Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 181: Kỳ thi




Lời tác giả: đang mùa thi đại học, nên mình viết chương này để ủng hộ tinh thần cho các bạn sĩ tử cũng như người nhà của các bạn ấy nhé!

Đồng thời, xin gửi lời cảm ơn đến bạn Anh Nguyên vì đã cho mình ý tưởng này nhé!

_____________________

1.

Một chiều thu.

Trời se lạnh.

Tôi đưa mắt nhìn ra bờ hồ, trong túi chỉ còn vài tờ tiền lẻ.

Kiểu gì cũng không đủ tiền gọi xe về.

Tình cờ một chiếc xe kem ốc quế đi ngang qua.

Tôi chạy lại, mua một cây kem.

Sau đó ngồi xuống ghế đá, vừa nhìn trời.

Vừa ăn kem.

2.

"Đây, tao bao!"

Hắn cầm cây kem ốc quế dí vào tay tôi.

Tôi cầm cây kem đưa lên miệng mà lòng đầy đề phòng:

"Mày muốn cái gì?"

Hắn chỉnh lại quần áo, chà chà hai tay vào nhau, thành kính khiêm nhường nói:

"Hôm nay mày xung phong lên bảng trả bài được không?"

Tôi liếc hắn.

Hắn vội vàng ôm tôi, làm mặt mèo con:

"Đi, đi nha!"

3.

Cả trường này ai cũng biết tôi và hắn là đôi bạn thân thiết, đi đâu cũng có nhau.

Tôi là học sinh nghèo vượt khó.

Còn hắn là công tử nhà giàu ham chơi.

Khác biệt lớn đến như vậy, ai ai cũng thắc mắc tại sao chúng tôi lại trở thành bạn bè chí cốt.

Thế nhưng bọn họ không hề biết.

Chúng tôi vốn dĩ không phải bạn bè.

4.

"Không mày!"

Tôi ăn sạch cây kem ốc quế, rồi đẩy hắn ra.

Thế nhưng hắn vẫn bám dính lấy tôi.

"Sao, sao vậy?" Hắn xụ mặt, trông thấy mà thương.

Tôi nói: "Lần trước tao trả bài rồi, ai mà lại trả bài lắm thế?!"

Nghe vậy, hắn liền cọ cọ đầu vào vai tôi, làm nũng: "Thế bây giờ tao phải làm gì để mày trả bài giúp tao?"

"Làm gì cũng vậy thôi."

"Chắc không?" Hắn áp sát vào mặt tôi.

Tôi theo bản năng nhướng ra sau.

Thế nhưng hắn lại càng nhướng tới.

Sau đó, hắn hôn lên má tôi một cái, cười tinh quái nói:

"Chắc không?"

Ngày hôm đó có năm tiết học, tôi lên trả bài hết cả năm tiết.

5.

Tình yêu tuổi học trò vốn không có nhiều hy vọng. Hơn nữa cách biệt giàu nghèo giữa tôi và hắn là vô cùng lớn.

Chưa kể, hắn tuy ham chơi, nhưng thật ra lại không ngu dốt, chỉ học hành nửa vời mà thành tích cũng đã kha khá. Nếu hắn thật sự cố gắng, không biết sẽ vươn được tới đâu.

Điều này vô hình trung khiến khoảng cách giữa chúng tôi vốn xa lại càng thêm xa.

Bởi vậy nên tôi đâu có kỳ vọng gì đâu.

Cái ngày hắn tỏ tình với tôi, tôi chỉ nghĩ sẽ hẹn hò thử vài tuần, lấy trải nghiệm thôi.

Vậy mà chớp mắt, ba năm trôi qua hồi nào không hay.

6.

Thời gian đó, tôi nhớ nhất là mùa hè năm thứ hai.

Tôi và hắn "trốn nhà" cùng nhau đi du lịch xa một lần.

Nói là trốn nhà, nhưng thật ra không nghiêm trọng như vậy. Bởi vì nhà nghèo, tôi trước giờ lại ngoan, nên cha mẹ tôi quản không nghiêm. Đôi khi tôi qua nhà bạn ngủ hết mấy ngày, họ cũng không hỏi han gì.

Bởi vậy nên, tôi có cùng hắn chạy xe ra biển thuê phòng trọ qua đêm một ngày, cha mẹ tôi cũng không gọi điện đâu.

Chí ít là tôi nghĩ như vậy.

Đến giữa đêm, tôi đang ngủ, thì cha mẹ tôi gọi đến.

Họ bảo tôi về nhà ngay!!

Em gái tôi, nó nhập viện rồi.

7.

Em gái tôi bị bệnh tim bẩm sinh. Bao năm nay cha mẹ tôi vẫn luôn tích góp tiền thay tim cho nó mà không đủ.

Nghe em gái tôi nhập viện, hắn liền chở tôi trên xe máy, phóng thẳng về thành phố.

Hai tiếng sau, chúng tôi có mặt ở bệnh viện.

Lần đó, em gái tôi may mắn không có làm sao.

Nhưng bác sĩ có nói, tình hình em gái tôi chuyển biến xấu. Nếu không thay tim là không sống quá 20 tuổi.

Tôi nghe tin liền quyết định nghỉ học đi làm kiếm tiền phụ với cha mẹ.

Nếu tôi không đi học, cũng không thi vào đại học, thì cha mẹ sẽ không cần phải trả tiền học phí. Không cần trả tiền học phí, thì em tôi có thể thay tim sớm hơn.

Nghe tôi đòi nghỉ học, cha tôi không cần nghe lý đó, lập tức lấy roi rượt tôi chạy.

Nếu không nhờ có hắn xin cho tôi, sợ rằng khi đó cha đã đánh tôi què giò.

Và nếu không nhờ hắn khuyên nhủ, không chừng, tôi thật sự đã nghỉ học.

8.

Hắn nói đúng.

Tôi chỉ còn một năm cuối thôi, bây giờ bỏ thì sẽ rất phí.

Chưa kể, bác sĩ có nói, em gái tôi có thể sống đến năm 20 tuổi, từ bây giờ đến đó còn khá nhiều thời gian.

Đủ thời gian cho tôi đi học đại học, sau đó kiếm tiền lo cho em gái.

9.

Năm cuối cấp, tôi dành gần như toàn bộ thời gian cho việc học.

Số ít thời gian còn lại, thì phụ việc trong gia đình.

Thời gian ở bên cạnh hắn, dường như chỉ có 30 phút vỏn vẹn giờ ra chơi.

Tôi linh cảm, đó chính là khởi đầu của sự chia ly giữa hai đứa chúng tôi.

Thế nhưng hắn lại nói:

"Mày cứ lo học đi, tao cũng học."

Tôi nhìn hắn.

"Nhìn cái gì? Bộ mày nghĩ mình mày cần lấy bằng cử nhân à? Mốt mày làm ông này bà kia, tao lại chỉ là cậu ấm con ba má tao, rồi sao coi cho được?"

Thấy hắn nghĩ tới những chuyện đó, tôi hơi bất ngờ, cười khúc khích.

Hắn xoa tóc tôi, nói: "Mặc dù bây giờ gặp nhau ít, nhưng coi như hai đứa mình đầu tư cho tương lai đi! Sau này lên đại học, tao với mày học bọn nước ngoài, thuê phòng trọ dọn ra ở chung với nhau có được không?"

Tôi hỏi hắn, làm như vậy có ổn không.

Hắn nói: "Khỏi lo mày, ba má tao hồi trước du học ở Hoa Kỳ, thoáng lắm."

Cha mẹ thoáng lắm? Hỏi làm sao, hắn nói dẫn tôi đi phượt qua đêm là dẫn tôi đi phượt qua đêm.

Tôi không nghĩ nhiều, liền gật đầu.

Hắn đưa ngón út lên, nói: "Gật đầu không đủ, móc ngoéo đi. Nếu hai đứa mình đều đậu đại học, tao với mày thuê phòng sống chung."

Tôi đưa tay, móc ngoéo với hắn.

10.

Tôi đăng ký năm nguyện vọng, cả năm đều là ngành công nghệ thông tin.

Nhà nghèo mà, phải thực dụng chút, học cái gì mà dễ kiếm tiền thì học.

Còn hắn, hắn đăng ký ngành quản trị kinh doanh. Học ra để thừa kế công ty gia đình.

Đúng là cái đồ có tiền!

11.

Học kỳ cuối cùng, thành tích của hắn thay đổi vượt bậc so với những năm trước.

Đúng là có nỗ lực cái nó khác.

Hiển nhiên, hắn vẫn không sánh được với cái đứa 12 năm học sinh giỏi là tôi.

12.

Ở bên nhau ba năm nay, chúng tôi vẫn chưa làm cái gì quá phận.

Dù gì thì cũng là hai thằng con trai, này này nọ nọ thì ngại chết đi được.

Bởi vậy nên, hành vi quá quắt nhất của hắn cũng chỉ là hôn má tôi thôi.

Cả năm lớp 12, chúng tôi cùng nhau phấn đấu, không có nhiều thời gian riêng bên nhau, lại càng không làm được cái gì.

Đến ngày tổng kết cuối cùng, không hiểu sao hắn hẹn riêng tôi ra một góc sân.

Mua chuộc tôi bằng cây kem ốc quê.

Sau đó hắn hỏi, hắn hôn tôi được không.

Hôn môi ấy.

Cái tên thô bỉ này, hỏi như thế thì tôi biết trả lời làm sao.

Chẳng lẽ lại nói: "Ừ được, tao cho phép mày hôn tao."

Vậy thì ngại chết được! Muốn làm cái gì thì làm luôn, chứ ở đó mà...

Trong lúc tôi còn đang bận bịu suy nghĩ.

Thì hắn đã cúi xuống hôn tôi luôn rồi.

Ngày hôm đó.

Có lẽ là ngày đẹp nhất đời học sinh.

13.

Ngày thi cận kề, tôi dường như trở thành tâm điểm của sự chú ý trong cả gia đình.

Cha mẹ bình thường bận rộn, vậy mà mấy hôm gần thi lại nghỉ làm ở nhà chăm tôi. Họ không cho tôi động ngón tay vào bất cứ việc gì, chỉ cần tập trung ôn thi là được.

Ngay cả em gái tôi, vì bệnh tim mà ít khi làm việc nhà, còn hứa sẽ chiên trứng cho tôi ăn trước khi đi thi. Nó đọc trên mạng, ăn trứng trước khi vào phòng thi thì sẽ thông minh hơn.

Mẹ tôi quở nó tin mấy cái gì bậy bạ.

Trước khi đi thi thì phải ăn đậu đỏ mới không lo rớt chứ!

Tôi nhìn cả nhà vừa quây quần ăn cơm vừa quan tâm việc thi cử của mình, trong bụng ấm không chịu được.

14.

Tôi với hắn thi tại hai địa điểm khác nhau.

Âu cũng là do hắn tên Anh, còn tôi tên Uy. Ba năm cấp 3, chúng tôi chưa từng thi chung một phòng.

Nhưng vậy cũng tốt, như vậy tôi sẽ dễ tập trung vào kỳ thi hơn. Yêu đương gì để sau rồi nói.

Tôi không muốn vừa thi vừa nghĩ đến lời hứa dọn vào sống chung của bọn tôi. Ngại muốn chết. Làm sao mà làm bài thi!

Vừa nghĩ tôi vừa nhìn vào mình trước gương.

Hít sâu một hơi.

Sau đó kiểm tra giấy tờ một lần cuối cùng.

Tôi đi ra ngoài, cha mẹ tôi đã chờ sẵn.

Leo lên chiếc xe ôm của cha tôi, tôi chào mẹ, rồi lên đường.

15.

Ngày thi đầu tiên của tôi rất tốt.

Thi trắc nghiệm, tôi về nhà dò đáp án là biết con đường đại học vô cùng rộng mở, nguyện vọng một nằm trong lòng bàn tay.

Hiển nhiên, với điều kiện là ngày thi kế tiếp cũng trơn tru như vậy.

Tôi muốn gọi điện hỏi thăm hắn, nhưng giờ này chắc là hắn đang ôn bài, nên thôi.

Tôi dành thời gian đó để dỗ dành em gái thì hơn.

Em gái tôi, nó dỗi.

Sáng hôm nay không ai đánh thức nó dậy để tiễn tôi đi thi, hè mà, lúc nó ngủ dậy thì tôi cũng thi xong rồi.

Nó nói, ngày mai nó sẽ đặt báo thức dậy thật sớm, tôi nhất định phải ăn đậu đỏ nó nấu rồi mới được lên đường.

Tôi xoa đầu em gái, mỉm cười.

16.

Tôi ngồi dậy, duỗi người.

Em gái tôi hôm đó dậy trước cả tôi, trước cả cha mẹ tôi. Không ngờ nó chấp nhất với vụ này ghê thật.

Nó bảo tôi đi tắm, nó nấu đồ ăn sáng cho tôi.

Tôi gật đầu rồi đi vào nhà vệ sinh. Đang tắm giữa chừng thì nghe tiếng em gái tôi hỏi vọng vào:

"Anh hai ơi, rổ đậu đỏ mẹ để ở đâu vậy?"

Tôi nói, hình như mẹ tôi để trên đầu tủ đó, bảo nó trèo lên kiểm tra thử xem.

Vừa nói, tôi vừa lấy khăn lau mình, mặc quần áo vào.

Một tiếng nữa là kì thi bắt đầu, tôi ăn sáng xong rồi đi luôn là vừa.

Bất thình lình, một tiếng động thật lớn vang lên kèm theo đó là tiếng hét của em gái tôi.

17.

Năm đó, lúc tôi rời khỏi bệnh viện, thì trường thi đã đóng cửa lâu rồi.

Sau khi kỳ thi kết thúc, em gái tôi vẫn đang ở bệnh viện. Cha mẹ tôi đi thăm nuôi, tôi ở lại trông nhà.

Hôm đó, khi hắn chạy xe qua tận nhà tìm tôi, tôi không biết phải nói gì với hắn.

Không biết phải giải thích mình đã rớt tốt nghiệp như thế nào.

Càng không biết nói sao về lời hứa trước kia.

Thế nhưng tôi còn chưa kịp lên tiếng, thì hắn đã nói trước.

"Cha mẹ tao muốn tao đi du học."

Tôi ngước mắt nhìn hắn.

"Không phải mày đã nói mày sẽ học đại học ở đây sao? Chẳng lẽ... mày làm bài không được?"

Hắn lắc đầu: "Không, tao làm tốt. Chỉ là cha tao có ông bạn giáo sư ở nước ngoài, giới thiệu tao qua học trường của ổng, nên cha tao... đổi ý."

Trong lòng có chút suy sụp, tôi im lặng một hồi, rồi nói:

"Thế mày có muốn đi du học không?"

Hắn lắc đầu: "Tao không muốn xa mày. Mới rồi vừa cãi nhau với cha, nên mới qua đây."

Hắn ôm tôi, nói: "Dù gì tao đã hứa với mày rồi, khi nào đậu đại học sẽ dọn ra sống chung, nhớ không?"

Nghe lời hắn nói, không hiểu sao khóe mắt tôi hơi nóng.

Tôi trầm ngâm để mặc hắn ôm một hồi, sau đó đẩy hắn ra, nói:

"Thôi, mày đi du học đi."

"Tại sao?"

Nhìn ánh mắt bàng hoàng của hắn, tôi cúi mặt nhìn xuống đất:

"Thật ra thì..."

18.

Năm đó, tôi với hắn đã chia tay nhau như thế.

Đến giờ nghĩ lại còn thấy cuộc đời thật trớ trêu.

Mà hôm nay cũng không biết là ngày gì, đi ra đây ngắm cảnh thì phát hiện trong túi chỉ còn mấy tờ tiền lẻ, duyên phận thế nào mà lại lấy tiền đó đi mua kem ốc quế ăn, ăn xong rồi nhớ, nhớ xong rồi buồn.

Bây giờ trong túi tôi không còn một cắc, ăn kem xong tự nhiên thấy đói bụng. Không biết tối nay nên ăn cái gì đây.

Tới đây, tôi chợt nghĩ tới tình cảnh của mình, cảm thấy nực cười.

Nếu mà khi xưa tôi không lỡ mất buổi thi, thì bây giờ đã không khổ thế này.

Đang suy nghĩ vẩn vơ thì một chiếc xe bốn bánh màu đen bỗng chợt chạy lại, đậu ngay sau lưng tôi.

Tôi theo phản xạ quay đầu nhìn lại.

Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc tây trang lịch lãm bước xuống.

Thân ảnh đó, vô cùng quen thuộc.

Tôi chớp mắt nhìn gã, gã thì tiến lại gần tôi, cúi xuống.

Nhẹ nhàng nói một câu:

"Giám đốc, em đến đón anh đây."

19.

Người vừa rồi là trợ lý của tôi.

Hôm nay, tôi nổi hứng đi dạo, quên mang theo điện thoại, quên luôn cả tiền mặt. Khúc đường này lại chẳng có đến một cây ATM, một đống thẻ ngân hàng nhét chật ví đều không xài được.

May sao, tôi nhanh trí chạy đi mua kem ốc quế, nhân tiện xin chú bán kem cho gọi nhờ cước điện thoại cho trợ lý đến đón.

Bằng không đêm nay lại phải ngủ ngoài đường.

20.

Sau khi bị lỡ buổi thi, năm kế tiếp tôi liền thi lại, làm thí sinh tự do.

Và lần này tôi thi đậu.

Sau khi ra trường đi làm được mấy năm, tôi được một công ty lớn thuê lại, trả lương hậu hĩnh.

Tích góp đủ vốn, tôi cùng một nhóm bạn hợp tác khởi nghiệp.

Sau nhiều năm lăn lộn lên voi xuống chó, tôi cũng đã có được cơ ngơi của riêng mình.

Bây giờ tôi đã có thể phụng dưỡng cha mẹ, cũng đã có tiền mổ tim cho em gái.

Có nhà cao, có cửa rộng.

Cuộc sống rất là đầy đủ.

Thế nhưng, dù căn nhà tôi đang ở có rộng rãi đến mấy.

Thì cũng chỉ có một mình tôi.

Hôm nay tôi đột nhiên ra ngoài đi dạo, thật ra là đang lợi dụng sự sầm uất của đô thị...

... để che đậy đi sự đơn độc của chính mình.

21.

À, bây giờ thì hết đơn độc rồi.

Vừa bước vào nhà đã nghe tiếng chửi sa sả.

Chuyện là hôm qua tôi có việc đi công tác đột xuất, phải lập tức bay sang thành phố này.

Thế nhưng nhà riêng của tôi tại đây đã lâu ngày không có người ở, lạnh lẽo quá, nên tôi mới đi ra ngoài hóng gió.

Không ngờ mới trải nghiệm cảm giác cô độc được 24 tiếng, thì tên chồng của tôi đã lên lên cơn điên mà đuổi tới.

Nhìn thấy tôi, hắn liền mắng:

"Mày làm cái gì mà đi công tác lại không cho tao biết?!"

22.

Hắn ôm tôi nói: "Dù gì tao đã hứa với mày rồi, khi nào học đại học sẽ dọn ra sống chung, nhớ không?"

"Thôi, mày đi du học đi."

"Tại sao?"

"Thật ra thì..."

Tôi ngước lên, đểu giả nói:

"... tao chán mày rồi."

Hắn nhìn tôi bằng vẻ mặt ngỡ ngàng.

"Mày... Mày nói cái gì?"

"Mày làm cái gì mà ngạc nhiên thế? Tao với mày đều là con trai, có thể nên cơm nên cháo gì với nhau? Chơi vui cấp 3 thì được, bây giờ tốt nghiệp rồi, mày còn tìm tao làm gì?"

Hắn không hiểu, quát lớn: "Mày điên à?"

Tôi lập tức đẩy mạnh hắn một cái, mắng:

"Mày mới điên đó, thằng đồng bóng. Bây giờ tao không hiểu sao mà hồi đó tao mê mày được luôn. Nghĩ tới cái cảnh mày hôn tao là tao nổi cả da gà."

Hắn ngước lên nhìn tôi, run run giọng nói: "Uy, mày đừng đùa nữa mà... không... không vui đâu."

"Chát!"

Cả không gian im lặng một hồi lâu.

Tôi nhìn xuống bàn tay vừa tát hắn. hít sâu một hơi:

"Ai rảnh mà đùa với mày. Mày cũng nên tỉnh táo lại đi, lớn rồi, đừng có chơi ba cái trò gay lọ này nữa, về báo hiếu cho ba má mày vui, ha!"

Hắn ôm mặt, ngồi dưới đất, ánh mắt chết lặng. Tôi nhìn hắn mà trong lòng khó chịu.

"Vậy đó, đừng làm phiền tao nữa, thằng biến thái."

Nói rồi, tôi quay vào nhà, đóng sầm cửa.

23.

Tôi biết, dù tôi có khai với hắn là tôi lỡ buổi thi, hắn cũng sẽ không để tâm. Đậu đại học chỉ là cái cớ thôi, dù thế nào thì hắn vẫn sẽ giữ ý định sống chung với tôi, thậm chí vì thế mà bỏ qua việc du học.

Tôi nặng lời như vậy, cũng là để hắn quên tôi đi. Hắn phải quên tôi thì hắn mới có tương lai!

Ai ngờ đâu hắn không quên.

Hắn nhớ.

Nhớ tới giờ.

Sau khi du học trở về thì hắn vào công ty của cha hắn làm việc.

Sau đó, hắn sắp xếp người quen dụ dỗ tôi vào làm việc cho công ty con nhà hắn.

Ba cái hệ thống công ty mẹ, công ty con, tôi mới đi làm vài năm, đâu biết gì, thấy người ta trả lương hậu hĩnh thì vào làm thôi.

Sau khi tôi phát hiện ra mình đang làm việc cho người xưa, ái ngại chuyện cũ liền xin nghỉ việc.

Sau đó thì tôi cùng bạn bè góp vốn khởi nghiệp.

Rồi khi công ty ăn nên làm ra, đám bạn chó má của tôi lại bán hết cổ phần cho hắn.

Đứng trước áp lực của cổ đông lớn, tôi liền ròng ròng hai hàng nước mắt mà nối lại tình xưa.

Tưởng như vậy là xong, ai ngờ đâu, hắn vẫn nhớ rõ cái tát vô tình của tôi năm đó.

Dù tôi giải thích thế nào thì hắn vẫn bị ám ảnh chuyện tôi đã tàn nhẫn bỏ rơi hắn khi xưa.

Thế là ôi thôi... hắn kiểm soát tôi lên bờ xuống ruộng. Tôi cảm thấy mình nợ hắn, nên cũng nhịn.

Mãi mấy năm gần đây, chúng tôi hiểu nhau nhiều hơn, giao tiếp nhiều hơn, mọi thứ mới dễ thở hơn một chút.

Thế nhưng, hắn vẫn rất kị chuyện tôi đi xa mà không báo trước. Khổ nỗi tôi nhiều khi có việc đột xuất, toàn đi trước rồi báo sau.

Mỗi lần như vậy, hắn liền nhớ lại chuyện năm xưa, hành hạ tôi xuống ruộng lên bờ.

Nằm trên giường, bị lăn qua lăn lại, hai dòng nước mắt tôi chảy không ai hứng.

Nếu khi xưa tôi không bị lỡ buổi thi, đậu đại học, cùng hắn dọn ra sống chung một cách êm thắm, không cần phải giả vờ chửi rủa chia tay không vui vẻ, thì có lẽ ngay bây giờ...

... tôi đã không khổ như vậy rồi.

__________________

Lời tác giả: chúc các bạn thi tốt nha! Và dù kết quả có thế nào thì cũng đừng quên rằng— Life goes on.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.