vui dễ sợ!!
**8**.
Mặc dù hắn không xin, tôi không mời. Nhưng tính ra hắn không đi, tôi cũng không đuổi.
Hắn cứ vậy mà ở lại nhà tôi.
Tôi là người biết cách cư xử. Nhà chỉ có một chiếc giường, khách tới nhà, tôi liền ra phòng khách nhường giường cho hắn.
Hắn cũng là người biết cư xử, không giành giường với tôi.
Tôi mời hắn lên giường hắn không chịu.
Hắn bảo tôi lên giường, tôi cũng không chịu.
Tôi không nói nhiều, trực tiếp mang mền gối ra ghế sô pha ngủ. Đố hắn dám khiêng tôi xuống.
Hắn đúng thật là không dám khiêng tôi xuống. Nên chỉ dám trải mền nằm dưới đất ngủ.
Đừng tưởng tôi hiền lành, tôi thật ra là một người rất cứng đầu, muốn gì là muốn cho bằng được. Đã vậy còn có cái tật thích chọc nhây.
Thấy hắn trải chăn nằm dưới đất, tôi liền trở người lăn xuống, vừa vặn đáp ngay trên người hắn.
Tôi nằm úp trên lồng ngực căng đét kia, đá đá hai chân.
"Thế nào, nếu anh cứ tiếp tục nằm ở đây cả đêm, tôi sẽ nằm thế này không cho anh ngủ. Giờ thì chịu nghe lời chưa?"
Hắn ta nhìn tôi.
Im lặng.
Đỏ mặt.
Đáng yêu ghê...
Tự nhiên tôi thấy mặt mình hơi nóng.
Cơ mà cái tên kia đỏ mặt xong thì nhắm mắt lại ngủ, giữa lông mày có chút giận dỗi thách thức.
Tôi nhìn hắn.
Chết lặng...
Thôi chết rồi.
Chơi ngu rồi.
Làm gì giờ?
Đứng lên thì nhục lắm.
Thôi nằm luôn vậy.
**9**.
Cơ thể tôi có chút vấn đề cá nhân đặc thù, mỗi ngày đều phải uống thuốc.
Vốn dĩ uống thuốc thôi mà, không có gì lớn. Nhưng không hiểu sao cái tên kia lại nhìn tôi ghê gớm vậy.
Một ngày nọ, hắn dùng nét mặt quan tâm mà hỏi tôi có phải bị bệnh nặng không.
Tôi hiển nhiên sẽ không nói thẳng sự thật cho hắn. Chỉ cười cười nói là thuốc bổ mà thôi.
Nhưng mà cảm giác có người lo lắng quan tâm mình....thật thích.
**10**.
Tôi cực khổ huấn luyện tên thiếu gia bí ẩn này làm việc nhà. Ban đầu hắn đến máy giặt cũng không biết xài. Đi chợ thì toàn chọn mấy món giá cả trên trời.
Nhưng sau hai tuần huấn luyện, hắn tiến bộ rõ rệt!
Cuộc sống cứ như vậy bình đạm trôi qua.
Mỗi sáng sau khi cùng nam nhân kia dùng bữa, tôi sẽ xách cặp đi làm.
Lúc tôi về nhà, nhà cửa đã được dọn dẹp sạch sẽ đâu vào đấy. Chỉ riêng có việc nấu ăn là tôi làm. Không phải vì hắn nấu dở, hắn nấu ăn cũng được lắm. Nhưng tôi thích nét mặt vui vẻ của hắn lúc ăn đồ tôi nấu.
Tôi quen sống một mình, tự nhiên bây giờ có người sống chung, sáng thì cầm tiền mình đưa đi chợ, chiều thì ngồi chờ mình về.
Tự nhiên hiểu được cảm giác làm chồng người ta.
**11**.
Chúng tôi sống cùng nhau lâu ngày.
Nói chuyện hợp ý.
Sinh hoạt hài hòa.
Hắn cao to đẹp trai.
Tôi tuy không cao to bằng hắn, những cũng tuấn tú khôi ngô.
Hôm nọ đang ngồi xem phim, hắn tự nhiên nắm lấy tay tôi.
Tôi không rút lại.
**12**.
Hắn nói với tôi, Beta nam với Beta nam sống với nhau hiện thời cũng nhiều. Sau này hắn dẫn tôi về ra mắt cha mẹ, tôi đáng yêu thế này, họ chắc chắn sẽ thích tôi.
Tôi nói tôi biết hắn là Alpha ngay từ đầu rồi. Hơn nữa còn đoán được hắn nhất định là xuất thân trong gia đình quyền quý.
Hắn nghe tôi nói vậy liền cúi đầu nói hắn không phải Alpha.
Cũng không phải con nhà quyền quý giàu có.
Sau đó hắn im lặng.
Rồi lại nói...thật ra...nhà hắn cũng...cũng hơi hơi giàu.
Cuối cùng cũng chịu thành thật.
Mà tại sao hắn nói thật hay nói dối thì cũng một dạng lấp liếm thế này
**13**.
Một ngày cuối tuần, tôi nghỉ ở nhà, hắn đi mua đồ ăn.
Có người gõ cửa nhà tôi.
Là một Alpha ăn mặc sang trọng.
Tôi biết người này.
Gã là bá tước quý tộc nổi danh trong khu vực này, thường xuyên xuất hiện trên truyền thông.
Gã từ tốn hỏi hắn có ở đây không?
Tôi hỏi gã tại sao lại kiếm hắn.
Gã ta nói gã là hôn phu của hắn.
**14**.
Tôi không đoán được thân phận của hắn rốt cuộc là đáng sợ thế nào mà lại đính hôn cùng bá tước.
Nói là không đoán được...nhưng thật ra tôi cũng hơi đoán đoán được rồi.
Chỉ là không muốn tin.
Tôi khéo léo đuổi người đi. Sau đó ngồi xuống ghế thở dài.
Lúc hắn trở về đã chú ý đến thái độ thất thường của tôi.
Hắn còn chưa kịp hỏi, tôi đã ôm chằm lấy hắn.
"Không cho anh đi!!!"
Tôi hét toáng lên.
"Tôi mặc kệ hôn phu của anh là bá tước hay cái gì!!! Anh đã là người của tôi rồi!! Tôi không cho anh đi!! Tôi không cho phép anh đi!! Anh mà bỏ tôi đi theo cái tên Alpha kia, tôi có lật tung cái đất nước này cũng bắt anh về cho bằng được."
Tôi đã nói rồi, tôi nhìn vậy chứ thật sự rất cứng đầu, muốn cái gì là muốn cho bằng được!!
Hắn nghe như vậy dường như hiểu ra tôi đã đoán được thân phận hắn, ôm tôi vào lòng.
"Cha anh cũng vì tước vị của gã mới sắp đặt loại hôn nhân ngược ngạo như vậy! Anh như thế này mà lại bắt anh kết hôn cùng một Alpha! Anh vốn dĩ cũng là vì hôn sự sắp đặt này mới phải bỏ nhà ra đi. Anh không quan tâm! Anh chỉ yêu mình em! "
Có được lời này của hắn, tôi vẫn chưa an tâm.
"Yêu Beta thì tốt hơn yêu Alpha??"
"Không quan trọng chỉ cần là em đều tốt hết!!"
Nghe được lời này tôi mới an tâm.
**15**.
Bá tước kia rất nhanh liền trở lại. Lần này hắn cũng không có ở nhà.
Gã ta xem ra đã điều tra ra được mối quan hệ giữa hai chúng tôi. Lần này tới đây, không còn dùng thái độ từ tốn nhã nhặn mà nói chuyện với tôi nữa.
Thái độ bề trên ra lệnh cho tôi phải rời khỏi hắn.
Tôi tức giận nói lớn tôi sẽ không rời khỏi hắn. Gã làm được cái gì tôi...ưm...
Tôi còn chưa nói xong, một đám người liền xông tới đè tôi xuống, chụp thuốc mê của tôi.
**16**.
Tôi bị người ta trói chặt, khống chế hai tay hai chân.
Hắn rất nhanh liền xuất hiện.
Alpha độc ác kia cho người chĩa súng vào đầu tôi, nói rằng hắn muốn cứu mạng tôi, thì phải đồng ý trở về hoàn thành hôn ước với gã.
Hắn nói hắn không yêu gã. Người hắn yêu là tôi.
Hơn nữa một Alpha ưu tú như gã nên tìm một Omega xứng đáng kết hôn, đừng chấp niệm Beta như hắn nữa.
Gã nói gã cũng không có yêu hắn.
Gã chỉ quan tâm số Tinh Thạch từ gia đình hắn. Mà cha của hắn cũng có thứ cần ở gã, mới đồng ý hôn sự này.
Hắn nghe gã nói vậy sắc mặt vô cùng sầu não, khó xử.
Khẩu súng kia càng dí sát vào đầu tôi, miệng bị bịt chặt, tôi có muốn la hét không cho hắn có suy nghĩ rời khỏi tôi cũng không la được.
Thế nhưng đó không có nghĩa là tôi không giãy dụa, cố gắng phát ra âm thanh ưm ưm vô nghĩa.
Khẩu súng kia đã lên nòng.
Hắn liền lập tức nhìn tôi.
Hít một hơi sâu.
Lạnh lùng hỏi tôi kích động làm gì.
Hắn thật ra là một người xuất thân giàu có, nhất thời dở chứng nổi loạn đi bụi.
Ở cùng tôi mấy tháng, chỉ là để tiện cho việc đi bụi của hắn mà thôi.
Chứ một Beta làm nhân viên lao công như tôi làm sao mà xứng với hắn.
Tôi đối với hắn cũng chưa ân cần đến vậy.
Nụ cười của tôi cũng không tỏa nắng đến thế.
Thức ăn tôi nấu cũng không quá mức ngon.
Tôi còn bắt hắn làm việc nhà, hắn luôn cảm thấy phiền phức.
Bây giờ hắn chán tôi rồi, bảo tôi mau cút!!!
Hắn bảo bá tước Alpha kia ném tôi đi cho khuất mắt hắn. Hắn đi bụi chán rồi, bây giờ sẽ trở về kết hôn với gã.
Tôi nghe mà tôi tức!
Trên đời này tại sao lại có một người nói dối tệ như vậy!! Tệ đến mức khiến người ta căm phẫn!!
Tôi tức đến độ hai mắt nóng lên, nước mắt không kiềm được mà chảy thành dòng!
**17**.
Ở đây toàn là tay chân của tên Alpha đó, gã không cần sợ hắn nuốt lời.
Bọn họ liền cởi trói cho tôi.
Tay chân tôi bị trói đến phát đau.
Tôi khẽ rên rỉ, xoa xoa tay, bóp bóp vai.
Nước mắt vẫn ứa ra.
Tôi lấy tay quệt nước mắt.
Tôi mắng hắn nói dối dở tệ!
Alpha kia bảo tôi cút!
Tôi nhìn gã gật đầu. Tôi bảo tôi sẽ lập tức rời khỏi nơi quỷ quái này.
Sau đó trong chớp mắt thành thục giật lấy khẩu súng từ tay bá tước, chĩa vào đầu gã.
**18**.
Cả đám người này có đầu thai cũng không ngờ được một Beta gầy gò như tôi lại biết võ.
Có bá tước làm con tin, bọn thuộc hạ không dám manh động.
Hắn nhìn tôi kinh ngạc.
Tôi ra hiệu cho hắn đi theo.
Hai ngươi bọn tôi chạy thẳng vào rừng. Đi được một khúc xa thì thả bá tước ra, tự mình bỏ chạy.
Hắn thở dốc nhìn tôi. Nói rằng không ngờ tôi lại lợi hại như vậy.
Tôi mỉm cười đã nói là tôi rất khỏe rồi mà!
Sắc mặt hắn lo lắng, nói những lời ban nãy hắn...không có ý...
Tôi quệt nước mắt, gắt gỏng: "Tôi thừa biết là anh nói dối. Nhưng tôi cấm, sau này dù là nói dối cũng không được nói không yêu tôi, càng không được nói sẽ rời khỏi tôi. Đừng nói là nói, nghĩ cũng không cho!!!"
Hắn bật cười gật đầu, cúi xuống hôn tôi.
Tôi định nhón chân lên hôn hắn thế nhưng...
..tự nhiên trước mắt chao đảo, đầu óc choáng váng, chân đứng không vững, ngã khuỵu xuống.
Hắn lo lắng đỡ lấy tôi, hỏi tôi sao vậy.
Tôi khàn giọng bảo không sao.
Nhưng cơ thể lại càng lúc càng khó chịu, cảm giác giống như toàn thân sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.
Tôi lúc này mới chợt nhớ ra.
Tôi bị bắt cóc khi chưa kịp uống...
"...thuốc của tôi."
**19**.
Tôi bị một triệu chứng hiếm gặp.
Mặc dù tôi không phải là Omega, nhưng mỗi tháng vẫn sẽ phát tình.
Để áp chế, tôi hoặc là phải giải tỏa sinh lý, hoặc là phải uống thuốc mỗi ngày, một liều cũng không được thiếu.
Nếu thiếu thì dục hỏa đàn áp bao lâu này đều dồn lại ập đến một lần.
Tôi thở dốc, cả người nóng bức.
Tôi nói hắn phải giúp tôi.
Hắn hỏi phải giúp tôi thế nào?
Tôi liền kéo cổ áo của hắn, hôn lên.
Tôi đã nói rồi, đừng nhìn thấy tôi gầy gầy mà đánh giá, tôi thật sự rất khỏe, nâng một tên to con như hắn đi lên mười hai tầng lầu không là gì cả.
Huống chi so với nâng lên, đè xuống càng dễ làm hơn
**20**.
Tôi ngồi dậy giữa rừng. Vừa mở mắt đã thấy hắn quần áo xộc xệch đang nằm một góc, vẻ mặt như người mất hồn.
Tôi hồi hộp hỏi hắn chuyện gì vừa xảy ra, hắn không nói.
Tôi lại hồi hộp hỏi hắn có thể đứng dậy được không, hắn cũng không nói.
Cơ mà hắn nằm luôn như vậy xem ra là không đứng được rồi.
Cảm thấy tội lỗi.
Khổ thật, nếu bây giờ mà bọn người kia đuổi tới thì...
Chưa nghĩ hết câu, chúng tôi đã bị bao vây.
Alpha kia nhìn thấy quần áo bọn tôi không ngay ngắn liền mắng tôi không biết xấu hổ, vô liêm sỉ, khốn nạn!
Khụ...mắng cũng không sai, đành nhận vậy.
Alpha kia cho người chĩa súng về phía tôi, đám người này đông gấp đôi đám người ban nãy. Gã bảo rằng lần này chúng tôi không thoát được.
Hắn nhịn đau, ngồi bật dậy ôm lấy tôi.
"Nếu anh dám làm em ấy bị thương!! Anh đừng mơ mộng Tinh Thạch của gia tộc tôi nữa!! Tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh!!!"
Hắn vừa dứt lời một chiếc máy bay trực thăng có in ký hiệu hoàng gia ở đuôi phằng phặc lượn ngang trời. Một tốp quân đặc nhiệm cũng từ đâu xuất hiện, bao vây cả khu rừng!!!
**21**.
Tên bá tước Alpha sững sốt nhìn xung quanh: "Quân...quân....đội đặc nhiệm hoàng gia....?"
"Bá tước, nhân danh đức vua, chúng tôi lệnh cho ngài lập tức đình chỉ hành động đe dọa đến mạng sống của thái tử! Bỏ hết vũ khí xuống!"
Tên bá tước Alpha cùng thuộc hạ ngơ ngác nhìn quanh...
"Thái...thái tử? Các ngươi...nhầm lẫn rồi...thái tử làm gì có ở đây! Bọn ta sao lại dám đe dọa đến tính mạng của điện hạ...!!"
Tôi nhân lúc hỗn loạn cài lại nút áo cho hắn.
Không cho phép người khác nhìn!!
Hắn nhìn tình hình, dường như cũng hơi hoang mang.
Tôi thì lại điềm nhiên nói:
"Nếu ngài muốn cho người khác thấy mình không có ý định động đến thái tử..."
Tôi đút tay vào túi quần, nặn ra thái độ ngầu lòi nhất hất mặt nói: "....thì đừng có cầm súng chĩa vào mặt bổn điện hạ nữa!!"
**22**.
Phụ hoàng muốn truyền ngôi cho tôi.
Nhưng tôi cảm thấy bản thân mình còn non trẻ chưa đủ kinh nghiệm.
Nên mới làm giấy tờ giả, dẹp hết bằng cấp, mỗi ngày đều uống thuốc ức chế để giả làm Beta, trải nghiệm một cuộc sống bình thường của một người dân bình thường.
Mấy thứ như kiếm việc, cưới vợ, mua nhà...
Vừa nghe thấy có hai chữ cưới vợ, phụ hoàng liền đồng ý cho tôi đi trải nghiệm!!
Không ngờ tôi đi trải nghiệm lần này lại thật sự vớ được một người vợ.
Hắn là con trai của cái vị chủ tịch tập đoàn phân phối Tinh Thạch xuyên quốc gia. Người mà bao nhiều chính phủ hoàng tộc ra sức làm thân.
Cũng là ông chủ của cái công ty thuê tôi làm lao công!!
Người yêu tôi tuy là một Beta, nhưng lại là một Beta trát vàng, từ trên xuống dưới đều là mùi tiền. Phụ hoàng tôi vừa biết tin, liền bắt tôi và hắn đi ký giấy kết hôn trước, hôn lễ làm sau cũng được.
Mà cái vị chủ tịch vì muốn dấn thân vào giới quý tộc mà ép gả con trai cho tên bá tước Alpha kia, sau khi cân nhắc thấy cái chức thái tử lớn hơn bá tước gấp vạn lần liền lập tức từ hôn với bá tước.
Người lớn đa tâm, mở miệng ra thì toàn là lợi ích. Tôi thì khác tôi không quan tâm đến xuất thân của hắn.
Tôi chỉ cảm thấy hắn lúc ăn đồ ăn của tôi cùng đồ của tôi thì đáng yêu chết đi được thôi.
Ha ha ha!!