Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 183: Dâm tặc




1.

Năm đó, ta vừa tròn mười tám tuổi, võ công tuyệt đỉnh, thành tựu vô số, thanh danh vang xa. Trong đám tiểu bối của chốn võ lâm, ta tính ra cũng là một người nổi bật.

Sau nhiều năm ngao du tứ phương trừ gian diệt ác, thì nghĩa huynh gửi cho ta một phong thư.

Bảo ta đến chỗ người, có việc cần giao phó.

2.

Vốn dĩ ta là đệ tử chân truyền của một vị cao nhân. Từ nhỏ đã lớn lên ở trên núi, xa cách thế gian. Cho đến một ngày, sư phụ của ta về trời, ta chôn cất người xong mới hạ sơn du ngoạn lần đầu tiên.

Ta vốn chỉ là một thiếu niên lớn lên ở trên núi, hoàn toàn không biết ở dưới đây người ta sinh sống cư xử với nhau như thế nào. Bởi vậy nên cách hành xử của ta, trong mắt những người ở đây, có đôi lúc hơi buồn cười. Nhưng nhờ mang tiếng là đệ tử của sư phụ, thành tựu lại nhiều, ta nhanh chóng được giới võ lâm chú ý đến.

Hành tẩu giang hồ một thời gian, ta được võ lâm minh chủ triệu đến trình diện.

Ta và người nói chuyện hợp ý, uống vài ly, người liền cùng ta kết thành huynh đệ.

Mặc dù sau đó, nghĩa huynh muốn ta lưu lại làm việc cho người, nhưng ta từ nhỏ đã không quen với trói buộc, nên vẫn tiếp tục lang bạt tứ phương.

Thế nhưng, chỉ cần nghĩa huynh gọi một tiếng, dù là bất cứ việc gì ta cũng sẽ trở về phò trợ.

3.

Nhiều năm nay, có một tên dâm tặc khiến võ lâm chao đảo.

Kẻ này xuất thân là người của ma giáo, chuyên hấp thụ dương tinh của nam nhân để tu luyện.

Phàm là người của võ lâm, không kể chính tà, chỉ cần nghe đến cái tên Huyễn Tử Y Nhân thì liền dựng cả tóc gáy.

Thế nhưng Huyễn Tử Y Nhân tính ra đến bây giờ đã ngoài bảy mươi, những năm gần đây ít khi xuất hiện, từ một năm trước thì hoàn toàn im hơi lặng tiếng.

Mọi người cứ nghĩ lão dâm tặc đó đã âm thầm tìm một góc nào kín đáo mà thăng rồi. Không ngờ cách đây không lâu lão lại xuất hiện, đã vậy còn ra tay đều đặn hơn hẳn trước kia.

Tất cả nạn nhân đều không nhớ được chuyện gì đã xảy ra, đến khi tỉnh lại thì chỉ thấy khắp người toàn vết tích hoan ái.

Vô số nhân sĩ chính đạo săn lùng Huyễn Tử Y Nhân bấy lâu nay đều không có kết quả.

Bản thân nghĩa huynh ta là minh chủ võ lâm, không thể ngoảnh mặt làm ngơ việc này.

Bởi vậy nên tất cả trọng trách đều trông cậy vào ta.

4.

Đoán trước được địa điểm thời gian kế tiếp Huyễn Tử Y Nhân sẽ ra tay, ta núp trên mái nhà đợi sẵn.

Đến giữa đêm, quả nhiên có một kẻ lẻn vào khách điếm. Hắn mặc tử y, đeo mặt nạ cười che đi dung nhan.

Đây chính là dáng vẻ đặc trưng của Huyễn Tử Y Nhân.

Ta vừa định nhảy xuống bắt hắn, thì có một điểm khiến ta bị phân tâm.

Rõ ràng Huyễn Tử Y Nhân năm nay đã ngoài bảy mươi, tại sao mái tóc vẫn còn đen dài óng mượt thế kia.

Trong lúc ta đang đắn đo suy nghĩ, thì Huyễn Tử Y Nhân đã kịp bỏ gì đó vào trong ấm trà, rồi trốn xuống gầm giường.

Vị khách nhân xui xẻo thuê phải căn phòng này vừa vặn bước vào phòng. Hắn vừa ngồi xuống, đã với tay rót cho mình tách trà.

Ta vừa định nhảy xuống ngăn cản hắn, thì tự nhiên lại thắc mắc, không biết Huyễn Tử Y Nhân đã bỏ cái gì vào trong trà.

Thế là ta để khách nhân kia uống thử xem thế nào.

Khách nhân kia vừa uống xong, toàn thân hắn liền ửng đỏ, nơi dưới đũng quần cũng trở nên khác biệt.

Chỉ vậy thôi sao? Xem ra thứ thuốc kia cũng không có công dụng gì ghê gớm. Biểu hiện của khách nhân kia, mỗi sáng ta thức dậy đều bị.

Cùng lúc này, Huyễn Tử Y Nhân đã từ dưới gầm giường chui ra. Hắn kéo khách nhân kia lên giường, đã vậy còn cởi vạt áo người ta.

Ta vừa định nhảy xuống ngăn hắn lại, thì chợt băn khoăn, không biết Huyễn Tử Y Nhân định làm gì với người nọ.

Thế là ta ngồi yên một chỗ, tiếp tục quan sát.

Huyễn Tử Y Nhân cởi sạch sẽ y phục của người kia ra, chỉ chừa lại một cái tiết khố đang dựng thẳng như túp lều.

Hắn đưa tay, chỉ còn một khắc nữa là kéo được tấm tiết khố kia xuống. Ta nheo mắt đợi xem diễn biến tiếp theo, thì ngay lúc này...

"Aaaaaa!"

Huyễn Tử Y Nhân bất thình lình rút tay lại. Hắn ôm đầu, ngồi xổm xuống, hét lên một tiếng bất lực:

"Không làm được!!! Ta không chạm vào thứ đó của nam nhân được!!!"

Vừa nói, hắn vừa nằm hẳn xuống sàn, lăn qua lăn lại:

"Sư phụ ơi sư phụ!! Người tại sao lại bắt ta luyện công bằng cái phương pháp oái ăm này chứ!! Ta thật sự không làm được mà!!"

Sau một hồi vùng vẩy, Huyễn Tử Y Nhân liền chán nản ngồi dậy. Hắn quay sang nhìn cái vị khách nhân kia cùng với túp lều đằng đó, thở dài một hơi:

"Vị huynh đài này, thật sự là ta không thể giúp huynh được. Thôi, huynh chịu khó một chút, dù gì danh tiếng của Huyễn Tử Y Nhân cũng không thể bị hủy trong tay ta."

Vừa nói, Huyễn Tử Y Nhân vừa đổ vào trong miệng người kia một gói thuốc bột gì đó. Hắn vừa uống xong, khắp người liền nổi lên những vết mẩn đỏ trông như vết muỗi cắn.

Sau đó, Huyễn Tử Y Nhân liền quay sang cửa sổ, thoắt cái đã nhảy ra ngoài.

5.

Tính ra Huyễn Tử Y Nhân cũng không có gì quá mức đáng sợ. Hắn ngoại trừ bắt người khác uống mấy thứ thuốc bột vô hại vô lợi, thì cái gì cũng không làm.

Vốn ta định tha cho hắn đi rồi, nhưng nhớ tới sự ủy thác của nghĩa huynh, ta không thể không đuổi theo.

6.

Ta đi theo Huyễn Tử Y Nhân đến một hang đá thì mất dấu hắn.

Hang động này rất sâu, lối đi thì loằng ngoằng, ta đi một hồi vẫn không thấy được đường ra, càng không thấy bóng dáng Huyễn Tử Y Nhân đâu.

Đi một hồi thì ta bất chợt nghe được tiếng nước.

Lần theo âm thanh, ta tìm thấy một cái thác bên trong hang động.

Bên dưới cái thác, có một cái ao nhỏ.

Bên trong ao nước, có một người đang ngâm mình.

Mái tóc người kia đen dài phủ kín lưng, làn da trắng nõn trơn mịn, dáng người mảnh khảnh nhẹ nhàng thanh thoát

Nghe thấy tiếng động, người kia lập tức quay lại.

Khoảnh khắc đó, hai mắt chúng ta chạm vào nhau.

Khuôn mặt kia dịu dàng như ánh trăng, đôi mắt trong vắt tựa sương sớm, cánh môi mềm mại như anh đào, đã vậy hai bên xương quai xanh gọn ghẽ còn bị nước dưới ao làm cho ướt át, bóng lưỡng.

Người kia vừa thấy ta, hai bên lông mày liền chau lại, tỏ vẻ không vui:

"Ngươi là ai? Tại sao lại vào nhà của ta?"

Hóa ra đây là nơi ở của vị mỹ nhân này, ta tự ý vào đây mà không xin phép, thật là không nên.

Ta vốn dĩ muốn mở miệng giải thích tình cảnh của mình, đồng thời muốn hỏi vị mỹ nhân kia đường ra khỏi hang đá.

Nhưng ta lại đột ngột nhớ ra, có một chuyện quan trọng hơn ta cần phải hỏi.

Bởi vậy nên ta liền mở miệng hỏi hắn:

"Ta có thể tắm chung với ngươi không?"

___________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.