Chương 40: Túc địch
**1**.
Năm ta hai mươi mốt tuổi, chính tà hai bên tạm thời đình chiến.
Trong thời gian đó, tuy vẫn còn một chút tranh chấp vặt vãnh, nhưng chung quy thiên hạ coi như thái bình.
Thế nhưng đình chiến chỉ là chuyện tạm thời, nếu cứ như vậy mà thả lỏng, thì lại đánh nhau mấy hồi.
Ta với Đông Phương Kì ngồi ở vùng ngăn cách địa bàn hai phe, nghiêm túc nói chuyện đại sự.
Ta hỏi hắn, ma giáo chủ bên hắn có muốn đánh nhau tiếp không.
Hắn nói cha hắn không muốn tiếp tục hao tổn sinh mạng của môn đồ.
Hắn hỏi ta, thái độ phụ thân ta thế nào?
Ta nói phụ thân ta cùng các nguyên lão đều không muốn tiếp tục giao tranh.
Rồi ta hỏi hắn, thế ma giáo chủ định khi nào thì xin hòa.
Hắn hơi sững sờ, sau đó nhướng mày, hắn nói câu đó không phải hắn hỏi trước mới phải sao. Bao giờ thì phụ thân ta mở miệng xin hòa.
Ta nói, bọn ta là danh môn chính phái, nếu mở miệng xin hòa trước, khác nào bọn ta nhận mình yếu nhược hơn ma giáo.
Hắn nói ừ thì bọn họ là tà ma ngoại đạo, trên đời này có lí nào tà ma ngoại đạo lại cúi đầu xin hòa với danh môn chính phái.
Hắn hống hách bảo phụ thân ta nên lùi một bước.
Ta điềm đạm nghiến răng nói ma giáo chủ mới nên lùi một bước.
Hắn mắng bọn ta là một đám đạo đức giả.
Ta nói bọn họ là một lũ đê hèn.
Hắn im lặng.
Ta im lặng.
Thế là bọn ta lại rút kiếm đánh nhau.
**2**.
Hai bên chính tà lần lượt cử sứ giả sang bên kia thuyết phục đối phương chủ động xin hòa.
Thế nhưng kết cục vẫn y nguyên như cuộc đối đáp giữa ta và Đông Phương Kì
Rõ ràng cả hai đều không muốn đánh nữa, nhưng vì mặt mũi, cũng không ai muốn mở miệng hòa giải trước.
Nếu cứ đà này lại phải tiếp tục giao tranh. Còn nếu không hòa mà cũng không đánh, thì sẽ cả hai bên đều mất mặt mũi với bàn dân thiên hạ.
Phụ thân ta bây giờ mỗi ngày đều như ngồi trên đống lửa. Giống như chỉ cần có một cọng cỏ cứu mạng liền sẽ nắm lấy.
**3**.
Hôm nay phụ thân cho người mang đến cho ta một chén thuốc bổ. Ta uống vào liền cảm thấy buồn ngủ.
Lúc thức dậy, đã thấy mình nằm trên một chiếc giường xa lạ, giống như đang ở tửu quán nào đó. Y phục nửa thân trên đều bị lột sạch.
Nằm bên cạnh là Đông Phương Kì cũng đang bán khỏa thân.
Hắn thức dậy.
Hắn nhìn thấy ta.
Hắn la lên.
Ta cũng la lên.
Ở bên ngoài có tiếng người giao đấu, đánh đấm ác liệt.
Bất thình lình có một người bị đánh bay vào phòng của bọn ta, tạo thành một cái lỗ trên cửa.
Rất nhiều cặp mắt đều tập trung về phía này.
Bao nhiêu nhân sĩ danh môn cùng ma giáo không hiểu vì sao lại tề tựu ở bên ngoài.
Hiển nhiên bọn họ nhận ra hai người bọn ta.
"Đông Phương thiếu chủ?"
"Đường công tử?"
"Hai người các ngươi chính là..."
Ta lập tức hiểu bọn họ đang nghĩ gì. Hai tên nam nhân ở trần cùng nằm trên một chiếc giường, thậm chí còn đắp chung chăn, còn có thể là cái gì??!!!
Đông Phương Kì lập tức hét toáng lên: "Không phải như các ngươi nghĩ đâu!"
Ta cũng lập tức phụ họa: "Hai người bọn ta thật sự không có!!!"
Đông Phương Kì lại hoảng loạn quay sang nhìn ta: "Ê cơ mà có không??"
Ta lập tức khóc thét: "Ta làm sao biết được là có hay không!!!"
**4**.
Tất cả đều do phụ thân của ta bày ra.
Nói chính xác hơn, là do phụ thân ta và ma giáo chủ hợp tác bày ra.
Lão nhân gia hai người thật sự là bị ép đến nước đường cùng rồi.
Để tránh giao tranh nhưng vẫn bảo toàn được mặt mũi của hai bên, trước mắt chỉ có một cách là liên hôn.
Cơ mà đào đâu ra người để liên hôn bây giờ.
Dưới gối hai lão chỉ có mỗi ta và Đông Phương Kì.
Thôi thì khó quá rồi đành phải chịu. Dù sao so với mặt mũi của toàn thể chính đạo, hạnh phúc chung thân của ta đâu tính là gì.
Nhưng cả phụ thân ta lẫn ma giáo chủ đều biết rõ hai người bọn ta không nhìn vừa mắt đối phương, ngồi cùng một bàn nói không quá năm câu liền đánh nhau, miễn bàn đến chuyện hôn sự.
Bởi vậy nên mới bày ra hạ sách này.
Đợi đến khi danh tiết của ta và Đông Phương Kì bị vấy bẩn, bọn ta muốn rửa sạch cũng không được.
Chuốc thuốc ta và Đông Phương Kì là hai lão nhân gia bọn họ làm.
Mang bọn ta đến đây, bày hiện trường giả là hai lão nhân gia bọn họ làm.
Lệnh cho một đám nhân sĩ hai bên đến giao đấu tại chỗ này là hai lão nhân gia bọn họ làm.
Cài người vào bên trong đám đông để tạo ra lỗ thủng trong phòng của bọn ta cũng là hai lão già bọn họ làm.
Cái gì cũng là hai người bọn họ làm, tại sao chịu chết hy sinh lại là bọn ta!
**5**.
Hiện tại cả võ lâm hắc bạch hai bên đều bàn tán về "mối tình cấm đoán" của ta và Đông Phương Kì.
Đi tới đâu cũng nghe được tin đồn này nọ.
Ta với Đông Phương Kì liền mướn một gian phòng trong tửu quán, nghe ngóng thử thế gian bọn họ nói gì về bọn ta!
**6**.
Có người nói tình cảm của bọn ta bắt đầu từ thuở niên thiếu thơ dại, hai người bọn ta cùng rong chơi bên bờ hồ. Mặt hồ xanh man mát, ánh nắng chiếu mơ màng. Đông Phương Kì khắc tên hai người bọn ta lên một viên sỏi ném xuống giữa hồ, thế là thành duyên.
Đông Phương Kì nghe xong liền quát: "Lúc đó ta mới năm tuổi! Thêu dệt bây bạ!! Tán tận lương tâm!"
Ta cũng quát: "Rõ ràng khi đó người ném được đến giữa hồ là ta! Thực lực ngươi chỉ đi được một phần ba hồ thôi, ngươi có tài đức gì mà ném xa được đến đó!"
**7**.
Có người lại nói, bọn ta cùng nhau săn bắt trong rừng. Ta bắt được một con khổng tước, liền lấy lông đuôi làm thành quạt tặng cho hắn. Hắn săn được một con hươu, liền đem cặp nhung tặng cho ta.
Đông Phương Kì nghe vậy liền bực dọc: "Khổng tước phiến đó là ta cho người đặt làm từ tây vực xa xôi. Từ tiền công đến vận chuyển hao tốn đến trăm lượng vàng! Tốt lắm, đều nhờ ngươi mà bây giờ phải vứt đi!"
Ta cũng lớn tiếng: "Con hươu đó rõ ràng là ta săn được! Cặp nhung vốn dĩ muốn dâng lên cho phụ thân. Ngươi lại nhân lúc ta không để ý cho người cưa đi. Ta còn chưa tính sổ với ngươi! Rõ ràng là ta bị cướp, sao bây giờ lại thành được tặng rồi! Đảo ngược thị phi!"
**8**.
Lại có tin đồn ta và hắn tuy lưỡng tình tương duyệt nhưng trong đại hội võ lâm lại bị đưa đẩy trở thành đối thủ. Bọn ta đều đau lòng đối phương, liền hẹn gặp riêng nhau. Ở giữa đất trời vận động kịch liệt liên tiếp nhiều ngày đêm, môi răng thắm thiết.
Ta hừ nhẹ: "Phóng đại quá, ngươi chỉ là hôn nhẹ lên má ta một cái. Ngươi mà hôn lâu hơn một chút ta liền cho răng môi ngươi lẫn lộn."
Đông Phương Kì thế mà lại thích thú nhìn sang: "Cơ mà cái này nói khá chính xác! Nhớ lại lần đó quả thật kịch liệt, ta cũng không ngờ lại kéo dài tận bảy ngày bảy đêm. Sau lần đó, ta vừa trở về ma giáo liền nằm trên giường ba ngày không dậy nổi!"
Vừa nói hắn vừa bất giác xoa vai.
Ta khinh bỉ nhìn hắn: "Hừ, ta làm ngươi nằm tận ba ngày? Ngươi cùng lắm chỉ khiến ta ngủ một giấc dài, vừa tỉnh dậy liền chạy nhảy như không có gì!"
"Đó là do có người tốt khiêng ngươi về nhà!"
"Không, đó là do ngươi yếu!"
**9**.
Có người nói năm phụ thân ép ta thành thân. Ta khóc nhiều ngày. Cuối cùng Đông Phương Kì mang ta bắt đi. Phụ thân ta để mang con trai về, phải thề độc không để ta tiếp tục cưới vợ sinh con.
Ta tức giận mắng lớn: "Phụ thân ta muốn đối phó với tên tiểu tốt này mà phải thề độc? Bọn họ đặt truyện có dùng não để nghĩ không?"
Đông Phương Kì: "Năm đó ta bắt cóc tên này hồi nào? Ta rõ ràng là thấy tân nương của y xinh đẹp mới bắt về trêu chọc một chút thôi!"
"Lại nói, năm đó ngươi đã nói với nàng những gì mà khiến nàng phải từ hôn!"
Đông Phương Kì gian xảo cười: "Ta muốn cùng nàng ứm ừm! Nàng lại không muốn cùng ta ứm ừm! Ta liền nói ngươi có bệnh khó nói của đàn ông. Nàng không cùng ta ứm ùm, có thể sao này sẽ không có cơ hội ứm ừm! Đáng tiếc, vừa nói xong thì ngươi tìm tới. Đến cuối cùng vẫn không thể cùng nàng ứm ừm!"
"Ngươi...! Giả sử mà ta có bệnh, thì cũng không tới lượt ngươi biết!"
"Ôi giời, thì ta nói vậy đó. Tự nàng ấy tin, chứ ta đâu có cấm nàng không được tin! Ngươi không rặn hỏi nàng làm cho ra lẽ cũng là tự ngươi muốn, ta cũng đâu có cấm cản ngươi!"
**10**.
Người ta nói, ta bị hôn thê từ hôn, mãi sau này cũng không lấy được vợ là bởi vì ta trung trinh tiết liệt với Đông Phương Kì. Thứ đó của ta ngoài trừ hắn ra, gặp bất kì ai cũng không thể nổi lên hứng thú!
Ta lập tức đè Đông Phương Kì ra, đánh hắn tàn bạo.
**11**.
Bọn họ cũng nói vào ngày đại hôn của Đông Phương Kì, hắn bỏ trốn. Lúc đó không biết đi đâu, bây giờ có thể đoán hết mười phần là hắn đến chỗ ta.
Được rồi, hắn quả thật là đến chỗ ta, nhưng mọi chuyện không phải như bọn họ nghĩ!
Ta hỏi: "Rốt cuộc ngươi vì cái quái gì mà đào hôn!"
Mặt Đông Phương Kì có chút xanh, hắn nhỏ giọng: "Suỵt, đáng sợ lắm, đừng hỏi."
Ta bắt đầu tò mò: "Rốt cuộc thế nào?"
Đông Phương Kì: "Đã nói là đáng sợ lắm mà! Đừng có hỏi nữa!"
Ta vẫn cố gặng hỏi, mãi một hồi sau, hắn mới nói.
"Tân nương kia là phụ thân chọn cho ta. Khẩu vị của người ma giáo, ngươi không hiểu đâu, chính ta cũng không muốn hiểu."
Ta lập tức nhỏ giọng: "Chẳng lẽ...nàng xấu lắm sao!"
Đông Phương Kì lập tức trợn to mắt, gật gật.
"Xấu đến mức nào?"
"Ba con mắt, bốn cái lỗ mũi, râu ria xôm xoàng..."
Trời ạ...
"Cao hơn ta, vòng eo ôm hai vòng tay không hết..."
Má ơi...
"Bắp chân chắc như đá, cỏ mọc trên đá, đã vậy còn lác đác sỏi..."
"Thôi được rồi." Ta nói.
Ma giáo toàn thích kiểu như vậy, hỏi làm sao hắn phải bắt tân nương của ta về để mà ứm ừm.
Hắn nói: "Phụ thân ta nói lỡ sinh ta ra xấu xí, cần phải kiếm tuyệt sắc giai nhân để củng cố đời sau."
Ta vỗ vỗ vai hắn: "Số ngươi thật khổ."
Đông Phường Kì vuốt mặt nhìn lên trời: "Ừ"
**12**.
Bọn họ lại đồn đãi trong lúc chính tà giao tranh, ta bị thương nặng. Có người nhìn thấy Đông Phương Kì bất chấp cơ thể sắp không đứng nổi cũng phải kéo ta đến nơi an toàn để trị thương. Xém tí nữa thì bị người của chính phái đoạt mạng.
Thôi thì cái này đúng là mười phần sự thật, ta không có gì để nói.
"Tại sao lúc đó lại cứu ta?"
Ta quay sang hỏi hắn.
Hắn nhướng mày: "Chứ chẳng lẽ đứng yên nhìn ngươi chết?"
"Thế nhưng lúc đó chính tà giao tranh, về nguyên tắc thì ta với ngươi là kẻ thù!"
Đông Phương Kì xì một tiếng: "Kẻ thù thì kẻ thù, quen ngươi mười mấy năm rồi, cũng không thể để mặc ngươi nằm đó. Ngược lại là ngươi, thấy ta nằm hấp hối thế kia, chẳng lẽ ngươi lại bỏ mặc?"
Đông Phương Kì tuy rằng mặt dày đê tiện, nhưng lời nói ra thì vô cùng thẳng thắng.
Ta ngẫm nghĩ lời hắn nói một lúc, rồi gật gù: "Đúng là cũng không thể cứ vậy nhìn ngươi chết."
Nói rồi, ta thở ra nhẹ nhõm một hơi: "Thật may..."
Hắn cau may: "May cái gì?"
"Nghĩ lại lúc đó, ta cứ tưởng là ngươi yêu ta rồi!"
Đông Phương Kì lập tức ghê tởm nhìn ta: "Đường Khánh, ngươi đừng ăn nói hàm hồ. Có được nương tử như ngươi, ta nhất định mỗi ngày đều ăn cơm không ngon."
Ta cũng không để mặc hắn xỉ vả: "Đông Phương Kì ngươi cũng đừng có tự mãn! Ta mà làm tướng công của ngươi, mỗi ngày ta đều không dám ngủ trên giường!"
Hắn gào lên càng lớn: "Ôi giời ta sợ quá cơ! Có ngươi làm nương tử, ta lập tức treo ba thước lụa trắng tự vẫn."
Ta cũng đáp lại: "Hừ, làm tướng công của ngươi, ta liền lấy bội kiếm cắt ngang yết hầu."
Hắn gào lên: "Lấy ngươi làm nương tử, ta thà cạo đầu đi tu, cả đời thanh tịnh!"
Ta liền tung chiêu cuối: "Cưới ngươi về, ta thà ngủ với cái vị nương tử hụt kia của ngươi!!!"
Sắc mặt hắn liền đổi sắc trắng xanh. Thái độ thay đổi, gọi gọi ta lại, xì xầm nói nhỏ.
"Thật ra nếu phải để nàng chạm vào người, ta thà ngủ với ngươi."
Ta có chút sốt sắng: "Nàng thật sự đáng sợ vậy sao?"
Đông Phương Kì nhỏ giọng nói: "Ta không chỉ thà ngủ với ngươi, ta thậm chí còn chấp nhận ngủ dưới thân ngươi!"
Ta mím môi: "Xem ra ban nãy là ta đường đột rồi. Câu vừa rồi có thể sửa lại được không?"
Đông Phương Kì gật gật đầu nói: "Sửa đi, sửa nhanh một chút!"
Ta liền đứng thẳng dậy, chỉ mặt hắn quát to: "Cưới ngươi về, ta thà phế sạch võ công, cả đời lang thang cơ nhỡ!"
Đông Phương Kì lớn giọng quát lại: "Được lắm, vậy nếu có ngươi làm thê tử, ta liền dẫn đao tự cung, không thèm làm nam nhân nữa!"
Ta lập tức đáp: "Đông Phương Kì, khẩu khí ngươi không tệ! Vậy nếu bắt ta làm tướng công của ngươi, ta liền lấy trâm ngọc cài tóc, lấy áo yếm mặc lên người. Không chỉ không thèm làm nam nhân, còn nguyện để thiên hạ phỉ nhổ cả đời!"
Lúc ta và Đông Phương Kì còn hăng say tranh cãi, bọn ta nhất thời quên mất ở nhà, hai lão nhân gia vẫn còn đang bàn bạc ngày lành tháng tốt.