Chương 30: Zombie
**1**.
Cuộc sống của tôi bắt đầu có vài thay đổi nho nhỏ.
Người đàn ông kia ban đầu tuy rất nhẫn nại, nhưng càng về sau thì kiên nhẫn của anh ta có vẻ giảm bớt.
**2**.
Hôm nay chúng tôi lại dùng bữa tối.
Nói là dùng bữa tối, nhưng thật ra chỉ có mình anh ta ăn, tôi ngồi nhìn.
"Em ăn một miếng đi."
"Tôi không ăn được."
"Một miếng thôi, một miếng cũng không được sao?"
Tôi nhìn xuống miếng thịt trên dĩa, cắt một miếng rồi bỏ vào miệng.
Lát nữa kiểu gì cũng lại ói ra.
Người đàn ông kia mỉm cười hài lòng, tiếp tục ăn.
**3**.
Buổi sáng, người đàn ông đó đi làm. Tôi ngồi trong vườn ngắm cây cỏ.
Người hầu trong nhà không ai nói chuyện với tôi. Ban đầu tôi cho là bởi vì khả năng giao tiếp của mình chậm nên họ ngại tiếp xúc.
Dạo gần đây khả năng nói chuyện của tôi tiến bộ rõ rệt, gần như không khác gì người thường. Thế nhưng vẫn không ai tiếp xúc nói chuyện với tôi.
Hôm nay trong nhà vừa tuyển người làm vườn mới. Anh ta có lẽ lần đầu nhìn thấy zombie, liền lại chỗ tôi bắt chuyện.
Mấy tháng gần đây, ngoại trừ người đàn ông kia, anh ta là người duy nhất nói chuyện với tôi. Tính tình anh ta hoạt bát, nói chuyện khá vui.
Thế nhưng ngày hôm sau lại không thấy anh ta đi làm nữa.
**4**.
Tôi nằm mơ. Đã rất lâu rồi tôi mới nằm mơ.
Trong mơ, bốn bức tường xung quanh không có lấy một chiếc cửa sổ.
Tôi cố vùng vẫy, nhưng chỉ nghe được tiếng leng keng của xiềng xích.
Lúc tỉnh giấc, tôi đang nằm dưới thân người đàn ông kia.
Cúc áo đều mở hết ra.
"Anh thật sự muốn làm với xác chết sao?"
"Trước đây là vì sợ em chưa kịp thích ứng. Chưa từng có chuyện tôi không muốn."
Virus zombie chỉ kí sinh lên xác còn tươi. Sau khi xác chết trở thành zombie thì sẽ không thối rửa. Nên chúng tôi không khác mấy với con người, chỉ là da thịt nhợt nhạt.
Hiển nhiên cảm giác ở dưới kia rất mờ nhạt, dường như là không có phản ứng.
"Thế em đã thích ứng chưa?" Anh ta hỏi.
Tôi im lặng một hồi rồi gật đầu.
Tôi cũng không có lý do gì để từ chối.
Zombie cũng không biết đau.
**5**.
Tôi sai rồi.
Hóa ra zombie cũng biết đau.
Chỉ là giống như cảm xúc, xúc cảm của chúng tôi bị nhạt mất, nhưng không hoàn toàn biến mất. Nên chỉ khi nào tác động rất lớn thì mới cảm nhận được.
Từ khi trở thành zombie, tôi chưa gặp phải chuyện gì tính là tác động lớn để mà bị đau cả.
Nhưng đêm qua thì tôi cảm nhận được rồi.
**6**.
Hôm nay người đàn ông kia tặng tôi một chiếc nhẫn, bảo tôi đeo vào.
Nhìn qua thì có vẻ đã khá cũ rồi, không phải mới mua.
Tôi cầm lên, một vài hình ảnh chợt lướt qua trong đầu.
**7**.
"Nghiên cứu của cậu nghe nói là sắp hoàn thành."
"Ngài...ngài Sở, tại sao ngài lại ở đây?"
"Tôi muốn mời cậu đi ăn tối, không được sao?"
**8**.
"Chiếc nhẫn này..."
"Tôi thấy hợp với cậu nên mua tặng. Mau đeo vào tôi xem thử."
"Ngài Sở, thứ này có vẻ không thích hợp."
"Tôi thấy hợp là hợp, cậu muốn tự đeo hay là để tôi đeo giúp?"
**9**.
"Vé máy bay này..."
"Tôi muốn cùng cậu đi du lịch."
"Đi du lịch? Ngài Sở, tôi thật sự rất...bận."
"Nghiên cứu của em không phải đã thành công rồi sao? Mấy việc giấy tờ còn lại cứ để cấp dưới làm là được!"
"Nhưng mà..."
"Tôi chính là muốn em đi cùng tôi. Không được cãi!"
**10**.
"Ngài Sở...nơi đây là?"
"Em nhìn mà không biết sao, là nơi tôi chuẩn bị cho đêm đầu tiên của chúng ta."
**11**.
"Ngài đang nhìn gì vậy?"
"Nhìn giấy kết hôn của chúng ta. Không ngờ cũng có ngày này."
**12**.
Ký ức mờ nhạt lướt qua trong đầu tôi.
Xem ra là kỷ niệm trước đây.
Hóa ra chúng tôi chỉ là một đôi tình nhân bình thường, gặp, yêu rồi cưới.
Vậy mà trước đây tôi cứ nghĩ mình bị người ta lừa đảo, sắp xếp gì đó.
Xem ra tôi thật sự nghĩ nhiều rồi.