Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 189: Ca Ca




1.

Ta cho người dùng pháp bảo phong ấn pháp lực của Việt Thiên lại, rồi áp giải hắn trở về, vạch trần thân phận ma nhân của hắn trước mặt mọi người.

Thiên Cung vì việc này mà nổi lên một hồi sóng gió. Danh tiếng của Việt Thiên ở thời điểm này quá lớn, không phải ai cũng tiếp nhận được sự thật hắn là người do ma tộc cài vào. Thậm chí còn có kẻ đứng ra buộc tội ta vì ghen tị mà vu khống hắn. Nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy ma khí tỏa ra từ trên người Việt Thiên, bằng chứng rằng rằng, bọn họ không muốn tin cũng phải tin.

Phụ hoàng ta nổi cơn thịnh nộ. Người vốn nghĩ bản thân tìm được một cánh tay đắc lực, không ngờ lại tạo cơ hội cho kẻ thù tiếp cận. Mà rất nhiều người trước giờ ngưỡng mộ coi trọng Việt Thiên bây giờ phát hiện ra chân tướng cũng không khỏi giận lây.

Ta bắt được Việt Thiên, coi như đã hoàn thành chức trách, những việc còn lại đều do phụ hoàng quyết định.

Thế nhưng ta không ngờ, phụ hoàng lại muốn đem Việt Thiên đến Đọa Tiên Đài, phế sạch tu vi, thiêu hủy hồn phách.

Mặc dù trước đây nhìn thấy phụ hoàng coi trọng hắn khiến ta hơi chạnh lòng, nhưng nghĩ đến việc hắn tìm mọi cách lấy lòng ta, tự nhiên cảm thấy đối xử với hắn như vậy là hơi quá đáng.

Đánh hắn một trận rồi ném về ma giới không phải là được rồi sao? Việc gì mà phải đến mức như vậy, dù gì hắn cũng đạt không ít công trạng ở Thiên Cung.

Nghĩ như vậy, nhưng phụ hoàng một lời đã quyết, ta cũng không thể làm gì hơn.

2.

Bây giờ nghĩ lại, với thực lực của Việt Thiên, dù bị phát hiện ra thân phận ma nhân, cũng không thể dễ dàng bị bắt như vậy được.

Nếu không phải từ lúc bị phát hiện tâm trí của hắn vẫn luôn hoảng loạn khác thường, liên miệng lặp đi lặp lại mấy câu "ca ca hãy tin ta," "ca ca nghe ta giải thích," thì có lẽ đã chạy thoát về ma giới được rồi.

Đến tận khi bị ném vào đại lao, hắn vẫn không ngừng cầu xin ta nghe hắn giải thích.

Nghe hắn nói nhảm đến phiền, ta liền cho người hạ ấn chú bịt miệng hắn lại, để hắn đỡ nói đỡ nghe.

Thế nhưng đến khi rời khỏi, nhớ lại lúc hắn mất bình tĩnh liên tục gọi ta hai tiếng "ca ca".... không hiểu sao tự nhiên cảm thấy thân quen.

3.

Ta nằm mơ.

Mơ về một khung cảnh quen thuộc.

Thế nhưng vừa mở mắt tỉnh dậy, lại quên mất bản thân đã mơ thấy những gì.

Chỉ mơ màng nhớ được một vóc dáng nhỏ bé.

Một giọng nói trong trẻo liên tục gọi hai tiếng "ca ca."

Cùng một đôi mắt to tròn màu hoàng kim...

... giống hệt Việt Thiên.

4.

Nhiều ngày mơ cùng một giấc mơ, trong đầu ta mơ hồ nhớ lại vài chuyện lúc nhỏ. Trong lòng băn khoăn, ta muốn đi gặp mẫu hậu để hỏi cho rõ.

Không ngờ vừa tới trước cửa cung của người, đã nghe được tiếng của phụ hoàng và mẫu hậu.

"Đã qua nhiều năm rồi, nàng tại sao vẫn nhớ đến hắn!!!"

"Ha ha ha, tại sao ta vẫn nhớ đến hắn, ha ha ha!!! Tiên Quân, ta bị ngươi giam ở đây mấy năm qua, ta chưa điên mà ngươi đã hồ đồ rồi phải không? Tên khốn nhà người lấy tư cách gì mà dám không cho ta nhớ người ta yêu?!!"

Phụ hoàng và mẫu hậu trước giờ không hòa thuận, thường xuyên cãi nhau, nhưng đây là lần đầu ta nghe được bọn họ cãi cái gì. Nhất thời đứng lặng bên ngoài, không biết phản ứng ra sao.

"Trẫm hỏi nàng, năm đó lúc nàng mang thai Kỳ Lan, có phải vẫn còn qua lại với hắn hay không?"

"Phải thì sao, không phải thì sao! Ngươi cưỡng ép bắt ta làm thê, lấy quyền gì đòi hỏi ta một lòng với ngươi!"

Một tiếng "chát" vang lên, ta vội vàng chạy vào thì nhìn thấy phụ hoàng đang chỉ tay vào mẫu hậu trên mặt đất.

"Trẫm hỏi nàng lần cuối, Kỳ Lan rốt cuộc có phải con trẫm hay không?"

Ta nghe phụ hoàng hỏi câu này thì sững sờ, đứng phỗng ra ở trước cửa.

Lúc này thì hai người bọn họ nhìn thấy ta.

Không khí trong phòng chợt thay đổi.

Im lặng một hồi, phụ hoàng phất tay bảo ta trở về đi.

Đừng có nghĩ nhiều về chuyện ban nãy.

5.

Sau chuyện hôm đó, ta có đi gặp mẫu hậu.

Nghe ta rặn hỏi về thân thế mình, người chỉ nhỏ nhẹ bảo ta đừng lo. Năm đó mẫu hậu bị ép gả cho phụ hoàng, buộc phải phụ bạc mối tình thanh mai trúc mã. Trong lúc ấm ức, nói cái gì mà chọc giận phụ hoàng được thì người nói thôi.

Ta thật sự là con trai của phụ hoàng. Người lớn bọn họ nóng giận, nói lời không hay, mẫu hậu bảo ta đừng để ý.

Nhưng ta không thể không để ý.

Hơn nữa, hình như sau sự tình đó, phụ hoàng dường như cảm thấy khó xử nên không nhìn tới ta.

Trong Thiên Cung cũng bắt đầu xuất hiện tin đồn thất thiệt.

Lòng ta không thể vững mãi như bàn thạch.

Hôm nay ta lại mơ đến đứa nhóc có đôi mắt kim sắc.

Thế nhưng đứa trẻ đó hôm nay không chỉ bám theo gọi ta là "ca ca" như thường ngày.

Mà nó còn nói:

"Hóa ra huynh và đệ đều giống nhau, đều là con hoang cả thôi!"

Ta giật mình ngồi dậy, tim còn đập loạn.

Một đoạn ký ức chợt ùa về.

6.

Ta đến đại lao xem Việt Thiên.

Hạ nhân báo lại, sắp tới ngày lên Đọa Tiên Đài mà hắn vẫn không quan tâm an nguy bản thân mình, chỉ một mực khăng khăng đòi gặp ta.

Ta cho bọn họ lui ra, một mình đi vào gặp Việt Thiên.

Mới trải qua mấy ngày ở đại lao, bộ dạng hắn đã nhếch nhác dơ bẩn không chịu nổi, nét mặt ôn nhã lúc thường bây giờ cứ thẫn thờ không cảm xúc.

Vừa nhìn thấy ta, ánh mắt trống rỗng kia liền sáng lên.

Việt Thiên ngẩng mặt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ:

"Thái tử... ca ca... ngươi... ngươi chịu đến gặp ta rồi..."

Hắn vui mừng ra mặt, miệng cười tươi tựa dương quang, hai mắt đang khô khóc lại ròng ròng chảy ra nước mắt.

Bộ dạng điên loạn, ấn tượng giống hệt lần đó ta gặp hắn.

"Ca ca... ngươi nghe ta... giải thích... nghe ta giải thích đi. Đám người đó không phải ta giết, lũ ma tộc kia ta cũng không liên quan. Ta có mặt ở đó, chỉ là muốn giúp ngươi đi tìm manh mối thôi."

Ta vốn biết trước đầu óc Việt Thiên có vấn đề nên không quá bất ngờ, cũng không nghe mấy lời hắn nói nhảm, chỉ lạnh giọng hỏi một câu:

"Ta và ngươi... lúc nhỏ... đã từng gặp nhau rồi phải không?"

Nghe câu hỏi này của ta, ánh mắt Việt Thiên liền lập tức bừng sáng. Hắn kích động đến mức vùng vẫy tay chân cố thoát khỏi gồng xích, giống như muốn chạy nhào đến chỗ ta, giọng điệu hớn hở như trẻ con được quà:

"Đúng rồi, đúng rồi!! Ca ca, huynh nhớ ra rồi?!"

7.

Ta kiên nhẫn ngồi nghe Việt Thiên kể lại mọi chuyện trong quá khứ.

Trong đầu cũng bắt đầu mơ hồ nhớ lại chuyện xưa.

Đúng rồi... khi xưa ta cũng từng quen biết một đứa trẻ có đôi mắt màu hoàng kim.

Ta thẫn thờ nhìn hắn, hỏi một câu:

"Ngươi... chẳng lẽ là... Kim Tử...?"

Thấy ta gọi cái tên này, trong ánh mắt Việt Thiên lúc này chỉ còn sự vui mừng khôn tả. Hắn liên tục gật đầu:

"Ca ca, ngươi nhớ ra ta rồi sao? Ngươi nhớ lại rồi sao?"

Hắn nói không sai, ta đã nhớ lại.

Ta nhìn thẳng vào mắt Việt Thiên, chậm rãi nói: "Ngươi... là đệ đệ của ta?"

Việt Thiên liên tục gật đầu: "Phải, là ta, là ta đây, ca ca!!"

Ta ngờ vực hỏi một câu: "Nhưng nếu ngươi thật sự là đệ đệ ta... tại sao ngươi lại là ma tộc?"

Ta nhớ lại lời của mẫu hậu năm đó, Kim Tử vốn dĩ là con hoang của phụ hoàng và cung nữ. Tại sao lại có bộ dạng của ma tộc thế này?

Việt Thiên vội vàng giải thích: "Năm đó, đệ bị Tiên Quân cho ngươi ném vào rừng sâu mặc cho dã thú xử trí. Không ngờ lại lạc vào lãnh địa của ma tộc. Bọn họ phát hiện trong người đệ có huyết mạch Thiên Ma liền dẫn đệ đến cho Ma Tôn xem thử. Hóa ra mẫu thân của đệ không phải cung nữ bình thường mà là con gái Ma Tôn, thánh nữ của ma giới. Ma Tôn hận đệ vô cùng, nói vì đệ mà con gái ông ta mới chết. Thế nhưng khi biết đệ là huyết mạch của Tiên Quân, ông ta vẫn quyết định bồi dưỡng đệ, muốn dùng đệ để trả thù cho con gái."

Ta thấp giọng hỏi: "Bởi vậy nên ngươi mới trà trộn vào đây?"

Việt Thiên hoảng sợ lắc đầu, vội vàng giải thích: "Không có, không có. Ca ca, tuy Ma Tôn nói muốn bồi dưỡng đệ. Nhưng để đệ nhanh chóng mạnh lên, ông ta trực tiếp ném đệ vào Luyện Ngục. Mỗi ngày đều phải tắm trong máu tươi, vùng vẫy giữ mạng, sống không bằng chết. Đé cũng không ưa gì Ma Tôn, muốn báo thù gì đó là chuyện riêng của ông ta, đệ không quan tâm."

Ta nghe tới đây thì trầm mặc. Nghe nói Luyện Ngục của ma giới là nơi sinh sống của vô số loài quỷ đói chuyên cắn nuốt nhau mà sống. Kẻ đi vào đó một là không trở ra, hai là trở ra nhưng thần trí không điên thì cũng loạn.

Việt Thiên nói tiếp: "Ca ca, ta lưu lạc bao nhiêu năm. Lần này trở về cũng chỉ vì muốn gặp lại ngươi mà thôi! Mặc dù trong người ta có huyết thống của ma tộc, nhưng ta đối với ma giới..."

Hắn chưa nói hết thì bỗng nhiên ngắt câu, dừng lại.

Hai mắt trợn lớn nhìn xuống.

Cánh tay ta lúc này đang đâm xuyên qua lồng ngực hắn.

Ma tộc bẩm sinh có sức bền kinh người, thương tích trầm trọng thế nào cũng khó mà giết được chúng. Điểm yếu duy nhất của ma tộc là trái tim. Muốn giết bọn hắn, phải nhắm vào chỗ này.

Ta chạm vào nơi đáng lý là tim của Việt Thiên, nhưng chỉ thấy một mảnh trống không.

Việt Thiên mở to mắt nhìn ta.

"Ca ca... tại sao... rõ ràng ngươi đã nhớ lại..."

Ta không để ý đến nét mặt hoảng loạn của hắn, bình thản rút tay lại, nói:

"Đệ đệ đừng hoảng, ca chỉ là tò mò muốn kiểm tra xem ngươi có thật sự là Thiên Ma không ấy mà. Dù gì ta trước đây chỉ biết ngươi là đệ đệ mình, sau này cũng chỉ biết ngươi là ma tộc. Chuyện ngươi có huyết mạch Thiên Ma đứng đầu ma giới, tận bây giờ mới nghe."

Trong ma tộc, chỉ có đẳng cấp Thiên Ma là có thể lấy tim mình ra khỏi cơ thể, giấu ở nơi khác phòng ngừa bất trắc.

Việt Thiên vừa nghe ta gọi hắn là đệ đệ, sắc mặt hoang mang ban nãy thoáng chốc lại rạng rỡ:

"Ca ca... ngươi chịu nhận đệ rồi!"

Ta mỉm cười nhìn hắn, ôn hòa nói:

"Kim Tử, trước đây là do ca không tốt, quên mất đệ nên mới vô tình như vậy. Bây giờ nhớ ra rồi, ca làm sao có thể để mặc đệ đệ mình như vậy."

Vừa nói ta vừa vỗ vai hắn:

"Ngươi chịu khó ở trong lao thêm một thời gian. Ca nghĩ cách đưa đệ ra ngoài."

Nghe tới đây, hai mắt Việt Thiên liền giống như không tin được, vui mừng quá độ mà kêu lên:

"Được!! Được!!! Ca ca chịu nhận đệ, ca ca bảo đệ chờ bao lâu, đệ cũng chờ!!"

"Ừm, đừng lo, ca sẽ không bỏ mặc đệ đâu."

Nói rồi, ta lệnh cho người cởi trói cho Việt Thiên, bài trí lại phòng giam cho dễ ở một chút.

Sau đó liền rời khỏi đại lao.

Đi đến chỗ phụ hoàng.

8.

Mặc dù ban đầu phụ hoàng không muốn gặp ta, nhưng vừa biết ta đã đi gặp ma tộc Việt Thiên, người liền triệu ta vào.

Ta đem sự thật về thân phận của Việt Thiên nói lại cho phụ hoàng.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán, phụ hoàng trước trọng mặt mũi của bản thân, sau thù ghét ma tộc đến tận xương tủy. Người làm sao dung được sự thật đứa con hoang mang dòng máu Thiên Ma của mình còn sống. Mặc kệ ngày giờ phù hợp, người liền ra lệnh lập tức mang hắn đến Đọa Tiên Đài.

Thế nhưng ta vội vàng cản người lại, mong người tha cho Việt Thiên một mạng.

Mặc dù hắn có huyết mạch Thiên Ma, nhưng vẫn là con trai người.

Và dù hắn là con trai người... nhưng đồng thời cũng có huyết mạch Thiên Ma.

Một thân phận đặc thù như vậy, đối với việc thu phục ma giới chính là một con cờ tốt...

Không phải sao?

9.

Phụ hoàng ta trước giờ mong muốn thu phục ma giới. Chỉ là kiêng dè thế lực của bọn họ, không tiện ra tay.

Nếu bây giờ ta giúp cho tham vọng của người thành sự thật, mang lại vinh quang cho Thiên Cung, vị trí thái tử này— ta không sợ ngồi không vững.

10.

Phụ hoàng nghe theo ta, thả Việt Thiên ra.

Trước đây ta cố ý tránh xa Việt Thiên nên hoàn toàn không để ý, bây giờ gần gũi mới phát hiện, hóa ra hắn nghe lời như vậy.

Ta sai hắn làm gì, hắn liền làm đó. Ta muốn biết gì về ma tộc, hắn cũng không ngần ngại kể cho ta nghe.

Hóa ra tiên - ma hai cõi trước giờ bình ổn, bây giờ ma tộc lại đột ngột đến đây nhiễu loạn là có lý do.

Mặc dù Ma Tôn không thích Việt Thiên, nhưng hắn vẫn là cháu ngoại của gã, thực lực lại mạnh, theo thời gian địa vị cũng tăng lên. Hắn đột ngột trốn đến Thiên Cung, ma giới liền cử người chạy đi tìm. Bản tính ma tộc tàn ác, không gặp người thì thôi, đã gặp thì hiển nhiên khó kiềm được thói tham ăn, ra tay sát hại tu giả, mới có việc cho ta đi điều tra.

Biết được Việt Thiên ở ma giới được tôn trọng, ta liền bảo hắn trở về, đem bản đồ mật đạo Ma Cung, danh sách nhân sĩ, cách bố trí lực lượng canh gác, tất cả đưa cho ta.

Và quan trọng nhất là phải tìm ra nơi cất giấu trái tim của Ma Tôn.

11.

Đạo tu bọn ta và ma tộc sống yên ổn bấy lâu nay không phải vì yêu thương gì nhau, mà bởi vì cả hai đều kiêng dè thế lực đôi bên, không dám tùy tiện động binh.

Có Việt Thiên làm nội gián, sau nhiều tháng thu thập tin tức, phụ hoàng ta rất nhanh liền tìm được thời điểm phù hợp để xuất binh, tràn vào Ma Cung.

Ta phụ trách dẫn đầu một binh đoàn, nhân lúc đao kiếm hỗn loạn, đi cướp lấy trái tim của Ma Tôn.

Khoảnh khắc trái tim của Ma Tôn bị bóp nát, toàn bộ ma tộc đều như rắn mất đầu, ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng không thể làm gì hơn là buông kiếm quy hàng.

Thiên Cung bọn ta cứ như vậy mà chiếm được ma giới.

12.

Thiên Cung mở tiệc linh đình ăn mừng thắng lợi.

Trong buổi tiệc, phụ hoàng khen thưởng ta không dứt lời.

Sau khi tiệc tan, người cho gọi ta vào thư phòng hỏi chuyện.

Người hỏi ta, bây giờ mọi thứ đã kết thúc, nên xử lý Việt Thiên như thế nào.

Ta hỏi ý phụ hoàng ra sao.

Người đáp.

Mặc dù ban đầu người chán ghét đứa con này mang huyết mạch ma tộc.

Nhưng bây giờ ma tộc đã diệt, chuyện này không còn là vấn đề.

Hơn nữa xét về thái độ, từ đầu đến cuối Việt Thiên đều vô cùng nghe lời, đối với người cũng cung kính, hoàn toàn không có động thái gây bất lợi.

Tính ra thì cũng là một đứa con ngoan.

Người nghĩ có thể lưu hắn lại bên mình để trọng dụng. Sau này nếu tìm được thời cơ thích hợp thì người sẽ bố cáo thiên hạ, nói mình nhận hắn làm con nuôi. Như vậy cũng là một cách để người và Việt Thiên lại làm cha con, ta và hắn cũng có thể đường đường chính chính xưng huynh gọi đệ.

Ta nhìn thái độ này của phụ hoàng, không khỏi nhớ lại khoảng thời gian sau Đại Hội Tiên Minh, Việt Thiên chưa lộ thân phận ma tộc, phụ hoàng đã trọng dụng hắn đến mức quên mất cả ta như thế nào.

Mà lúc đó người còn chưa biết hắn là con đẻ của mình.

"..."

Nhìn ta trầm tư, phụ hoàng liền hỏi ta thấy dự tính kia của người thế nào.

Ta nói:

"Phụ hoàng, Việt Thiên từ nhỏ đã bị Ma Tôn ném vào Luyện Ngục. Mặc dù lúc thường trông hắn điềm đạm ôn hòa, nhưng tùy thời vẫn có lúc lên cơn điên."

Kể từ khi Việt Thiên lộ ra thân phận ma tộc, hắn cũng không thèm tiếp tục đóng kịch. Càng lúc càng nhiều người nhận ra đầu óc hắn có chút không ổn định. Phụ hoàng cũng đã biết từ lâu.

"Thế nhưng đến tận bây giờ nó vẫn chưa làm ra điều gì quá đáng phải không?"

Ta nghe xong câu này, hơi lặng người một chút, rồi mỉm cười đáp:

"Vâng, vẫn là phụ hoàng anh minh, suy xét chu toàn."

Ta chắp hai tay, cúi mình:

"Chuyện của Việt Thiên, tất cả đều theo ý của người."

13.

Hôm nay ta lại mơ thấy đứa trẻ có đôi mắt kim sắc kia.

Nhưng nó không chỉ bám theo gọi ta "ca ca" như bình thường.

Mà còn tươi tỉnh nói một câu:

"Hóa ra huynh và đệ cũng không quá giống nhau. Đệ là con của phụ hoàng, huynh thì không!!"

Ta giật mình ngồi dậy, thở gấp.

Thẫn người đến tận sáng.

14.

Hướng Thiên Lâu là nơi có phong cảnh đẹp nhất Thiên Cung, dù là nửa đêm vẫn có nhiều người tụ tập thưởng cảnh.

Ta hẹn Việt Thiên lên Hướng Thiên Lâu uống rượu ngắm trăng.

Gọi là bồi dưỡng tình cảm huynh đệ.

Con chó đó quả nhiên không từ chối ta được điều gì. Ta vừa đến điểm hẹn, hắn đã ngồi chờ trước từ sớm.

Ta tán ngẫu với hắn một hồi, rồi lựa dịp khen hắn một câu, hắn có thể sử dụng thuần thục pháp thuật của cả đạo giới lẫn ma giới, thật sự rất tài giỏi.

Hắn thấy ta tỏ vẻ tán thưởng năng lực của mình thì nở lỗ mũi, đỏ mặt cúi đầu, nói:

"Đều không là gì so với ca ca."

Ta liền bảo hắn, nhớ lại ở trận chiến ma giới, hắn có sử dụng một chiêu thức rất đẹp, không biết có thể biểu diễn lại cho ta xem không.

Hắn hiển nhiên lập tức gật đầu đồng ý.

Ở trên lầu cao chỉ có hai người bọn ta. Việt Thiên hớn hở xoay người vận ma khí, dùng hết sức triển khai chiêu thức, đánh vào khoảng không.

Ngay lúc này, ta lập tức chạy ra.

Hứng trọn một chiêu của hắn.

Toàn thân ta bị đánh về phía lan can, rơi từ tầng cao nhất của Hướng Thiên Lâu xuống mặt đất.

Toàn thân đau đớn, lục phủ ngũ tạng như vỡ nát, ta phun ra một ngụm máu đen.

Rất nhiều người ở bên dưới đang ngắm cảnh liền hoảng hốt chạy tới dìu ta dậy.

Lúc này Việt Thiên cũng hoảng sợ từ trên cao nhảy xuống.

"Ca ca... ca ca tại sao ngươi lại..."

Cơ thể đau đến không còn khí lực vẫn kịp thời lên tiếng chặn miệng hắn:

"Việt Thiên... ma đầu ngươi... dám hành sát... ta?"

Thời điểm này, thần trí ta bắt đầu mơ hồ, toàn thân vẫn đau đến khó thở.

Nhưng trước khi ngất đi, nhìn thấy binh lính bao vây lấy Việt Thiên.

Ta cảm thấy xứng đáng.

15.

Thân phận cháu ngoại Ma Tôn, vốn không dễ gây thiện cảm.

Cái tiếng tâm thần loạn trí cũng chằng mấy tốt đẹp.

Bây giờ lại thêm cái danh hành thích thái tử?

Khó sống.

Dù hắn từng là đồng minh trong cuộc chiến diệt ma giới thì vẫn khó sống.

Phụ hoàng nghe tin ta xém bị Việt Thiên hành thích thì tức giận không thôi, lập tức cho người phong bế pháp lực, nhốt hắn vào đại lao.

Cũng phải, dù gì ta mới là con trai mà người nuôi từ nhỏ, là huyết mạch chính thống của người.

Với lại...

Việt Thiên hết giá trị lợi dụng rồi, vốn dĩ nơi của hắn là Đọa Tiên Đài, đi một vòng lớn rồi, cũng nên trở về đó thôi.

16.

Sau khi tỉnh lại, có người đến báo Việt Thiên ở trong đại lao náo loạn, liều chết đòi gặp ta.

Mặc dù cơ thể ta suy yếu, vẫn nể mặt quen biết bao nay đến thăm hắn một lần.

Không ngờ đến nước này rồi, hắn vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nhìn thấy ta, hắn chỉ sốt sắng quan tâm hỏi ta có sao không, tại sao khi đó lại sơ sẩy đến mức trượt chân ngã vào đường công kích của hắn như vậy.

Ta nhìn thấy thái độ của hắn, cảm thấy quá đỗi nực cười, liền tốt bụng nói cho hắn nghe chân tướng sự việc, đỡ cho hắn đến chết vẫn nghĩ ta là ca ca tốt của mình.

Nghe ta nói xong, sắc mặt hắn vẫn đờ đẫn như chưa hiểu được.

"Tại sao?... Ca ca, không phải ngươi rất tốt với Kim Tử... tốt với đệ đệ sao."

Cái tên Việt Thiên này thật sự quá khờ khạo, khờ khạo đến mức khiến người ta bực bội.

"Ta và ngươi chỉ gặp nhau một lần năm ta mười một tuổi. Huynh đệ gì ở đây?!"

Trong mắt ta chỉ có mối nguy cần loại bỏ, không có huynh đệ tình thâm.

Lúc ta nói ra câu này, ánh mắt Việt Thiên liền dại ra, một chút cảm xúc cũng không còn.

Chỉ duy nhất một giọt nước mắt rơi xuống.

Ta nhìn hắn một hồi.

Sau đó quay lưng rời đi.

17.

Ngày hành hình của Việt Thiên là hôm nay.

Ta ngồi trên cao nhìn hắn lơ lửng giữa Đọa Tiên Đài, chịu đựng từng đợt hỏa lôi.

Vào khoảnh khắc tia sét cuối cùng chuẩn bị giáng xuống, đột ngột có tiếng hét vang lên.

Trên mặt đất xuất hiện rất nhiều xác chết.

Mà trong đám tu giá tụ tập xem hành hình, không hiểu sao lại có nhiều người đột ngột rút bội kiếm đâm chém tứ tung. Trên người bọn họ còn tỏa ra ma khí.

Có người đột ngột chạy đến báo:

"Đế Quân, thái tử, không hay rồi! Đám ma tộc thuần phục chúng ta, không biết từ bao giờ đã trà trộn vào Thiên Cung. Bọn chúng đột ngột tấn công, hiện tại... hiện tại phía nam Thiên Cung đã thất thủ rồi!!"

Lúc này, âm thanh đổ nát đột ngột vang lên.

Ta đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy Đọa Tiên Đài đang sụp đổ.

Mà kẻ vốn dĩ đang lơ lững giữa Đọa Tiên Đài, hiện đang ngự gió đứng trên cao.

Ngọn hỏa lôi cuối cùng đánh xuống, bị hắn nhẹ nhàng dùng một ngón tay cản lại.

Hỏa lôi vỡ ra, tỏa ra tứ phía, đánh chết không ít tu giả.

Cả Thiên Cung trong chớp mắt trở nên hỗn loạn.

Trong khung cảnh đó, đôi mắt vô cảm của người kia cứ chậm rãi đưa ngang.

Nhìn về phía này.

18.

Hô hấp ta đến tận bây giờ vẫn hỗn loạn, một hơi thở phải chia nhỏ ra thành bốn năm hơi.

Ta khép đùi lại, chậm rãi kéo chăn đắp lên người.

Người kia ngồi ở cuối giường, khoác y phục lên người, hắn vén một góc chăn, cầm lấy cổ chân ta, đem còng sắt đeo vào.

Hắn vừa lắc đầu vừa cười trong cổ họng:

"Ca ca, mặc dù ngay từ đầu ta đã cài người của mình vào trong Thiên Cung. Nhưng nếu ngươi cư xử với ta tế nhị hơn một chút, thì ta vẫn sẽ là con cờ để Thiên Cung diệt ma giới. Thế nhưng ngươi lại lạnh lùng đến mức tiễn ta lên tận Đọa Tiên Đài, nên sự tình mới trở thành ta lợi dụng quân lực Thiên Cung soán ngôi Ma Tôn."

Nói rồi, hắn liền nằm xuống bên cạnh, vòng tay ôm lấy ta:

"Nếu không phải ngươi nhanh trí lấy bản thân mình ra để trao đổi, ta thật sự sẽ san bằng cả Thiên Cung cho hả giận."

Ta hất tay hắn ra. Nhắm mắt mím môi, xem như mình đã ngủ.

"Ngươi biết tự lấy bản thân mình ra để trao đổi... ca ca... xem ra người vốn đã sớm nhìn thấu tâm tư của đệ rồi. Có phải bởi vì vậy nên người mới đối xử với đệ như vậy? Nếu ban đầu đệ tiếp cận người với tình cảm trong sạch hơn, có khi nào ngươi sẽ tốt với đệ như ngày xưa?"

Đau đớn âm ĩ, còn phải nghe hắn lải nhải, ta kinh tởm lên tiếng:

"Câm miệng, ta không phải ca ca ngươi."

Hắn im lặng một hồi rồi nói:

"Không sao. Ngươi không muốn làm ca ca của ta cũng không sao."

Nói rồi, hắn cọ trán lên lưng ta.

"Ngươi làm Kỳ Lan của ta là được rồi."

Trong lúc ta chỉ hận không thể giết chết hắn, thì bên ngoài có người đến bẩm báo:

"Ma Tôn, bên Thiên Cung cử sứ giả đến muốn bàn điều kiện chuộc người."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.