Chương 25: Long thành
**Lời tác giả**: khuyến khích mọi người đọc theo thứ tự các chương nha, đừng đọc skip
___________________
**1**.
Trời xanh.
Thằng Tí trèo lên cổng làng, mắt nó nhìn xa xăm như chờ đợi gì đó.
Một hồi sau, cả mặt nó sáng bừng lên. Luống ca luống cuống chạy từ đầu làng đến cuối thôn, rống giọng kêu to:
"Ông Trạng về làng! Ông Trạng về làng rồi các bà các chú ơi!!"
2.
Địa chủ làng này là phú ông họ Trần.
Phú ông sau khi có được hai đứa con trai thì luôn mong một mụn con gái để nâng niu.
Vì vậy mà mợ cả, mợ hai với mợ ba cứ liên tục mang thai. Cuối cùng phú ông vẫn không có con gái, con trai thì có bảy người.
Phú ông Trần thương nhất là cậu út. Bởi vì mặt mũi cậu ấy sáng lán, đẹp hơn cả con gái. Tính cách hiền lành tốt bụng. Ông đặt cậu tên Bình, mong cho cuộc đời cậu cứ bình đạm bình an đến khi chết.
Không may, lúc bảy tuổi, vì người ở lơ là, cậu út Bình bị xe bò đụng ngã gãy một chân. Thầy lang nói sau này đi đứng bất tiện.
Mợ cả khóc hết nước mắt. Phú ông thương con, mới mua tên Thanh về. Vừa làm thằng hầu, vừa làm bạn học với cậu út Bình.
Ai ngờ tên Thanh đó lại thông minh sáng dạ, thầy đồ trong làng ai cũng khen hắn nức nở.
Tên Thanh trầm tính ít nói nhưng hiền lành, phú ông nhìn hắn lớn lên, xem hắn như con cháu trong nhà. Năm hắn hai mươi tuổi, hắn muốn đi thi để đỗ đạt làm quan. Phú ông cũng cho hắn đi.
Ai ngờ hắn đỗ tận Trạng Nguyên.
**3**.
Phú ông mở cỗ lớn chiêu đãi cả làng mừng ông Trạng trở về.
Đàn ca hát xướng đến tận đêm.
Trong lúc cả làng ai nấy đều vây quanh chúc mừng tân Trạng, thì ở một góc sân nọ, cậu út Bình lặng lẽ chống tay trên tường, khập khiễng từng bước về phòng.
**4**.
Cậu út Bình nằm trên giường, lòng nặng trĩu.
Chia xa là lẽ đương nhiên, nhưng buồn bã vẫn khó tránh khỏi.
Đúng lúc này cửa phòng mở.
"Cậu út."
Cậu út Bình chống tay ngồi dậy.
"Ngài Trạng đến thăm tôi đó sao?"
"Cậu út, sao tự nhiên cậu lại gọi tôi như vậy?"
Cậu thở dài: "Ngài là Trạng Nguyên, tôi là dân thường. Bây giờ ở trong làng ai cũng gọi ngài là ngài Trạng, không thì là ông Trạng. Nếu tôi ăn nói không cẩn thận, tôi sợ thầy mợ trách tôi vẫn xem ngài là tên đầy..."
"Tôi muốn dẫn cậu lên Long thành."
Trạng Thanh nói ra câu này đột ngột quá, cắt ngang cả lời cậu Bình, khiến cậu thất cả thần.
"Anh Thanh, sao anh tự nhiên lại muốn dẫn tôi lên đó?"
"Từ nhỏ tôi đã chăm sóc cho cậu. Bây giờ tôi lên kinh, để cậu ở đây một mình, tôi không an tâm."
"Anh lên đó làm quan, để tôi sống cùng anh không sợ người kinh thành họ dị nghị sao? Tôi dù què quặt thì vẫn là con cháu nhà địa chủ. Không có anh tôi vẫn ăn sung mặc sướng, anh đừng lo."
Trạng Thanh tự dưng trầm mặc. Hắn quay lưng đóng cửa, sau đó tiến lại ngồi xuống bên cạnh cậu Bình. Hắn cầm lấy tay cậu đặt vào tay hắn.
"Cậu út, cậu hiểu lòng tôi mà."
Cậu Bình thở dài. Cậu không chỉ hiểu lòng anh Thanh, cậu còn hiểu thế gian này hà khắc đến mức nào.
"Tôi với anh đều là đấng nam nhi. Chúng ta...không cách nào đâu."
Anh Thanh lập tức vịn vai cậu: "Cậu út, cậu biết tôi không quan tâm những việc này!"
Cậu Bình im lặng một hồi rồi mím môi.
"Ngài không quan tâm nhưng thiên hạ họ quan tâm, tôi cũng quan tâm. Coi như ngài không cần mặt mũi, tôi cần! Ngài khó khăn lắm mới thi đỗ Trạng Nguyên. Cớ gì lại phải làm chuyện ảnh hưởng đến công danh mình? Tôi không theo ngài đâu. Ngài đi cho."
"Nhưng cậu út...tôi thương cậu."
"Ngài đi cho."
"Tôi thương cậu."
"Tôi nghe rồi, mời ngài đi cho."
**5**.
Thanh hắn khổ từ nhỏ rồi.
Mợ Thanh là gái chửa hoang, lưu lạc đến làng. Sau khi sinh hắn ra thì bệnh liền nhiều năm.
Từ nhỏ, Thanh đã phải lang thang khắp thôn đi xin ăn, kiếm tiền lo cho mợ. Sau khi mợ mất, hắn bán thân lấy tiền chôn cất.
Sau khi đến đây, mặc dù thầy mợ cậu Bình cũng thương hắn mồ côi cơ nhỡ, nhưng xét cho cùng hắn vẫn là phận đầy tớ thấp kém.
Đầu óc Thanh rất sáng sủa, học gì nhớ đó. Nếu sinh ra trong nhà giàu, tương lai sẽ vinh hiển. Thế nhưng hắn chỉ là tên đầy tớ, để đỗ đạt được cao, mồ hôi nước mắt đổ ra nhiều không đếm xuể.
Còn cậu, cậu chỉ là tên què con phú ông cả ngày ngồi một chỗ cho người ta hầu hạ. Cậu không làm được gì cho hắn, thì cũng không muốn trở thành gánh nặng. Không thể để hắn vừa đỗ Trạng Nguyên liền bị người đời xem là tên dị hợm khác người.
6.
Trạng Thanh đến nói gì đó với phú ông.
Phú ông nổi cơn thịnh nộ, xém tí nữa là đánh hắn. Thế nhưng ông kiêng kị hắn là Trạng Nguyên, chỉ ầm ĩ mắng chửi một trận rồi phủi tay rời đi, bảo hắn cút cho khuất mắt.
Trạng Thanh lại cứng đầu quỳ trong sân nhà. Hắn nói hắn sẽ quỳ đến khi nào phú ông đồng ý với thỉnh cầu của hắn.
Hắn quỳ từ sáng đến chiều, tận khi trời mưa vẫn không vào nhà.
Cậu út Bình xót trong lòng, muốn đi ra bảo hắn vào nhà. Nhưng cậu sợ hắn lại hy vọng, cuối cùng quay lưng bỏ đi.
**7**.
Thằng Tí chạy ngang qua, nó không hiểu tại sao lại hỏi cậu Bình bao giờ thì phú ông làm đám cưới cho ông Trạng.
Bình hỏi nó tại sao nó lại nghĩ Trạng Thanh sắp cưới vợ.
"Trước lúc lên kinh dự thi, ông Trạng nói với em, ông ra sức học hành là vì ông có người thương trong lòng, muốn đỗ đạt cao để chăm lo cho người đó. Bằng không, ông ở nhà làm đầy tớ cho khỏe. Thế ông Trạng học hành cực khổ bao lâu nay chỉ vì người ông ấy thích, bây giờ chẳng lẽ lại không cưới người ta à?"
**8**.
Cậu út Bình đi tìm phú ông.
Phú ông nhìn con trai mình, trong lòng có dự cảm không lành.
Cậu út Bình đứng cúi đầu, hai tay run run chắp vào nhau, cả người cậu đều khúm núm, chỉ có nét mặt lộ ra vẻ quyết tâm.
"Thầy...thầy cho con đi theo anh Thanh."
**9**.
Trong nhà lập tức xào xáo.
Phú ông đánh cậu Bình.
Hơn nữa còn đánh rất nặng.
Từ nhỏ đến lớn cậu Bình là đứa con ngoan nghe lời, phú ông lẫn mợ cả đều thương cậu nhất nhà.
Có lần cậu làm vỡ cái bình quý từ tiền triều, phú ông không chỉ không đánh cậu mà còn mời thầy lang về xem cho cậu.
Vậy mà bây giờ ông lại đánh.
Hiện tại vẫn chưa dừng tay.
**10**.
Thằng Tí hớt hải chạy đi báo với Trạng Thanh.
Quỳ cả ngày, máu huyết ở chân còn cứng ngắt. Hắn vừa chạy vừa ngã lên ngã xuống, vậy mà vẫn hớt hải chạy về phía nhà sau.
**11**.
Cậu Bình ôm đầu quỳ dưới đất. Cổ tay cổ chân đều là vết roi.
Phú ông vừa đánh vừa mắng chửi cậu là đứa con vô ơn, bất hiếu.
Cùng lúc này trạng Thanh khấp khiễng chạy nhào tới chắn roi cho cậu.
Cậu cố sức đẩy hắn ra khỏi người mình: "Thầy, thầy đánh mình con thôi. Thầy đừng đánh anh Thanh! Thầy ơi, thầy đừng đánh anh ấy!!"
"Ông, ông đừng đánh cậu út! Ông đánh con đi! ÔNG ĐÁNH CHẾT CON ĐI!"
**12**.
Mợ cả nghe tin liền lật đật chạy tới. Nhìn thấy hai đứa trẻ mình nuôi từ nhỏ ôm nhau nằm dưới đất, người đứa nào đứa đó tím tái vết roi mây, mợ cả quỳ xuống ôm chân chồng, vừa khóc vừa nói:
"Ông ơi, ông đừng đánh bọn nhỏ. Ông đánh tôi đây này. Thằng Bình là do tôi dạo một vòng âm phủ mà đẻ ra. Tôi đẻ nó xong thì thầy lang liền bảo tôi không thể sinh con cho ông được nữa. Nếu mà khi đó tôi chết luôn, không đẻ ra nó thì bây giờ nó đâu có ở đây mà chọc cho ông tức. Cả thằng Thanh nữa, là tôi xin ông mua nó về. Là tôi, vẫn là tôi bảo ông cho nó ăn học để đỗ đạt cho ông nở mặt nở mày. Nếu không phải do tôi, thì nó đâu thể thức khuya dậy sớm, sáng phải phụ việc trong nhà, tối thì thắp đèn đọc sách. Không có tôi, thì nó đâu thể đường xa khó nhọc lên kinh ứng thí. Để bây giờ nó mang vinh hiển về đây khiến ông tức giận thế này. Ông ơi, ông ơi, lỗi đều do tôi cả. Ông đánh tôi đi, đừng đánh hai đứa nhỏ!!"
Phú ông đâu có ăn gan hùm mà dám đánh mợ cả.
Ông tức giận ném roi ra ngoài sân, đập thêm một bộ tách trà bằng sứ thì quay lưng vào phòng.
Ngoài trời mưa vẫn rơi lã chã.