Chương 42: Long thành
**1**.
Đêm hôm nay, trong phủ thượng thư, có một ngài thượng thư họ Nguyễn đang nằm ngủ ngáy khò khò.
Ngoài ra, có một thiếu gia họ Trần đốt đèn trong phòng thức trắng cả đêm.
**2**.
Sáng hôm sau, anh Thanh dường như không nhớ chuyện gì xảy ra đêm qua.
Lúc cậu Bình cho người dọn đồ ăn sáng lên, hắn xoa xoa đầu, bộ dạng uể oải nói:
"Cậu út, tối qua tôi say đên xây xẩm mặt mày. Tôi cứ nhớ mang máng là tôi ở cùng với cậu, mà sắc mặt cậu lúc đó lạ lắm. Hình như đêm qua có chuyện gì sao?"
Rõ ràng bản thân cậu ấy không làm gì sai, nhưng không hiểu sao cậu út lại luống ca luống cuống.
"Đâu...đâu có gì!!"
"Đúng rồi...sắc mặt cậu đêm qua cũng đỏ y như bây giờ này. Cậu út không khỏe trong người à? Hay là để tôi tâu với đức ngài cho mời ngự y sang?"
Cậu út bối rối: "Không, tôi không có bệnh gì cả!"
"Không bệnh sao? Đêm qua tôi nhớ mặt cậu đỏ lắm, lại nằm trên giường giẫy dụa không thôi. Cậu đau ở đâu thì cứ..."
"Nem ngon lắm, anh ăn đi!!"
Cậu út lập tức gắp một miếng nem lớn đút cả miếng vào miệng hắn, chặn họng hắn lại.
3.
Cậu Bình sau khi tiễn tên Thanh đi chầu triều, thì chạy vào phòng đắp kín chăn, cả ngày không gặp ai.
Đến chiều, mặt trời buông xuống. Tên Thanh giống như mở trí nhớ ra cái gì, lật đật chạy đi tìm cậu út.
Hắn vội đến mức còn chưa gõ cửa đã lập tức xông vào.
"Cậu út...tôi...tôi...!"
Cậu Bình nằm trong chăn cả ngày, ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Đến khi Thanh xông vào, cậu mới mơ màng tỉnh dậy.
"Anh...Thanh? "
"Cậu út...tối qua tôi có..."
Cậu Bình dụi mắt.
Sắc mặt Thanh đổi màu, hắn lập tức quỳ bên giường, nắm lấy tay cậu út Bình.
"Cậu út, cậu đừng khóc, cậu đừng khóc mà cậu út."
"...H...ả?"
Đầu óc cậu Bình còn hơi mơ màng, trước tình huống bất ngờ cậu chỉ biết ngơ ngác.
Mặt Thanh đỏ lên, như tủi hổ mà cũng như sắp khóc, giọng điệu nửa an ủi nửa cầu xin.
"Cậu út...chuyện đêm qua... cậu đừng buồn, đừng giận tôi nha cậu út!"
Cậu Bình rút tay lại. Cậu lại dụi mắt, sau đó quay mặt đi ngáp nhẹ một cái, nhân tiện nói:
"Chuyện đêm qua? Anh Thanh sao lại nghĩ vậy? Nếu tôi giận anh chuyện đó, thì tôi không phải nực cười lắm sao?"
Do mới thức dậy nên giọng cậu có hơi khàn. Thanh thế mà sắc mặt càng hoảng. Hắn ôm hai tay cậu trong tay hắn, lớn giọng quả quyết nói:
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm. Tôi sẽ cho người về thưa với ông bà chủ dặm hỏi cậu đàng hoàng. Tôi sẽ lo cho cậu đến cuối đời! Tôi cũng sẽ không lấy vợ lẻ, tôi chỉ có mình cậu thôi. Bởi vậy nên xin cậu, cậu đừng giận tôi chuyện đêm qua, cũng đừng u uất trong lòng mà sinh bệnh!"
Cậu Bình lúc này mới phát hiện ra sự tình không đơn giản như cậu nghĩ.
**4**.
Thanh thở ra một hơi nhẹ nhõm.
"Vậy là đêm qua tôi không làm gì cậu sao? Lạy trời, thật may quá!"
Nhìn thái độ anh Thanh như trút được gánh nặng, cậu Bình lại sinh hờn, cậu nhỏ giọng nói: "Chuyện như vậy khiến anh vui đến thế sao?"
Thanh thành thật, hai mắt tròn xoe đáp: "Hiển nhiên, nếu cậu không muốn mà tôi lại chạm vào cậu thì tôi khác gì phường thổ phỉ đạo tặc."
Cậu Bình trong lòng có nút thắt, liền thì thầm trong miệng: "Anh không hỏi thì sao biết tôi không muốn."
Anh Thanh thế nhưng lại không nghe ra hàm ý, thành thật trả lời: "Lần trước tôi mang trầu cau sang dặm hỏi, ông chủ cũng đồng ý chịu nhận, thế nhưng cậu lại can ngăn. Nếu cậu muốn cùng tôi chung chăn gối thì đâu có ngăn lại."
Cậu Bình hít vào một hơi thật sâu, bộ dạng giống như muốn nói gì đó, nhưng cứ chần chừ đắn đo mãi không dám nói.
"Anh chờ tôi một chút."
Nói rồi liền khập khiễng ra khỏi phòng.
**5**.
Thanh nghe cậu út dặn ngồi chờ cậu, hắn liền ngồi trong phòng cậu út chờ từ chiều cho đến khi trời tối hẳn.
Có tên gia nhân đi qua, hắn mới gọi lại, hỏi có thấy cậu út đi đâu không.
"Bẩm ông, ban nãy cậu Bình đi ra sau bếp bảo mụ bếp lấy cho mấy vại rượu. Cậu ấy đang ngồi trong sân sau uống đấy ạ."
Thanh lập tức hơi hoảng: "Sao ngươi không ngăn cậu ấy lại!"
Tên gia nhân ngơ ngác: "Bẩm ông, cậu Bình chỉ uống rượu thôi mà, sao phải ngăn ạ?"
Tên gia nhân không biết, cậu út được nuôi trong nhà từ nhỏ, mấy thứ rượu chè cậu ấy có bao giờ đụng vào đâu. Hiển nhiên là không biết uống.
Hắn đuổi tên gia nhân đi, định bụng chạy đi tìm cậu út. Ai ngờ vừa bước chân ra ngoài, liền thấy bóng dạng khập khiễng quen thuộc bước về hướng này, cả người chao đảo loạng choạng, đi vài bước liền ngã ra sân.
**6**.
Thanh hoảng sợ chạy lại, bế cậu về phòng.
"Ai đó? Ai làm gì vậy? Thả tui ra!"
Cậu út ra sức đá tay đá chân không chịu yên. Thanh vừa đặt cậu lên giường vừa nói:
"Cậu út, là tôi, là anh Thanh của cậu mà cậu út."
Cậu út hình như nhận ra giọng nói quen thuộc, lập tức ngưng vùng vẫy. Cậu quay sang ngó mặt hắn, lấy hai tay giữ má hắn, vỗ vỗ mấy cái.
"Hể? Anh...Thanh? Ồ, đúng là anh Thanh đây nè."
Cậu nói líu nhíu trọng họng không khác gì đứa trẻ con.
"Cậu say quá rồi cậu út. Để tôi đi gọi người đến lo cho cậu."
Vừa nghe Thanh định rời đi, cậu út liền từ trên giường ngồi bật dậy, kéo áo không cho hắn đi.
"Không! Anh đừng đi! Anh ở lại đây nói chuyện với tôi! Anh ngồi xuống đây!"
Cậu út vỗ vỗ lên giường, bảo Thanh ngồi xuống.
Thanh chiều cậu ngồi xuống.
"Mà không! Anh nằm xuống luôn cho tiện!"
Thanh có chút ngơ ngác nhưng không nỡ làm trái lời cậu út, nhất là khi cậu ấy đang say. Hắn thuận ý cậu làm theo, định bụng xem coi cậu định làm gì rồi tính tiếp.
Cậu út bất chợt đưa hai tay lên đỉnh đầu.
"Anh đưa hai tay lên đầu đi...như thế này này."
Thanh đang nằm trên giường không nhịn được phì cười, nhưng vẫn làm theo.
Bất ngờ nụ cười trên mặt Thanh tắt ngúm
Cậu út cởi dây lưng.
Sau đó còn dùng dây lưng quấn mấy vòng trên tay hắn, ý muốn trói hắn lại.
**7**.
"Cậu út!!!"
"Suỵt!"
Cậu út lấy tay bịt miệng hắn. Cậu ấy chỉ vào mình, sau đó lại chỉ vào Thanh.
"Tôi nói. Anh không nói. Hiểu?"
Thanh lúc này tay thì bị quấn dây lưng, miệng thì bị bịt, chỉ đành gật đầu nghe theo.
Cậu út say rượu, dáng vẻ không nhỏ nhẹ như ngày thường, ngược lại còn thẳng lưng mở rộng vai chống hông, làm ra vẻ đại trượng phu.
Cậu ấy chỉ tay vào mặt mình, nói: "Tôi...là nam nhi! Là nam nhi! Không phải đàn bà con gái! Tôi không muốn anh mang trầu cau sang dặm hỏi tôi, là vì tôi không muốn ngồi trên võng cho người ta rước về nhà giống đàn bà, tôi không muốn. Tôi ngại. Không muốn."
"Cậu út..." Thanh lầm bầm.
"THẾ NHƯNG MÀ...!!" Cậu út bất chợt nói to lên, sau đó lại nói nhỏ: "Tôi cũng không quan trọng chuyện cưới hỏi tôi là nam nhi tôi không cần phải giữ gìn tiết hạnh tôi muốn ở với ai thì ở, muốn làm với ai thì làm, cùng không cần cha con nhà nào chịu trách nhiệm!!!"
Bất thình lình, cậu nhảy lên người Thanh, giang chân ngồi trên bắp đùi hắn.
Thanh cảm thấy mình như chết lặng.
"Tôi nói vậy anh hiểu chưa, anh Thanh? Tôi không muốn anh đối xử với tôi như đàn bà phụ nữ. Cả đời tôi bị người nhà nâng niu như ngọc đến phát ngán rồi. Có phải vì vậy mà anh quên mất...tôi cũng là một tên đực rựa thối tha bỉ ổi?"
Vừa nói, cậu vừa cởi xiêm y, hai vạt áo vạch ra, để lộ lồng ngực gầy gò trắng trẻo.
Thanh im lặng. Hắn mở to hai mắt nhìn, vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
Cậu út đang ngồi trên đùi hắn, bất ngờ chống hai tay bò về phía trước, cho đến khi cậu tiến sát đến yết hầu Thanh thì cúi người, hôn lên một cái.
Trên thế gian này, có những thứ sẽ chìm xuống, cũng có những thứ sẽ nổi lên.
Những thứ nên chìm thì không biết chìm chưa. Nhưng những thứ nên nổi thì đã nổi rồi, mà còn nổi rất cao.
Thanh ngẩng người dậy, nhưng cậu út lại ấn ngực hắn xuống.
"Anh Thanh, anh nghĩ tôi giống đàn bà, sợ chưa cưới hỏi mà lấy mất trinh tiết của tôi sẽ khiến tôi không thể ngẩng mặt nhìn đời. Anh lo cho trinh tiết của tôi đến cỡ đó...tình cờ tôi cũng là đàn ông...chẳng bằng..."
Cậu nhếch môi cười, do rượu nên bộ dạng lãng đãng, cậu nói: "...chẳng bằng để tôi lấy trinh tiết của anh đi...ha?"
**8**.
Cậu út dùng dây lưng quấn nhiều vòng quanh tay Thanh, nhằm trói hắn lại.
Nhưng cậu ấy chỉ quấn thôi.
Chứ không có thắt nút.
9.
Cậu út từ nhỏ đã được nâng niu, không phải chịu thương chịu khó. Sau lần bị xe bò cán gãy chân thì được chăm rất kĩ, nên cũng không phải chịu thêm thương tích gì nữa. Nên nhiều năm rồi, cậu không có dịp khóc.
Thế nhưng hôm nay cậu lại nức nở khóc hết một ngày, khóc từ tối qua cho đến tận chiều. Khóc một hồi thì nghỉ, nghỉ một hồi thì khóc.
"Cậu út, cậu ăn thêm một muỗng thôi. Một muỗng nữa thôi."
Thanh ngồi bên giường đút cháo cho cậu út. Nhìn hai mắt cậu sưng lên mà ruột gan hắn xót xa.
Cậu Bình lắc đầu, mặt đỏ hoe, vừa nức nỡ khóc vừa nói: "Không, tôi không ăn! Anh Thanh, đau quá! Cái nơi đó của tôi đau quá!"
"Xin lỗi cậu út. Tất cả đều là do tôi, lát nữa tôi đứng yên cho cậu đánh. Cả ngày cậu không ăn gì rồi, cậu ăn một chút nha."
Cậu Bình vẫn nằm sấp trên giường, khóc lớn: "Đánh trên người anh cũng không bớt đau trên người tôi! Lúc đó tôi đã bảo anh dừng lại rồi. Tôi còn kêu liên tục mấy lần. Tại sao anh không nghe??!"
Lúc cậu bị anh Thanh giữ trên giường, vừa nhìn thấy cái cối đá đầu óc liền lập tức tỉnh táo lại. Khoảnh khắc cối đá giã xuống, cậu biết mùi xong liền đổi ý không muốn nữa. Thế nhưng anh Thanh như biến thành một người khác, cậu cầu xin thế nào anh ấy cũng không buông ra.
Thanh áy náy nói: "Xin lỗi cậu út, lúc đó tôi như bị ma quỷ nhập hồn. Không tự chủ được."
Nói rồi, hắn tát mạnh lên mặt mình mấy cái, vừa tát vừa nói: "Tôi có lỗi với cậu. Tôi xấu xa. Tôi đáng chết."
Cậu út nhìn má hắn ửng đỏ, trong lòng xót. Cậu lấy tay áo quệt nước mắt: "Anh đừng đánh nữa. Tôi ăn cháo."
Nghe vậy, Thanh liền dừng tay. Hắn vừa đút cháo cho cậu út Bình, vừa nghiêm túc bàn bạc.
"Ngày mai tôi cho người về dưới quê, mang theo trầu cau..."
Cậu út Bình liền sặc cháo.
"Anh thôi đi!!!"
_____________________
**Lời tác giả**: mọi người cất nón vào đi. Lần khác xài.