Lời tác giả: oneshot viết tặng bạn Anh Queen
Những oneshot gần đây sẽ chia thành nhiều phần. Không phải là do nó nhiều phần đâu, mà là do tình hình sức khỏe của mình không thể nào viết một lần hết nguyên cái oneshot, nên mình viết tới đâu sẽ đăng tới đó cho mọi người đọc, như vậy sẽ có thể đăng thường xuyên hơn, mà mình cũng bớt áp lực.
Cảm ơn mọi người đã thông cảm.
__________________
1.
Tôi.
Rất giàu.
Đã vậy còn đẹp trai.
Xuất thân gia tộc quyền thế lâu đời.
Từ khi cha tôi về hưu, cái ghế chủ tịch tập đoàn nghiễm nhiên truyền cho tôi.
Thế nhưng, tôi không vì vậy mà sinh kiêu.
Sống rất khiêm tốn, tối giản, không kênh kiệu.
Hòa đồng nhã nhặn vui vẻ với mọi người.
Thường xuyên tổ chức các hoạt động từ thiện giúp đỡ người nghèo.
Nói tóm lại.
Là tôi hoàn con mẹ nó hảo!
2.
Một người hoàn hảo như tôi, vậy mà hơn hai mươi lăm năm nay vẫn chưa có lấy một mảnh tình vắt vai.
Nói thật lòng, tôi thuộc loại người khó rung động. Bao nhiêu năm rồi chưa từng trải qua cảm giác yêu.
Cơ mà tôi cũng cần tập trung sự nghiệp, yêu đương chỉ tổ phiền.
Cơ mà năm nay tôi sắp qua hai mươi sáu rồi, cha mẹ ông bà đều nóng lòng bảo tôi thành gia lập thất.
Tôi nghe bọn họ nói đến phiền. Lấy lý do công việc, tôi trực tiếp mua một căn hộ cao cấp rồi dọn tạm ra ngoài.
3.
Dọn sang nhà mới khổ nhất là không có ai lo cơm nước cho.
Bởi vậy nên tôi thường xuyên đi ăn ngoài.
Thế nhưng hôm nay trời mưa bão, tôi không muốn ra khỏi nhà.
Thế là liền lấy điện thoại ra, đặt một phần gà sốt cay.
Đợi một hồi thì có tiếng chuông reo lên.
Tôi vừa lướt điện thoại xem tin tức vừa ra mở cửa.
"Xin chào quý khách, gà của anh đây ạ."
Hai mắt tôi vẫn chăm chú nhìn xuống điện thoại, tay thì đưa xuống túi quần lấy tiền tip, đưa cho shipper.
Cậu shipper đó không hiểu sao đứng trơ ra đó một hồi lâu.
"Quý khách, anh có phải nhầm rồi không? Tờ tiền này mệnh giá lớn quá..."
"Không có gì, bình thường tôi đều tip nhiều như vậy."
Người kia có vẻ như rất phấn khích, lập tức cúi xuống cảm ơn:
"Cảm ơn, cảm ơn quý khách!! Tiền này đủ cho sinh hoạt phí một tháng của tôi đó!!"
"Ừm."
Tôi vẫn nhìn xuống điện thoại, gật đầu, đưa tay đóng cửa lại.
Lúc này, bên khóe mắt tự nhiên thấy cái gì chói chói, tôi theo phản xạ nhìn lên.
Thì thấy cậu shipper kia đang cười lên rạng rỡ.
4.
Hôm đó tôi đói bụng, đặt một phần gà sốt cay.
Nhà hàng hôm đó hình như có khuyến mãi, tôi chỉ đặt một phần ăn...
... họ lại ship tới cả thiên thần.
5.
Người ta nói những người bình thường ít khi làm cái gì, một khi đã làm thì sẽ làm với mức độ gấp mấy lần người khác.
Giống như tôi đây, cả đời không biết rung động, một khi đã rung thì tương tư mãi không quên.
Lúc nào cũng nghĩ tới nụ cười đó.
Lúc ăn nghĩ tới.
Lúc uống nghĩ tới.
Lúc ngủ nghĩ tới.
Lúc tắm nghĩ tới.
Ngay cả lúc thủ... à không có gì.
Nói chung tôi không thể dứt hình bóng thiên thần shipper kia ra khỏi đầu mình.
Thế nhưng hôm đó tôi bị đứng hình, đứng ở cửa nhìn cậu ta một lúc lâu. Đến tận khi người ta rời đi, tôi vẫn chưa kịp xin info cách liên lạc.
Ngay cả tên cũng không biết.
Để gặp lại thiên thần, tôi nghĩ đi nghĩ lại chỉ còn cách này.
Bước 1, cầm điện thoại lên.
Bước 2, đặt thêm một phần gà sốt cay.
Bước 3, cầu nguyện.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Tôi đi ra mở cửa.
"Xin chào quý khách, gà của anh đây ạ."
6.
Tôi có nói tôi thường xuyên tổ chức các hoạt động từ thiện.
Bởi vì tôi tin vào luật nhân quả, người gieo nhân lành thì sẽ nhận quả lành, người làm việc thiện sẽ có thiện báo.
Khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười rạng rỡ quen thuộc đó...
Đây!
Thiện báo của tôi đây!
7.
"Quý khách! Quý khách?!"
Tôi phát hiện bản thân đứng như trời trồng một lúc lâu, quên cả việc nhận hàng.
Tôi cầm lấy gà của mình, sau đó đưa tiền tip cho cậu ta.
"Quý khách, tiền này quá nhiều. Lần trước đã lấy rất nhiều rồi, lần này tôi không thể lấy thêm nữa!"
Thật ra bình thường tôi đều tip chừng đó tiền.
"Không sao, nhận đi." Tôi thấp giọng nói.
Cậu shipper lại cúi rạp người cảm ơn tôi thêm lần nữa.
"Cậu tên gì?" Tôi hỏi.
Cậu shipper nhìn tôi, trong mắt cho chút ngần ngại:
"Tên của tôi? Quý khách muốn biết tên của tôi?"
Tôi im lặng một hồi, rồi thấp giọng lặp lại câu hỏi:
"Cậu tên gì?"
8.
Tôi có một siêu năng lực.
Không biết có phải từ nhỏ đã theo cha và ông nội bươn trải thương trường hay không, mà khắp người tôi lúc nào cũng tỏa ra một cổ khí áp bức, nhân viên nhìn vào là sợ.
Thỉnh thoảng tôi gọi bọn họ vào khen thưởng tăng lương, vừa khen xong bọn họ liền quỳ xuống xin lỗi.
Giống như cậu thiên thần shipper kia lúc này vậy.
Cậu ấy ôm lấy chân tôi, nước mắt nước mũi tùm lum:
"Quý khách, có phải tôi đã làm gì sai không? Anh đừng báo với quản lý, tôi vẫn cần công việc này lắm quý khách!"
Nhìn cậu ấy khóc.
Tôi đau lòng.
Dìu cậu ấy đứng dậy, lau nước mắt cho cậu ấy, tôi lại nói:
"Cậu tên gì?"
"Tôi... tôi tên Viễn Lâm."
Tôi gật đầu nhìn Viễn Lâm, nói:
"Thứ sáu, bảy giờ tối, công viên bên cạnh tòa nhà này, chúng ta gặp nhau."
Đi hẹn hò.
9.
Đến ngày giờ hẹn, tôi ăn mặc bảnh bao đứng chờ.
Nhưng cậu ấy không tới.
Tôi tổn thương.
Trở về, tôi gọi điện cho nhà hàng kia, tìm Viễn Lâm.
"Ồ, cậu ta xin nghỉ mấy ngày trước rồi!'
Tôi hỏi: "Xin nghỉ?"
"Vâng, cậu ấy nói vô tình đắc tội hắc đạo hay gì đó, bị người ta hẹn ra công viên xử lý. Mặc dù cậu ấy cần công việc này nhưng vẫn cần mạng hơn, nên nghỉ rồi. Nghe nói còn đổi cả địa chỉ."
10.
Tôi nằm trầm cảm mất mấy ngày không dậy nổi.
Tại sao?
Chỉ bởi vì khí thế của tôi quá đáng sợ thôi sao?
Vẻ ngoài quan trọng đến thế hở?
Đứng trước gương, tôi cố gắng nở một nụ cười.
Thế nhưng giữa sự khắc nghiệt của dòng chảy cuộc đời, một giọt nước như tôi thì làm sao chống trọi được.
Đời là bể khổ.
Là không có niềm vui.
Bởi vậy, hôm nay tôi buồn.
Buồn lắm.
Vậy nên nụ cười của tôi mới méo mó khó coi như thế này.
Chứ không phải tôi cười xấu tự nhiên đâu.
11.
Chuyện tôi buồn, đám bạn bè tôi không hiểu sao biết được.
Rủ tôi đi uống để giải sầu.
Nhưng mà sầu này của tôi, vài ba ly rượu chắc có giải được không?!
Hỏi thì hỏi thế, chứ đi thì tôi vẫn đi.
Dù gì tôi cũng trầm cảm trong nhà hết mấy ngày rồi.
Uống một hồi, một tên bạn của tôi tự nhiên thèm thịt nướng.
Mà quán bar này lại không bán thịt nướng.
Thế là hắn lấy điện thoại gọi đến một phần.
Không hiểu sao shipper vừa đến chỗ bọn tôi thì ngã ngửa ra sàn, khiến thức ăn văng tứ tung.
"Anh... anh... anh tại sao lại ở đây?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, tôi vội vàng quay sang.
Là Viễn Lâm.
Tôi kích động đứng bật dậy, đi về phía cậu ta.
Viễn Lâm ôm lấy đầu, run run nói:
"Quý khách... quý khách, không biết đã làm gì đắc tội anh, nhưng tôi sai rồi, thật sự là sai rồi. Tiền anh đưa cho tôi, tôi còn chưa dám tiêu, có gì tôi trả lại cho anh được không?"
Trong lòng tôi quá vui mừng, không để ý đến những lời Viễn Lâm nói, trực tiếp chạy lại, nắm lấy tay cậu ta, rồi dịu dàng ôn nhu nói một câu:
"Lần này, em sẽ không thoát khỏi tôi được nữa."
Nghe xong, Viễn Lâm trực tiếp trợn tròng trắng ngất xỉu.
____________________
Lời tác giả: chào mọi người, mọi người chắc là cũng để ý dạo này mình không ra chuyện thường xuyên như trước đây. Ban đầu là vì mình phải chia thời gian với bộ truyện dài mới ra, nhưng càng về sau thì mình nhận ra có một vấn đề khác.
Các bạn chắc cũng nghe qua tình hình dịch bệnh ở Sài Gòn. Mặc dù mình may mắn không bị bệnh, nhưng hai tháng qua việc bị nhốt trong nhà ít nhiều ảnh hưởng đến tâm sinh lý của mình, cảm hứng viết truyện cũng không được như trước. Đôi khi ngồi gõ chữ mà cảm thấy chán nản vô cùng.
Nói như vậy không phải là mình drop chuyện đâu, mình vẫn sẽ cố đăng truyện với tần suất như hiện tại. Chỉ mong là các bạn sẽ thông cảm và tiếp tục ủng hộ, những cái LIKE và Comment của mọi người là động lực lớn nhất để mình duy trì.
Xin cảm ơn mọi người.