Chương 41: Long thành
**Lời tác giả**: dành cho những ai đọc skip: tuy tui để tên khác nhưng phần này là phần kế của Về Làng và Lên Kinh (24, 25)
________________________
**1**.
Long Thành không hổ là chốn rồng cuộn mây bay, đông đúc nhộn nhịp, tráng lệ phồn hoa. Lầu ốc khắp nơi trông mà muốn hoa mắt. Ở trên đường cái nhìn đâu cũng là người quyền quý, ăn mặc sang trọng ngồi kiệu cao nhìn xuống dưới.
Đức thánh thượng xem trọng trạng Thanh, ban cho nhiều kim lượng, lại cấp cho phủ đệ ngay đường lớn, trong nhà không thiếu nô bộc theo hầu. Thế nhưng trạng Thanh chưa có vợ, hắn lại bận chuyện triều chính, chuyện trong nhà không ai quản lí, theo lý thì cần thuê thêm một người quản gia.
May sao cậu út Bình do chân bị tật nên từ nhỏ mợ cả không để cậu chịu sương chịu gió, mỗi ngày đều dẫn theo bên mình. Thành ra, cậu út tuy không hiểu chuyện ngoài đường nhưng học được việc quản lí nhà cửa.
Ban đầu vừa đến Long thành, cậu cái gì cũng không biết, cái gì cũng phải hỏi, nhưng chỉ vỏn vẹn vài tháng đã bắt đầu quen với nếp sống ở đây. Rất nhanh, mọi việc trong phủ đều do cậu nắm trong tay, quán xuyến đâu vào đấy.
Trạng Thanh mỗi ngày chỉ cần lo cho quốc gia đại sự, còn những việc trong nhà đều do cậu út thu xếp.
Hắn nhờ thế mà toàn tâm toàn ý dốc sức cho triều đình, lập được nhiều công lớn. Đức thánh thượng xem trọng nhân tài, chỉ sau vài tháng, Thanh từ thị lang đã được tấn lên làm thượng thư, hàm chánh nhị phẩm.
Ngài thượng thư bây giờ là người quyền cao chức trọng, vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, lại đang độ trai tráng. Ngài ấy thế mà vẫn chưa có vợ, không khỏi khiến người ta cảm thấy quái lạ!
Mà cậu Bình sống trong phủ tuy mang tiếng là người nhà của hắn dưới quê, nhưng hai người lại không cùng họ.
Hơn nữa trong nhà tuy không có bà chủ chính thất chăm lo, nhưng lại có cậu Bình đảm đương vai trò đó.
Chưa kể cậu Bình còn rất xinh đẹp, so với tiểu thư nhà quyền quý còn xinh hơn.
Mà ngài thượng thư đối với cậu ấy cũng rất nhẹ nhàng tình cảm...
Hừm....
**2**.
Khác với vùng thôn quê, kể từ khi tân đế lên ngôi, đồng tính luyến ái trở thành một khái niệm phổ biến ở kinh thành. Mọi người tương đối cởi mở hơn. Người dân nhìn mãi, riết cũng rành rõi.
Ngài Thanh với cậu Bình là người nhà hay là "người nhà," gia nhân trong phủ thượng thư có chọc đui mắt vẫn nhìn ra.
Mà đâu chỉ người làm trong phủ. Ngài Thanh từ khi trở thành thượng thư, là người nổi bật có tiếng tăm ở đất Long Thành.Từ dân đen lẫn giới quyền quý, chỉ cần là người đa sự thích tìm hiểu chuyện người khác một chút, liền biết được.
Chuyện thượng thư Nguyễn Thanh tuy chưa từng thành hôn nhưng trong phủ vẫn có "người nhà" rất nhanh lan truyền trong giới quan lại.
Mà đức thánh thượng vốn ban đầu rất trọng dụng ngài thượng thư, sau khi hay tin Nguyễn Thanh cùng một cậu trai xinh đẹp sống cùng nhau không khác gì vợ chồng thì thái độ liền thay đổi.
Đức ngài đối với hắn tự nhiên gần gũi hợp ý hơn hẳn!!
1.
Cuộc sống hiện tại tuy êm đềm, nhưng cậu út Bình vẫn có điều trăn trở.
Mọi người xung quanh đều cảm thấy Trần Bình và Nguyễn Thanh sống với nhau không khác gì vợ chồng.
Nhưng họ đâu biết sự thật không hoàn toàn là như vậy.
Có những việc vợ chồng sẽ làm với nhau, nhưng cậu và anh Thanh vẫn chưa làm.
Trước đây Thanh là tên đầy tớ, cậu là thiếu gia. Sống dưới mái hiên nhà thầy mợ, có nhiều thứ nghĩ cũng không dám nghĩ, đừng nói là làm.
Hai người bọn họ lúc to gan nhất, cũng chỉ dám nắm tay nhau.
Thế nhưng giờ đã khác xưa. Thầy mợ đã cho phép, mọi người xung quanh cũng biết chuyện, ngay cả đức thánh thượng ngồi trên cao cũng hỏi chuyện hai người bọn họ mỗi ngày.
Anh Thanh từng nói chỉ thương duy nhất mình cậu. Cậu cũng không nghĩ mình sẽ đổi lòng.
Bọn họ tuy đều là nam nhi, không thể vu quy, thành hôn, nhưng duyên nợ thì đã định rồi.
Nếu ban đêm tắt đèn, hành lễ vợ chồng....chắc là không sao đâu?
1.
Nghĩ thì nghĩ như vậy.
Nhưng bọn họ vẫn chưa làm gì.
Đừng nói là làm gì, ban đêm còn mỗi người ngủ một phòng. Anh Thanh nói là phải giữ gìn gia phong.
Hiện tại trong phủ này chỉ có hai người bọn họ là chủ nhân, vậy mà vẫn bị cái gia phong đè nặng trên đầu.
Cậu Bình khổ trong lòng nhưng không thể nói ra. Dù sao mấy chuyện thế này nghĩ thầm trong bụng thì được chứ đâu thể tìm ai bọc bạch.
1.
Lúc bọn họ vừa lên kinh thành, trong nhà lúc đó chưa có nhiều người, chỉ có mỗi bọn họ cùng hai tên người ở.
Đêm đầu tiên ở đất kinh đô, anh Thanh liền đến gõ cửa phòng cậu.
Hắn vào trong rồi bảo cậu mau đóng cửa lại, nét mặt như đang làm chuyện bậy bạ lén lút.
Cậu Bình băn khoăn hỏi hắn có chuyện gì.
Mặt anh Thanh liền đỏ nhử gấc, hắn lấy hết sức bình sinh mà nói với cậu một câu.
"Cậu út...đêm nay...cậu cho tôi ôm cậu được không?"
Cậu út Bình vốn đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi nghe chính miệng người thương ngỏ lời, thì trong lòng vẫn cứ thấy thẹn.
Cậu cúi mặt, ngại ngùng gật đầu một cái.
Thế là anh Thanh liền ngồi xuống bên giường, kéo cậu vào trong lòng hắn.
Đã vậy còn cạ cạ mũi, ngửi lấy mùi hương trên tóc cậu.
Mà anh Thanh cũng có mùi như gỗ trầm hương
Ôm xong, anh Thanh buông cậu ra. Hắn dịu dàng nhìn cậu rồi nói xin lỗi, cậu đi đường xa mấy ngày, đêm đầu tiên vừa đến nơi, hắn đã làm phiền cậu.
Cậu Bình nhìn hắn mỉm cười, nói cậu ở bên hắn làm gì cũng không thấy mệt.
Hắn dịu dàng vén tóc mai cho cậu, dặn cậu phải nghỉ ngơi sớm.
Sau đó rời đi.
Cậu Bình: "..."
1.
Kể từ đó, việc to gan nhất bọn họ đã làm chuyển từ nắm tay chuyển sang ôm một cái.
Ôm một cái, thẩm chí còn không có cái thứ hai.
Cậu Bình nghĩ mà trong lòng cứ chán nản.
Thế nhưng rồi mọi chuyện có chuyển biến.
Hôm nay anh Thanh có việc ra ngoài, lúc trở về thì say khướt.
Cậu cho ngươi khiêng anh Thanh vào phòng, sau đó tự mình giúp hắn cởi hài, cởi y phục.
Bất thình lình cổ tay bị nắm lại.
Cậu Bình giật cả mình, bước lùi lại, thế nhưng lưng cũng bị ôm chặt lấy.
Anh Thanh ngồi dậy, hai mắt mơ màng, hắn nhìn cậu đắm đuối, giọng đầy hơi men: "Cậu út...ậc...cậu đẹp quá cậu út!"
Những lời này sao mà trắng trợn quá, đùng là chỉ có người say mới nói ra. Cậu Bình trong lòng vừa thích vừa sợ.
Cậu út vừa gỡ tay hắn ra vừa nhỏ giọng trách móc: "Anh Thanh, anh tại sao uống quá chén như vậy."
Anh Thanh giống như không nghe được lời cậu nói. Hắn tựa mặt vào bụng cậu, cạ cạ: "Cậu út...ậc...cậu đẹp quá...tôi thích cậu nhiều lắm cậu út."
Tay anh Thanh nắm chặt quá, cậu gỡ hoài không ra, lại tiếp tục rầy hắn.
"Anh nói mấy lời này, để gia nhân nghe được, họ cười anh đấy!"
Anh Thanh tự nhiên bất động.
"TÔI MẶC KỆ!!!"
Thanh giống như bị rượu nhập, vô duyên vô cớ hét rống lên. Cậu Bình sợ xanh mặt. Bây giờ đang là giờ Tí, hắn la như vậy lỡ như có ai nghe được...
Thế nhưng cậu còn chưa kịp bình tĩnh lại, thì bất chợt cả người bị kéo xuống giường. Hai tay bị ghì chặt, vẫy mãi không ra.
Sau đó...anh Thanh thơm vào cổ cậu một cái.
Cậu Bình cảm thấy máu huyết trong người đều dồn lên não, hai mắt toàn là đom đóm, tứ chi đều nhũn như bột nếp.
"Cậu út ơi...tôi..ậc...xin lỗi cậu..."
"A...aaa..an..anh Thanh??"
"Tôi đã cố nhịn lắm rồi....ậc...nhưng cậu đẹp quá...tôi không nhịn được nữa..."
Bàn tay kia luồn vào y phục cậu. Hắn cúi người, thỏ thẻ: "Cậu cho tôi...ậc... làm sai với cậu một lần này thôi... cậu út..."
Bình hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cậu hít sâu một hơi, thả lỏng cả người.
Anh Thanh hôn lên trán cậu, nhẹ nhàng mà mê đắm: "Tôi muốn cậu, cậu út."
Cậu Bình xoắn tít hết lên trong lòng, vai bất giác rút lại, vừa sợ mà cũng vừa hồi hộp.
Anh Thanh nói xong thì nằm xuống, dán cả người hắn lên người cậu. Dường như nhịp tim cả hai cùng hòa làm một.
Sau đó anh Thanh hắn lăn ngửa ra, ngủ say như chết.
Cậu Bình: "..."
__________________
**Lời tác giả**: Ngắt ngay khúc này cho nó drama!
À mà tính ra thụ mình viết toàn cường thụ. Trong nguyên nhà có mỗi cậu út là nhân thê đó, mọi người phải trân trọng giữ gìn nha.
Đừng quên ấn follow tác giả!