Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 193: Shipper




1.

Tôi đưa Viễn Lâm đến bệnh viện.

Lúc đi ra ngoài thanh toán viện phí, không hiểu sao trong lòng tự nhiên có chút háo hức.

Tôi đối xử với cậu ấy ân cần như vậy, nếu cậu ấy biết được, có phải sẽ để lại ấn tượng tốt không?

Tôi mang tâm trạng này trở vào phòng bệnh, miệng không nhịn được nhoẻn một nụ cười.

Ngay lúc này thì Viễn Lâm mở mắt tỉnh dậy. Nhìn thấy tôi đang mỉm cười dịu dàng nhìn cậu ấy.

Cậu ấy lập tức...

... quý úp mặt xuống giường.

2.

Một ngày nào đó ở tương lai.

Tôi đứng ngay chỗ hẹn.

Trời hôm nay đầy tuyết.

Tuyết rơi lên người tôi.

Một mình tôi.

Tôi nhìn về phía ngã tư, chờ đợi một bóng hình....

Không chờ đợi tôi.

Tất cả mọi việc này, nghĩ lại, thì đều bắt đầu từ lúc ở bệnh viện.

3.

"Quý khách! Xin anh hãy tha mạng cho tôi!!"

Đứng bên giường bệnh, tôi ngơ ngác nhìn Viễn Lâm đang quỳ rạp trên giường.

"Tha... mạng?"

Tôi nghiêng đầu nhìn cậu, hoàn toàn không hiểu gì cả.

"Tôi không biết đã làm gì sai với anh, nhưng tôi thật lòng xin lỗi!! Anh muốn tôi làm gì cũng được, bất cứ cái gì cũng được!! Miễn là anh tha cho cái mạng quèn này, tôi cắn răng cắn cỏ làm tôi tớ cho anh mà!!"

Tôi lại nhìn cậu ấy, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.

"Bất cứ cái gì cũng được?"

Viễn Lâm gật đầu, khóc ròng lên: "Bất cứ cái gì!!"

4.

Sau khi tan làm ở công ty, tôi không về nhà mà bảo tài xế chạy thẳng sang chỗ Viễn Lâm.

Một tuần qua tôi bận đi công tác, đã lâu rồi không qua chỗ cậu ấy.

Đi vào khu chung cư nghèo èo ọp tồi tàn. Khi đôi giày đắt tiền của tôi dẫm lên dãy hành lang những rác là rác, cũng là lúc những người xung quanh quay đầu nhìn lại.

"Chủ tịch... giày của anh..." Thư ký đi bên cạnh quan tâm nhắc nhở.

"Không sao." Tôi nói.

Giày thôi mà, vài chục triệu là mua được một đôi, không có gì to tát.

Tôi đi đến căn hộ cuối dãy hành lang, biển số phòng gần như muốn rơi ra đến nơi.

Tôi gõ cửa, nhưng không ai trả lời.

Tôi gọi điện, cũng không ai trả lời.

Tôi lấy chìa khóa phòng, mở cửa bước vào.

Căn phòng cũ kỹ nhưng gọn gàng. Ngoại trừ ly mì nguội đang ăn dở đặt trên bàn, thì mọi vật dụng đều được cất xếp đâu vào đấy.

Nhưng người thì không thấy đâu.

Nhìn thấy cảnh này.

Mí mắt tôi khẽ hạ.

5.

Tôi ngồi trong bóng tối.

Chờ đợi.

Chờ đợi.

Chờ đợi một cách kiên nhẫn.

Ánh đèn trần bật lên đột ngột, người bước vào vừa nhìn thấy tôi liền sợ hãi la lên một tiếng ngã ra sàn.

Tôi vắt chân ngồi trên chiếc sô pha rách nát, nhìn ngược lại cậu.

"Là... là anh à?"

Khi phát hiện người ngồi trong nhà là tôi, Viễn Lâm mới bình tĩnh lại, chống tay đứng dậy. Cậu mỉm cười với tôi, nụ cười gượng gạo:

"Châu chủ tịch, anh lại đến đây xem tôi à? Anh... anh khỏe không, ha ha ha."

"Cậu không tuân thủ lời hứa." Không quan tâm lời chào hỏi vô nghĩa của cậu ta, tôi trầm giọng vào thẳng vấn đề.

Viễn Lâm có tật giật mình, vừa thấy tôi nhắc tới việc kia liền giật thót cả người, nhưng vẫn cố chống chế.

"Tôi, tôi không có, tất cả mọi thứ đều làm theo lời anh căn dặn mà!!"

"Cậu chắc không?" Tôi trầm giọng hỏi, nhưng thật ra là đang cho cậu ấy cơ hội cuối cùng để thú nhận.

"Thật... thật... tôi nói thật."

Cậu ấy chết cũng không chịu thú nhận bản thân đã vi phạm giao ước giữa hai chúng tôi. Tôi cũng không thể làm gì khác.

Chậm rãi, lạnh lùng, tôi đem bằng chứng phạm tội đặt xuống trước mặt cậu— ly mì nguội lạnh mà tôi tìm thấy trong bếp ban nãy.

6.

Hôm ấy không hiểu tại sao Viễn Lâm lại nói với tôi, chỉ cần tôi không lấy mạng cậu ấy, tôi muốn gì cậu ấy cũng sẽ làm theo.

Tôi vốn dĩ không muốn giết cậu ta. Mặc dù không hiểu tại sao cậu lại làm vậy, nhưng loại thỏa thiệp dễ dàng này, một thương nhân thành đạt như tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Bởi vậy nên tôi đã yêu cầu cậu ấy.

Giữ gìn sức khỏe.

Ăn uống điều độ mỗi ngày.

7.

Trong lúc Viễn Lâm ngất xỉu, tôi đã làm việc với bác sĩ.

Cậu ấy đột ngột bất tỉnh như vậy, nguyên nhân trước mắt là do chịu đả kích to lớn, nhưng nguyên nhân sâu xa hơn là bởi vì huyết áp cậu ấy quá thấp, rất nhiều chỉ số hoặc là quá thấp hoặc là quá cao. Vừa nhìn bản kết quả xét nghiệm liền biết đây là một người không coi trọng sức khỏe của mình, ăn uống tùy tiện, thậm chí là ngủ không đủ giấc.

Sau này tôi còn biết thêm, vào cái hôm cậu ấy ngất xỉu, nguyên một ngày trước đó cậu ấy chỉ dựa vào nước tăng lực để chống trọi.

Nghe bác sĩ nói vậy, tôi đau lòng vô cùng.

Vốn dĩ còn đang nghĩ làm cách nào để thuyết phục Viễn Lâm học cách sinh hoạt lành mạnh hơn, đặc biệt chủ trọng dinh dưỡng ăn uống, thì cậu ấy đã tự mình đưa ra thỏa thiệp như trên.

Thế là tôi mượn gió bẻ măng.

Sau khi xuất viện, lúc đưa Viễn Lâm về nhà, tôi phát hiện, trong tủ lạnh cậu ấy toàn là soda cùng nước tăng lực các loại. Ngoài bếp còn có tới hai ba thùng mỳ ly chất chồng lên nhau.

Lúc đó, Viễn Lâm sợ hãi giải thích với tôi, bởi vì cậu ấy giao hàng suốt ngày, không có thời gian đi chợ nấu nướng nên mới phải ăn mì gói cùng uống nước ngọt cho qua bữa. Như vậy vừa nhanh vừa gọn, hơn nữa còn giúp cậu ấy tiệt kiệm một số tiền kha khá để gửi về quê.

Tác phong của tôi trước giờ chỉ làm chứ không nói, nghe cậu ấy biện giải một hồi, tôi liền hết kiên nhẫn, lập tức kéo tay Viễn Lâm vào siêu thị. Mua phong phú các loại đồ ăn cất vào tủ lạnh, dặn dò cậu ấy từ giờ trở đi không được ăn uống kiểu cũ nữa.

Một tháng nay tôi đều đến kiểm tra đột xuất, cứ ngỡ rằng cậu ấy đã chịu ăn uống đàng hoàng. Không ngờ vừa mới đi công tác có mấy ngày, hôm nay trở về liền bắt gặp ly mì này đây!!!

Viễn Lâm quỳ xuống chân tôi, nói rằng mình vì vội giao hàng cho khách mới ăn vội vậy thôi. Cậu ấy chỉ ăn có một ly, tuyệt đối chỉ có một ly mì mà thôi, không có ly thứ hai.

Thế là tôi liền bảo thư ký đem tang chứng kế tiếp ra đây.

Đúng vậy, bên cạnh ly mì trong phòng bếp, chúng tôi còn tìm thấy được bên dưới gầm giường của cậu ta...

NGUYÊN MỘT THÙNG MÌ!!!

Tôi hỏi, nếu cậu ấy chỉ ăn một ly thì giấu cả thùng này để làm gì.

Viễn Lâm nhìn thấy thùng mì này liền tái xanh mặt mày, chối rằng cậu ấy mua để ăn dần, lâu lâu ăn một ly, hoàn toàn không có ý định tiêu thụ mỗi ngày.

Được lắm, vẫn còn chối. Thế là tôi lại bảo thư ký mang vật chứng cuối cùng lên.

Là một túi rác chúng tôi nhặt được ở cuối hành lang, bên trong toàn ly mì vứt đi. Đếm số lượng có thể thấy cả tuần nay cậu ba bữa đều ăn mì ly. Trong khu chung cư này hiện tại có ít nhất năm người có thể đứng ra làm chứng túi rác này là do Viễn Lâm đem vứt.

Tôi hỏi cậu ấy: "Còn muốn chối tội hay không?"

Hai mắt Viễn Lâm liền tuyệt vọng.

Cúi đầu nhận tội.

8.

Bỏ chuyện ăn uống qua một bên, thì cậu ấy còn giao kèo với tôi rằng sẽ không làm việc quá sức nữa.

Thế nhưng tôi ngồi trong căn hộ của cậu ấy, đợi từ sáu giờ chiều đến một giờ sáng mới thấy cậu ấy vác xác về, nhìn sơ qua liền biết Viễn Lâm lại chứng nào tật nấy, lao lực quá sức.

Tôi thấp giọng hỏi cậu ấy: "Cậu còn nhớ giao kèo giữa chúng ta không?"

Viễn Lâm gật đầu.

Cậu ấy giữ gìn sức khỏe, tôi sẽ không giết cậu ấy.

"Thế bây giờ cậu hành xử thế nào?"

Tôi trách mắng cậu ấy nhẹ nhàng, mà trong lòng đau đến quằn quại. Thế nhưng không hiểu sao Viễn Lâm vừa nghe tôi nói hai câu liền tái mét mặt mày, toàn thân run cầm cập, quỳ rạp xuống sàn, nói rằng.

Không phải cậu ấy cố ý làm trái lời tôi đâu.

Nhưng mà tủ lạnh nhà cậu ấy bị hư, không có tiền sửa, thức ăn tươi mới đầy dinh dưỡng tôi mua dự trữ cho cậu ấy một tuần qua đều hư hết rồi. Dù bây giờ có bỏ tiền túi mua mới cũng không có chỗ chứa. Bây giờ lại là cuối tháng, cậu ấy vẫn chưa tích đủ tiền gửi về quê, lại còn phải đóng tiền nhà, sửa tủ lạnh nữa, nên mới phải nhận thêm đơn hàng. Dù là về kinh tế hay thời gian, cậu ấy đều không có thời gian ăn uống như tôi căn dặn, càng không thể không làm việc chăm chỉ hơn!!

Tôi nghe cậu ấy trình bày dài dòng, tóm tắt lại chỉ có một câu:

"Nói tóm lại là do cậu thiếu tiền?"

Viễn Lâm ròng ròng hai dòng nước mắt, gật đầu.

Tôi không nghĩ nhiều, liền lấy ví ra, tùy tiện rút một cái thẻ đưa cho cậu ấy.

Viễn Lâm mở tròn hai mắt nhìn tôi.

"Lấy đi."

Tiền thôi phải không, cái đó tôi nhiều lắm.

Thế nhưng mà...

Sau khi nhìn tôi một hồi, Viễn Lâm lại từ chối, nói không muốn nhận.

Kỳ lạ, lần trước tôi tip cậu ấy nhiều một chút, cậu ấy liền cười tươi như hoa. Bây giờ tôi đưa cậu ấy cả một cái tài khoản ngân hàng, cậu lại run rẩy từ chối.

Tôi hỏi, chẳng lẽ cậu ấy không thích tiền sao.

Cậu ấy trả lời, hiển nhiên là rất thích.

Tôi hỏi, thế tại sao lại không nhận tiền của tôi, do ngại?

Cậu ấy trả lời, không phải, cậu ấy nghèo, nhưng được cái không sĩ diện, tiền từ thiện của người khác trước giờ đều nhận rất liền tay.

Tôi lại hỏi, thế tại sao không nhận tiền của tôi.

Cậu ấy vừa khóc vừa trả lời:

"Bởi vì... bởi vì mạng sống quan trọng hơn."

9.

Tôi suy nghĩ mãi vẫn không thể nào nghĩ ra, tiền của tôi và mạng sống của Viễn Lâm thì liên quan gì đến nhau.

Nhưng nghĩ nhiều nữa cũng chỉ nhức đầu, quan trọng bây giờ phải bồi bổ cho cậu ấy.

Thế là tôi liền bảo thư ký kéo cậu ấy lên xe.

Bây giờ đã gần ba giờ sáng, ở nơi đô thị sầm uất, cuộc sống về đêm vẫn còn rất nhộn nhịp.

Tôi dẫn Viễn Lâm tới một nhà hàng chỉ mở về đêm, đây là nơi ưa thích của tôi, mặc dù thức ăn không phải là quá đặc sắc, nhưng giá cả lại rất chọn lọc khách hàng, nên không gian ở đây thường yên tĩnh.

Tôi kéo Viễn Lâm đang run cầm cập ngồi xuống, sau đó tùy tiện gọi vài món.

Từ đầu đến cuối, Viễn Lâm vẫn rút vai, không dám nhìn thẳng vào tôi.

"Cậu sợ tôi sao?" Tôi hỏi cậu, giọng điệu nhẹ nhàng hết mức có thể.

Viễn Lâm nghe xong lại càng rút người lại: "Anh ghét tôi lắm sao?"

"Không." Tôi trả lời. Rõ ràng tôi thích cậu ấy đến vậy.

"Tôi không ghét cậu."

Đúng lúc này, thức ăn được bưng ra.

Tôi gắp vào chén Viễn Lâm một miếng, bảo cậu ấy ăn đi.

Viễn Lâm liền run run, cằm lấy đôi đũa. Nghe tôi bảo ăn, cậu ấy vội vàng hấp tấp gắp miếng thức ăn kia vào miệng.

Rồi sau đó...

Cậu ấy không run nữa.

Trong mắt như có sao trời.

"Ngon... ngon quá."

Một giọt nước mắt lăn xuống bên má.

"Quý... quý khách, món này ngon quá. Chết... chết tiệt... nó ngon quá."

Mắt thì ướt nhòa, nhưng nụ cười của cậu ấy lại sáng rực như ánh mắt trời.

Hệt như lần đầu chúng tôi gặp nhau.

Tôi hơi thẫn thờ một chút, rồi nắm lấy tay Viễn Lâm: "Nếu cậu thích ăn ngon như vậy..."

Vội vàng đứng dậy, tôi nhướng người về phía cậu ấy: "... thì dọn vào sống chung với tôi đi."

10.

Lại là một ngày nào đó ở tương lai.

Tuyết vẫn rơi.

Đứng ở chỗ hẹn, tôi thở dài nhìn trời.

Xem ra là không tới rồi.

Có những chuyện, trước đây đã từng rất tốt đẹp, cũng không biết từ bao giờ đã thành ra thế này.

Có lẽ, tôi nên bỏ cuộc và đi vào trong.

Cùng lúc này, một giọng nói chợt vang lên: "Quý khách, đơn hàng này là của hai bạn phải không ạ?"

Tôi theo phản xạ nhìn về phía cặp tình nhân gần đó. Đừng bên cạnh họ là một cậu trai mặc trang phục shipper.

Có những thứ vốn thuộc về mình, phải nắm thật chặt, không nên để mất.

Hít sâu một hơi, tôi bước đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.