Chương 56: Sa tặc
**Lời tác giả**: Tuần sau mình vô học rồi, không thể đăng chương đều và nhanh như bây giờ nữa. Nhưng mình sẽ cố duy trì ít nhất 3 ngày/ chương. Cũng có thể sẽ viết được nhiều hơn, tùy vào việc hôm đó là tối thứ sau hay sáng thứ hai. ^ v ^
_______________________
**1**.
Ở nơi sa mạc hoang vu, có lưu truyền tin đồn về hai tên cướp.
Bọn chúng hay nhắm vào những lữ đoàn thương buôn, lữ khách qua đường, thậm chí là quân đội của triều đình đang đóng quân cũng không tha.
Trong cái giá rét về đêm của sa mạc. Bọn chúng âm thầm lặng lẽ giết sạch con mồi, lấy đi hết vàng bạc châu báu, để lại phía sau...chỉ còn là một đống xương khô.
**2**.
Ta là một người quyền quý, dung nhan trác tuyệt, tài đức vẹn toàn.
Bởi vì có việc nên mới phải lặn lội đường xa từ kinh thành đi đến nơi sa mạc hoang vu.
Một đêm nọ ta bất chợt có nhã hứng cưỡi ngựa đi ngắm phong cảnh, đi một hồi thì có chút lạc mất phương hướng.
Cùng lúc đó trước mặt ta xuất hiện hai cái bóng đen.
**3**.
"Có tài sản gì trên người lập tức tháo hết ra! Nể tình ngươi chỉ có một mình, nếu ngoan ngoãn, lão tử sẽ tha cho ngươi đi!"
Kẻ vừa lên tiếng vác đao trên lưng, thân hình cao lớn, đường nét cơ bắp rõ ràng đẹp đẽ, nước da ngâm đen săn chắc bóng lưỡng.
"Công tử à, sinh mạng quan trọng, tiền của là vật ngoài thân, ngươi không nên vì chút tài vật mà đánh đổi sinh mạng nha~"
Người thứ hai quần áo lụa là, mạn sa che mặt, trước khi y lên tiếng, ta đã nghĩ y là một cô nương đằm thắm dịu dàng.
Thế nhưng y vừa lên tiếng, ta liền biết y là một tên lại cái õng à õng ẹo.
Hai người bọn họ đều mặc quần áo của tây vực, mắt to mũi cao, đúng là đường nét của dị tộc.
Bọn họ mở miệng ra là đòi tiền đòi của. Không phải cướp thì là một lũ điên!
**3**.
Nếu là hai tên điên thì cũng là hai tên điên có dung mạo. Còn nếu là hai tên cướp thì...
...thì xui cho bọn chúng rồi.
Ta tuy là người quyền quý ở kinh thành, nhưng dạo chơi ở giữa vùng sa mạc này, làm gì có ai rảnh rỗi mà mang theo tài sản quý giá.
Quý giá nhất trên người ta hiện giờ chỉ có một cây trâm cài tóc từ gỗ đàn hương năm trăm năm tuổi mà thôi.
Quên mất, còn có một mảnh bạch ngọc nghìn năm đeo bên hông.
Giờ mới chợt nhớ ra, đôi hài vân gấm thêu chỉ vàng ta đang mang có nạm nhẹ nhàng mỗi bên một hạt trân châu, mỗi hạt đại khái có thể nuôi cơm cả thị trấn trong vòng một năm.
Ôi trời ạ, ta thế nào lại quên mất, đai lưng ta đang mang có trạm vàng, khảm linh tinh vài viên hồng ngọc.
À, xiêm y ta mặc là vân gấm thượng phẩm, một thước cũng trị giá liên thành.
Hơn nữa đi đường đêm, ta vì cưỡi ngựa mà không tiện cầm đuốc, nên mới phải đeo trên cổ một viên dạ minh châu ngự ban, đây là linh vật hiếm có, có tiền cũng không mua được.
À đúng rồi, nhắc tới cưỡi ngựa, yên ngựa của ta cũng linh tinh vài viên đá quý, không chừng còn nhiều hơn đai lưng của ta.
Còn bạch mã của ta chỉ là ngựa chiến dòng giống thuần chủng, được lựa chọn kĩ càng. Ta vì giúp nó duy trì sự dẻo dai mới bắt nó vừa mang nặng vừa chạy bộ đêm thế này đây. Thế nhưng mình ta cưỡi thì sợ không đủ nặng, nên mới bắt nó vác thêm hai cái bao, mỗi bao chứa sơ sài hoàng kim trăm lượng.
Đó, chỉ có như vậy thôi đó.
Nỡ lòng nào lại nhắm ta mà cướp.
**4**.
"Công tử à~ Ta cướp người khác nhiều năm như vậy rồi, còn chưa thấy ai đi một mình giữa sa mạc mà lại ăn vận sang trọng như ngươi nha~"
Vừa nói y vừa áp sát lại người ta, õng ẹo cọ cọ, lại đưa tay vuốt ve khắp nơi. Hết vuốt tà áo vân gấm của ta, lại vuốt đến thắt lưng khảm vàng, sao đó lại vân vê dạ minh châu trên ngực.
"Yên Sa, đừng có lề mề, lột sách hắn rồi đi!"
Cái tên có nước da ngâm đen to tiếng nói.
" Công tử à~ Ngươi cũng nghe nghĩa huynh của ta nói rồi đó! Nếu ngươi không ngại, thì để Sa nhi hầu hạ ngươi cởi xiêm y nha~"
Vừa nói, năm ngón tay được mài dũa chau chuốt mang đầy trang sức kia liền len lỏi vào vạt áo ta. Y một tay thuần thục khẩy khẩy hồng đậu của ta, một tay thì ôm lấy eo ta.
Ta giật mình lùi lại, hai tay ôm ngực: "Cô nương...à không...tiểu thư...chết tiệt...ý ta là tiểu đệ này...ngươi đã cướp tài thì thôi...tại sao lại nghĩ tới chuyện cướp sắc luôn vậy hả!"
Cái tên õng à đó liền õng ẹo nói: "Công tử à~ Ngươi nói vậy làm Sa nhi đau lòng quá. Người ta là đạo tặc cũng có liêm sĩ của người đạo tặc nha. Ngươi sao lại so sánh ta với cái bọn dâm tặc kia như vậy~!"
Ta chỉ thẳng mặt y nói: "Ngươi không muốn cướp sắc, thì chỉ cần lấy tài sản là được rồi. Việc gì..lại..lại sờ xoạng ta."
Y lại õng ẹo nói: "Bởi vì...bởi vì...nếu người ta không làm như vậy đó..."
Y liền cầm thẻ bài thân phận của ta giơ lên, e lệ che mặt: "...thì làm sao người ta biết huynh là mệnh quan triều đình cơ chứ~~"
Không gian liền im lặng một lúc lâu.
**5**.
Ta ngượng ngùng gãi gãi đầu cười: "Vậy sao..ha ha ha....vậy là ta trách nhầm tiểu đệ rồi."
Vừa nói, ta liền đi lùi lại về phía yên ngựa.
Y kéo khăn che mặt, đỏng đảnh nói: "Thiệt đó, người ta thiệt là giận quá đó nha~~"
"Vậy sao...ha ha ha...lần sau sẽ không nghi ngờ đệ nữa."
"Người ta ghi nhớ rồi đó! Huynh mà ủy khuất ta lần nữa, ta liền không thèm nói chuyện với huynh~~"
"Không đâu, đệ xinh đẹp như vậy, ta sẽ không đâu."
"Miệng lưỡi thiệt ngọt quá đi ~ Làm người ta xấu hổ à~"
Ta "ha ha ha" cười.
Y cũng cười "hi hi hi," rồi giang tay cầm ngọn đuốc giúp tên da ngâm.
Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua. Đôi mắt diễm lệ cong cong hình trăng khuyết bất ngờ tỏa ra lãnh khí, âm u tựa sương mù.
"Hỏa Luân, khoan hãy giết, chặt chân rồi bắt sống mang về." Giọng nói kia vô cảm lạnh lùng đến đáng sợ.
Tên da ngâm bất thình linh lao về phía ta.
Ta lập tức rút ra lưỡi kiếm giấu dưới yên ngựa.
Trong thoáng chốc, thép bạc chém rách trời, máu đỏ hòa vào cát.
**6**.
Ta là đệ nhất võ quan ở triều đình, vì chiến sự với tây vực mà phải đến vùng sa mạc này.
Vô tình ta nghe được tin tức ở nơi này có một cặp đạo tặc lộng hành, bọn chúng chuyện nhắm vào những lữ đoàn thương buôn, lữ khách qua đường, thậm chí là quân đội của triều đình đang đóng quân cũng không tha.
Thân là võ quan trấn giữ tại đây, ta tuyệt đối không để bọn chúng tác quai tác quái.
Bởi vậy từ vài đêm trước, ta cố tình mang nhiều trang sức trên người, một thân một mình lang thang giữa sa mạc, mong rằng sẽ chạm mặt chúng.
Một khi có cơ hội, ta sẽ lập tức rút kiếm trừ gian diệt ác, tạo phúc cho dân.
**7**.
Ta nhếch môi cười tự mãn, nhặt cánh tay rơi trên nền cát ném sang một bên.
Tên da ngâm liếc xuống tay trái đã bị chém đứt, máu chảy lênh láng.
Gã cầm lưỡi đao huơ huơ trên ngọn đuốc, sau đó thản nhiên áp vào nơi vết thương để cầm máu. Tiếng da thịt cháy khét xèo xèo vang lên.
Tên da ngâm từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên vẻ mặt hưng phấn.
"Hắn rất nhanh!" Gã ngoác miệng cười: "Ta thích!"
Tên õng ẹo liền nhìn ta, ánh mắt đầy hàm ý: "Trời ơi, Hỏa Luân, ngươi nói công tử đây nhanh lắm sao? ~ Ta chỉ thích những người có thể lâu một chút~ Chứ mà nhanh quá...không vui tí nào nha~"
Thôi rồi, gặp phải hai tên điên rồi.
**8**.
Ta lập tức đánh nhanh rút gọn.
Trước hết là hạ tên da ngâm đang trọng thương. Sau đó thì thong thả xử trí tên ỏng ẹo thanh mảnh đằng kia.
Tên da ngâm lần này có vẻ như đã nhìn thấu chiêu thức của ta, dùng một tay liền khống chế được.
Xem ra là ban nãy gã hạ thấp ta nên mới bị mất cánh tay. Bây giờ mới thật sự tung toàn lực.
Lực đạo gã khỏe hơn ta, nhưng ta hơn gã ở khoảng tốc độ, rất nhanh liền khống chế được tình hình, thẳng tay đâm vào yếu huyết của gã.
Thế nhưng còn một chút nữa là đâm trúng thì bất chợt...
Ở phía sau cổ bị ngứa.
Mặt sau hai tay cũng ngứa.
Nguyên cái lưng cũng giống như bị vô số cái gì đó châm chích vào.
Bắp chân cũng như vậy.
Toàn thân lại cứng ngắc.
"Hỏa Luân à ~ Cực khổ cho huynh rồi nha!"
"Cực khổ cái con chó mẹ nhà ngươi! Ta và hắn đang giao chiến! Ngươi mắc cái khỉ gió gì mà xen vào?"
"Giao chiến? Người ta cứ ngỡ huynh là đang đánh lạc hướng cho người ta xuống tay mà ~ Ai biết gì đâu, cho xin lỗi đi ~"
Nhìn cái tên õng ẹo trên tay vung vẩy một đám ngân châm, thần kinh ta liền bàng hoàng...
Phía sau...đừng nói là bị biến thành con nhím rồi chứ nha ~
Chết tiệt, hoảng quá bị lậm luôn rồi!