Chương 47: Ma đồ
**1**.
Hôm nay y tự mình đi Ma Thành, đụng độ phải một tên Thiên Ma.
Hắn khen y xinh đẹp.
Y cảm ơn.
Hắn hỏi y có nhã hứng không.
Y nói y không có nhã hứng.
Hắn lại dùng ma lực kéo tay y, nói y có nhã hừng thì có nhã hứng, không có nhã hứng thì cũng phải có nhã hứng.
Hắn kéo rách tay áo y để lộ ấn ký Dâm Ma trên bắp tay.
Hắn hơi ngỡ ngàng sau đó phun nước bọt lên mặt y.
Hắn nói y làm mất hết nhã hứng của hắn.
**2**.
Y trở về.
Sư phụ hỏi tại sao ma lực lại cạn đi nhiều như vậy.
Y nói y lỡ tay dồn hết ma lực để dập đầu một tên Thiên Ma dám nhổ vào người y.
"Trẻ ngoan." Sư phụ khen y.
**3**.
Hôm này sư phụ lại dẫn y đi Ma Thành.
Hình như là có lễ hội gì đó.
Không ngờ Ma Thành cũng có lễ hội, y tính ra cũng sống gần hai trăm năm rồi mà chưa từng nghe qua.
Sư phụ nói lễ hội ở Ma Thành năm trăm năm mới tổ chức một lần. Có những ma tu đến khi chết còn không biết có thứ này tồn tại. Mà ngay cà sư phụ sống lâu như vậy cũng chê chán không thèm tham dự. Năm nay có y, nên mới dẫn theo.
Y đều đều giọng, nói không hứng thú.
Sư phụ liền véo tai y một cái.
"Không muốn cũng phải đi!"
**4**.
Bây giờ thì y đã hiểu tại sao sư phụ dù thế nào cũng phải dẫn y đến lễ hội này.
Ở đây...
Có rất nhiều đồ ăn.
Màn thầu, thịt xiên, ếch nướng, hồ lô ngào đường!!
Toàn là đồ ăn của nhân loại.
Y nhìn mà hai mắt đều lóa lên.
Thơm....quá...
Tay chạm vào hầu bao bên hông. Bất ngờ cổ áo bị kéo đi.
"Mấy cái thứ rác rưởi đó mà ăn cái gì!"
Y chồm người về phía trước, ghì chặt chân xuống đất, cố giữ thân mình lại, nhưng mà vẫn bị kéo đi.
Nhìn hàng quán hai bên đường dần dần xa đi, nước mắt không hiểu sao cứ rơi lã chã.
**5**.
Sư phụ dẫn y đến một quán ăn nhỏ xíu trong hẻm hóc của Ma Thành, bài trí đơn giản sạch sẽ, khách đến đây tuy không qua đông nhưng người nào người nấy đều tỏa ra ba phần khí chất.
"Sư phụ, nơi đây là..."
"Người quen cũ của vi sư mở nơi này, cũng lâu rồi hắn không lộ diện. Cơ mà chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là bởi vì nhân dịp lễ hội năm nay, giang hồ đồn đãi tin tức ngầm, kẻ kia sau ba ngàn năm cuối cùng cũng lại xuống bếp, bán lại món Long Thần Ngậm Ngọc danh bất hư truyền, chỉ có duy nhất một ngày hôm nay!"
Ngay cả gà quay Hạ Ký cũng chỉ đủ khiến sư phụ nhếch môi cười thôi. Còn khiến sư phụ hào hừng đến sáng bừng mặt mũi như vậy thật sự không phải thứ tầm thường.
Y có chút tò mò muốn thử.
**6**.
"Ăn đi!" Sư phụ bảo.
Long Thần thật ra là một con cá chép hấp.
Ngọc thật ra là một viên củ cải được tỉa thành hình cầu.
Thế nhưng thứ không tầm thường ở đây chính là đao pháp. Từng lát từng lát cá được cắt đến mỏng như màn sa tựa hồ có thể nhìn xuyên thấu, được xếp trên dĩa theo hình vảy rồng.
Hơn nữa còn được hấp chung với gia vị, vừa ra lò liền tỏa hương thơm tứ phía.
Mềm mịn thơm ngon, vừa bỏ vào miệng giống như đang ăn nhung lụa.
Ngay cả viên củ cải cũng thơm ngon dị thường.
Sư phụ thở ra một hơi thỏa mãn.
Còn y thì giữ nguyên nét mặt thản nhiên, chớp chớp mắt, nhìn lên trần nhà.
Kiếp này làm ma...không uổng phí.
**7**.
Sư phụ vừa xỉa răng vừa nói với y:
"Đã nói với ngươi rồi, vi sư chỉ cho ngươi ăn những món tốt nhất!"
"Đồ đệ biết ơn sư phụ." Y lấy khăn lau miệng, nghiêm túc nói.
"Thế ngươi thấy thứ này thế nào!"
Y dứt khoát nói: "Ngon!"
Sư phụ tự mãn nhếch môi cười.
"Ngon hơn cả gà quay Hạ Ký!"
Sư phụ nhún vai: "Hiển nhiên!"
"Ngon hơn cả gà quay sư phụ làm."
Sư phụ: "..."
**8**.
Những ngày kế tiếp, sư phụ dẫn y lang bạt đến một vùng sông nước.
Hắn bảo y đi bắt cá.
Mà còn phải là cá chép mới được.
**9**.
Sinh hoạt của bọn họ nửa tháng nay diễn ra vô cùng đơn giản.
Y thì bắt cá, đào củ cải, sư phụ thì nấu ăn.
Sau đó y sẽ ngồi chờ ăn món Long Thần Ngậm Ngọc sư phụ nấu.
Sau đó sư phụ sẽ hỏi mùi vị như thế nào.
Sau đó y sẽ lại thành thật nói không bằng người ta làm.
Sau đó sư phụ sẽ tức giận lật đổ cả mâm cơm.
**10**.
Nửa tháng kế tiếp sinh hoạt của bọn họ vẫn vô cùng đơn giản.
Y thì bắt cá, đào củ cải, sư phụ thì nấu ăn.
Sau đó trong lúc sư phụ nấu ăn, y sẽ lén đến nơi có người ở, mua cái gì đó lót bụng.*
Sau đó sẽ trở về vừa kịp món Long Thần Ngậm Ngọc ra lò.
Sau đó sư phụ sẽ hỏi mùi vị như thế nào.
Sau đó y sẽ tinh tế đáp mùi vị rất ngon.
Sau đó sư phụ sẽ nói mùi vị ngon thì được gì, mấu chốt là có ngon hơn chỗ kia làm hay không.
Sau đó y sẽ nói củ cải sư phụ làm ngon hơn.
Sau đó sư phụ không hiểu sao vẫn sẽ tức giận mà lại lật đổ cả mâm cơm.
**11**.
Thật ra sư phụ nấu ăn rất ngon. Nhưng mấu chốt nằm ở đao pháp. Hắn không cách nào cắt ra lát cá vừa mỏng lại vừa mướt như ở quán.
Khi y nói ra điều này, sư phụ liền buông bỏ, không so đo với người ta nữa.
**12**.
Ma Tôn lại thông linh với sư phụ.
Sư phụ không thèm đáp.
Cuối cùng lại phải gửi đến một bức thư.
Thư này gửi cho y, bên ngoài phong thư ghi rõ, bảo y đọc cho sư phụ.
Trong thư nói rằng "phong ấn" đang suy yếu, kẻ kia sắp thoát ra.
**13**.
Cách đây vài năm Ma Tôn có gửi cho sư phụ một phong thư, nhờ sư phụ đi thám thính một nơi.
Nơi đó là Dạ Lâm, là cấm địa của cả thần ma hai tộc.
Lần đó sư phụ bỏ không đi.
Nhưng khi vừa nhắc đến "phong ấn" sắc mặt lại thay đổi.
"Trẻ ngoan, lại đây ta hỏi chuyện."
Y liền lại.
"Tu vi của ngươi dạo này cao lên không ít phải không?"
Y gật đầu.
Sư phụ thở dài, sau đó lại véo má y.
"Thôi thì ủy khuất ngươi đi cùng vi sư một chuyến vậy."
___________________
**Lời tác giả**:
*Sau đó trong lúc sư phụ nấu ăn, y sẽ lén đến nơi có người ở, mua cái gì đó lót bụng*: Khúc này mình chú thích một chút. Tu ma cũng giống như tu tiên, đạt đến một cảnh giới nhất định thì không cần ăn uống nữa. Nhưng bởi vì em thụ lúc còn nhỏ nhiều ngày không được ăn no nên bị ám ảnh chuyện đói bụng. Nếu không phải tình huống đặc biệt thì y sẽ không bỏ bữa.