Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 177: Hôn Ước




Hôm nay cha mẹ đột ngột gọi tôi sang nhà họ.

Gọi là đột ngột, nhưng tôi cũng biết trước hai cụ kêu tôi về là có việc gì.

Gia đình tôi sở hữu một tập đoàn công nghệ lớn do cha tôi làm chủ. Thế nhưng cha tôi đã quá tuổi hưu trí rồi, chỉ là vẫn cố bám trụ mà thôi.

Hai năm trước xương khớp cha tôi bị đau, không đi lại nhiều được nữa, thế là ông đành rút về phía sau, để tôi lên thay.

Mặc dù trên danh nghĩa, chủ tịch tập đoàn vẫn là cha tôi, nhưng mọi người ai cũng biết, không sớm thì muộn, chiếc ghế chủ tịch rồi cũng sẽ thuộc về tôi.

Tôi đoán, lần này cha mẹ đột ngột gọi tôi sang nhà họ, chắc chắn chỉ có thể là vì để bàn giao vị trí chủ tịch kia cho tôi mà thôi.

2.

Cha mẹ tôi muốn bàn về hôn sự của tôi.

Ghế chủ tịch, quên đi.

3.

Chuyện kể rằng khi xưa, trước cả khi tôi được sinh ra, có một thời gian cha tôi khởi nghiệp thất bại khiến gia đình rơi vào cảnh nghèo túng khó khăn.

Vào hoàn cảnh đó, người bạn thân chí cốt của cha tôi đã đưa tay ra giúp đỡ ông, cho ông vay một số tiền rất rất lớn để bắt đầu lại từ đầu, nói muốn trả khi nào cũng được, thậm chí không trả cũng được.

Người bạn đó là hậu duệ của một gia tộc lâu đời, tiền của họ có nguồn gốc từ thời vua thời chúa, so với sự giàu có của gia đình tôi là hai sự giàu có khác nhau.

Sau lần đó, cha tôi lại khởi nghiệp thất bại thêm mấy lần nữa, rồi lại phải đi mượn tiền người bạn kia hết lần này đến lần khác, lần nào cũng vui vẻ cho mượn.

Cha tôi khi đó cảm thấy bản thân đã vớ phải một người bạn tốt quá tốt.

Nhưng trên đời này, đâu ai cho không ai điều gì.

Sau khi cha tôi phất lên, trả hết tiền đã mượn, thì tôi cũng ra đời.

Vào tiệc thôi nôi của tôi, người bạn kia dẫn gia đình đến dự, có cả con trai ông ta.

Ông ấy lúc này nhắc lại chuyện ngày xưa mình cho cha tôi mượn tiền làm ăn, sau đó thì nhờ cha tôi một việc.

Cha tôi là người có ơn tất báo, lập tức hỏi ông ấy cần gì.

Ông ấy liền nói, ông ấy cần một người chịu kết hôn với con trai ông ấy.

4.

Và đó là câu chuyện đằng sau hôn ước của tôi với một tên nam nhân.

VỚI MỘT TÊN NAM NHÂN!!!

Nhìn thấy cha mẹ mình tươi cười rạng rỡ báo cho tôi biết, tôi có một vị hôn thê giới tính nam, tôi thẩn người một hồi lâu.

Gia đình bên kia sau vụ đính hôn thì đã ra nước ngoài định cư, nhưng hôn ước thì vẫn giữ.

Đến ngày đến giờ, bọn họ liền gọi điện.

Thậm chí còn sắp xếp để hai gia đình gặp gỡ nhau vào ngày mai, bàn chuyện đám cưới.

Tôi nghe xong.

Mà chết lặng người.

5.

"Con mẹ nó!"

Tôi ngồi uống rượu với bạn bè.

Kể về cái hôn ước quái quỷ kia và cả cuộc gặp mặt vớ vẩn ngày mai.

Bạn bè tôi nghe xong thì hỏi, buổi gặp mặt ngày mai tôi tính làm thế nào.

Tôi nói tôi không làm gì cả.

Ban nãy sau khi nghe về vụ hôn ước, tôi đã cãi nhau với cha tôi một trận.

Bản tính tôi trước giờ thích nổi loạn, cấm tôi làm cái gì tôi sẽ làm cho bằng được, nhưng nếu ép tôi làm cái gì đó—

Tôi có chết cũng không làm!

Nói tóm lại.

Là tôi không đi!

Tôi chống mắt lên xem thử cha mẹ tôi làm cách nào để bắt tôi đi.

6.

Tôi đi.

Tôi buộc lòng phải đi.

Vừa rồi cha tôi gọi điện đến đe dọa.

Nếu ngày mai tôi không đi gặp mặt hôn thê mình, thì đừng có hòng thừa kế tập đoàn.

7.

Tôi lết cái mông cầm theo hoa và rượu vang cùng cha mẹ đi đến chỗ hẹn.

Thôi thì cứ đi gặp trước, khả năng cao người kia cũng giống tôi, bất bình với hôn ước này.

Đợi đến khi gặp mặt, tôi sẽ bàn bạc chuyện hủy hôn với y sau.

8.

"Chồng ơi~"

Tôi híp hai con mắt của mình lại, nhìn xuống cái cục trắng trắng tròn tròn nhỏ nhỏ ở bên dưới.

Cái đống kia vẫn đang quỳ dưới chân, cọ má vào bụng tôi.

Ngay giữa sảnh lớn nhà hàng, trước bao nhiêu con mắt.

Tôi lập tức chau mày khó chịu, lập tức giơ tay lên.

Chọt chọt vào đôi má phúng phính.

9.

Tôi vừa ăn vừa nhìn chằm chằm cái đống mềm mềm trắng trắng trước mặt.

Không rời mắt được.

Nếu là ở ngoài đường, kiểu gì tôi cũng bị xem là biến thái.

Nhưng lần này, tôi nghĩ tôi có lý do chính đáng để nhìn.

"Mẹ ơi, Vũ Vũ muốn ăn bánh kem."

"Cha ơi, Vũ Vũ muốn con gấu bông đó."

"Chồng chồng chồng ơi, gắp đồ ăn cho chồng nè~"

Nhìn cái tên thanh niên đáng lý ra phải lớn hơn tôi hai tuổi lại cư xử không khác gì một đứa con nít.

Tôi quay sang nhìn cha mẹ.

Tôi hỏi lúc đính hôn cho tôi, cha mẹ có biết vụ này không.

Hai cụ đổ mồ hôi trán, lắc đầu.

10.

Bây giờ thì tôi hiểu tại sao người bạn kia của cha tôi lại phải khổ tâm gả con trai út của mình cho một tên đàn ông khác.

Bởi vì cái đống trắng trắng đó bị nhược trí, từ nhỏ bác sĩ đã nói y sẽ không phát triển trí tuệ như người bình thường.

Nghe tin này, hai cụ nhà tôi rất sốc.

Cha mẹ tôi dù sẵn lòng để tôi cưới đàn ông thì cũng không thể để tôi dành cả đời chăm sóc cho một người bị thiểu năng trí tuệ được.

Đó là chưa kể, lúc đính hôn, gia đình bên kia hoàn toàn không nhắc gì về tình trạng này của con trai mình.

Thế là tôi chẳng cần làm gì, người lớn bọn họ đã tự đứng ra cãi nhau kịch liệt.

Còn tôi thì xách áo, lẳng lặng tự mình ra về.

Vừa lái xe tôi vừa thở phào nhẹ nhõm. Cứ ngỡ là đại họa trên trời rớt xuống, ai ngờ chỉ là hữu kinh vô hiểm. Làm tôi uổng công lo lắng một trận.

Mặc dù công tâm mà nói, mặt mũi cái đống trắng trắng kia cũng không tệ, lớn hơn tôi hai tuổi mà nhìn chẳng khác gì học sinh cấp ba.

Nếu mà là con gái, thì dù khù khờ một chút tôi cũng không chê. Có trách thì trách y chỉ là một tên nam nhân.

Bất thình lình, qua gương chiếu hậu, tôi nhìn thấy một cái bóng trắng chồm lên.

"Chồng ơi~"

11.

"Địa chỉ nhà của anh ở đâu, tôi đưa anh về."

"Không nhớ."

"Thế còn số điện thoại của cha mẹ anh."

"Cũng không nhớ."

"Vậy có người thân nào khác của anh mà tôi có thể liên lạc không?"

"Chồng ơi, chồng hỏi nhiều quá. Chồng có bánh ngọt không? Vũ Vũ đói."

Cái đống da trắng môi hồng kia mút mút ngón tay tròn mắt nhìn tôi.

Nhìn cảnh này, tôi hơi ngây ra một chút.

Rồi thở dài.

Ban nãy, khi tôi vừa về tới nhà, thì cái đống này đột ngột trồi đầu lên từ ghế sau xe hơi, cũng không biết y lẻn vào lúc nào.

Nhấp ngụm rượu, thở dài, tâm trạng liền trở nên vô cùng tồi tệ.

"Chồng ơi, Vũ Vũ đói." Y vẫn tiếp tục mút mút ngón tay mình.

"Đừng có mút cái ngón tay đó nữa!"

Tôi đứng dậy, đỏ mặt, gắt giọng quát.

Cái đống kia lập tức rút người lại, cúi đầu.

Tôi chống hông, bực mình nhìn cái cục phiền phức trước mắt.

Sau đó đi vào bếp lấy bánh ngọt cho y.

12.

Tôi cuối cùng cũng liên lạc được với cha mẹ cái đống kia.

Không biết họ làm cha mẹ kiểu gì mà con mình mất tích lại không biết.

Đến khi tôi liên lạc được với họ thì trời cũng đã khuya rồi, thế là họ thuận miệng nhờ tôi chứa chấp cái đống đó một đêm.

Tôi bực bội đến không chịu nổi!

Lập tức đùng đùng đi lên lầu.

Vừa chửi thầm cải bản mệnh của mình, vừa lấy chổi dọn dẹp phòng ngủ cho khách.

Kế tiếp, chuẩn bị nước nóng ngâm mình.

Rồi còn thay drap trải giường cho tươm tất thơm tho.

Sau đó, tôi lại đùng đùng đi xuống lầu, định kéo cái đống kia ném vào phòng ngủ tôi chuẩn bị cho y.

Thì phát hiện cái đống đó đang nằm ngủ vất vưởng trên ghế sô pha, nước dãi chảy ướt cả đệm ghế!

Tôi cáu chứ! Cáu lắm luôn!

Thế là tôi lại rủa thầm cái vận của mình.

Sau đó thì cúi xuống bế y lên lầu.

Đặt lên giường.

Đắp chăn.

Kế tiếp thì khe khẽ đóng cửa phòng lại, đi ra ngoài.

13.

Sáng hôm sau tôi ngủ dậy.

Thì ngửi được mùi thức ăn thơm phức.

Lần theo hương thơm, tôi đi xuống bếp.

Thì phát hiện cái đống kia đang trần truồng, khắp người chỉ đeo một cái tạp dề, đang nhởn nhơ chiên trứng.

Hai má tôi nóng lên, theo phản xạ mà tiến tới một bước.

"Chồng ơi!! Ăn sáng với Vũ Vũ nhé!!"

Phát hiện ra tôi đang đứng sau lưng, cái đống kia liền quẩy đuôi vui mừng.

Sau đó bưng ra hai dĩa thức ăn vô cùng đẹp mắt.

Mùi thơm bốc lên thơm muốn nứt mũi, tôi không nhịn được mà ăn một miếng.

Rồi sau đó.

Cả không gian im lặng một hồi lâu.

Tôi ngậm cái nĩa trong miệng.

Ngước lên nhìn cái đống trước mặt.

Y chống hai tay dưới cằm, chớp chớp mắt nhìn ngược lại tôi,

Tôi chậm rãi rút nĩa ra khỏi miệng.

Sau đó nhỏ giọng nói:

"Ngon."

14.

Ngon thật sự.

Tôi cũng không ngờ là nó ngon đến mức đó.

Ngon đến nỗi tôi không biết phải phản ứng làm sao nữa.

Nên chỉ có thể nói ra một chữ "ngon."

Vậy mà lại khiến cái đống kia vui vẻ nhảy dựng lên.

Tôi hỏi: "Tại sao anh lại nấu ăn ngon như vậy?"

Một người bị nhược trí mà có thể nấu ăn xuất sắc đến vậy, thật sự không tệ.

Y liền giống như con cún được chủ khen, lắc lắc cái đuôi, nói: "Là mẹ bắt Vũ Vũ học đó! Mẹ nói Vũ Vũ không được thông minh, nên phải học mấy cái này để giữ chồng!"

Vừa nói vừa lắc qua lắc lại, cặp đùi trần trụi, trắng nõn cứ như vậy mà ẩn ẩn hiện hiện bên dưới tấm tạp dề.

Tôi nhắm mắt mím môi nuốt một ngụm nước bọt, lòng ngực cứ cảm thấy sao sao, thật khó tả.

Đây chắc là cảm giác bực mình rồi.

Tôi vừa ăn sáng vừa hậm hực nói:

"Mẹ của anh bảo anh ăn mặc thế này để lấy lòng tôi sao?"

Cái đống kia lập tức e thẹn cúi đầu: "Không, không phải đâu, tại tối qua Vũ Vũ nằm mơ đái dầm, không có đồ thay nên mới mặc cái này đó."

Vừa nói y vừa lén lút nhìn lên: "Bộ chồng không thích Vũ Vũ mặc như vậy hả?"

Tôi cúi đầu ăn sáng, không đáp.

15.

Tôi lấy quần áo của mình cho cái đống kia mặc.

Quần áo của tôi chắc phải lớn hơn y tận ba bốn cỡ. Một cái sơ mi tôi mặc vừa vặn, y mặc vào thì che được đến đầu gối.

Trông Vũ Vũ lúc này thật nhỏ bé...

Sau một hồi tôi mới phát hiện mình đang thẫn thờ. Tôi hít sâu một hơi bình ổn tâm trạng, sau đó bảo y xuống nhà để tôi thay drap trải giường.

Trong lúc thay, tôi lật chăn lên thì phát hiện, thứ dính trên giường không phải nước tiểu.

Rồi không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại đưa tay chạm vào thứ sền sệt trăng trắng kia.

Đến khi giật mình tỉnh lại... Thì chỉ còn biết đi rửa tay.

16.

Tôi bảo Vũ Vũ ngồi ở phòng khách chờ người nhà đến đón.

Bản thân tôi thì lên xe đến công ty.

Nghĩ về việc đến chiều về nhà thì sẽ không gặp Vũ Vũ nữa.

Trong bụng tôi có chút bồn chồn— chắc là do ăn phải cái gì thôi.

Đến gần lúc tan tầm, tôi tự nhiên nhận được cuộc gọi của cha mẹ Vũ Vũ.

Họ nói bản thân đột ngột có việc bận, không đến rước y được.

Xin tôi cho y ở nhờ thêm một ngày nữa.

17.

Chưa bao giờ tôi thấy có cha mẹ nào vô trách nhiệm đến như vậy.

Nếu là ở nhà họ hàng thì còn được, đằng này tôi với y về cơ bản vẫn là ngươi xa lạ. Lỡ như tôi là người xấu, muốn làm cái gì y thì phải làm sao?

Nghĩ đến đây tôi mới chợt nhớ ra, tôi và y có hôn ước. Tôi mà làm cái gì y, nhà bên đó mừng còn không kịp.

Thở dài mệt mỏi, tôi mang theo một tâm trạng bực mình đi vào nhà.

Ngay lúc vừa mở cửa ra.

Tâm trạng tôi liền thay đổi.

18.

Nhà của tôi được ai đó lau chùi đến sạch bóng.

Trong nhà thoang thoảng hương hoa tươi.

Nguyên một mâm thức ăn đã bày biện đâu vào đó.

Tôi bước vào mà trong lòng hoang mang tột độ.

Cùng lúc này, nguyên một bờ mông trắng tinh, núc ních, từ đầu nhảy tới, sà vào lòng tôi.

"Chồng về!!!"

19.

Cha mẹ Vũ Vũ gửi con ở nhà tôi một ngày lại thêm một ngày.

Một tháng qua, ngày nào tôi đi làm về thì nhà cửa cũng ngăn nấp gọn gàng, cơm canh nóng hổi bày sẵn trên bàn, thậm chí cởi giày ra cũng có người giúp tôi xấp lên kệ.

Tôi thật sự là chịu hết nổi rồi!!!

Sau khi cơm nước xong xuôi, tôi nghiêm túc ngồi xuống, nói:

"Dọn nhà cho tôi anh vui lắm hả?"

Y tự hào rướn cổ nói: "Dạ chồng!"

"Nấu cơm cho tôi cũng rất vui?"

"Dạ chồng!"

"Ai bảo anh làm mấy việc này?"

"Mẹ dạy Vũ Vũ! Mẹ nói phải làm mấy cái này thì chồng mới thương Vũ Vũ. Chồng ơi, chồng có thương Vũ Vũ không?"

Hóa ra, y cũng vì hôn ước kia mà mới làm mấy việc này. Tôi hít sâu một hơi nghiêm túc nói:

"Tôi không phải chồng anh."

Y chớp chớp mắt: "Nhưng mà mẹ nói, chồng là chồng của Vũ Vũ mà?"

Tôi thấp giọng nói: "Tôi không quan tâm mẹ anh nói gì. Nói tóm lại là tôi không phải chồng anh. Đây cũng không phải nhà anh. Hiểu chưa!"

"Nhưng mà... Chồng..."

"Đừng gọi tôi là chồng nữa! Tôi không muốn làm chồng anh!"

Vũ Vũ liền lập tức trầm ngâm không đáp.

Tôi dứt khoát đứng dậy, đi lên lầu.

20.

Tôi khui một chai rượu vang, tự rót cho mình một ly, uống cạn.

Tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại gay gắt với Vũ Vũ như vậy nữa. Suy cho cùng thì tâm trí y vẫn chỉ là một đứa con nít, y có biết cái gì đâu.

Thế nhưng cái cảm giác bừng lên trong lồng ngực mỗi khi tôi ở gần y là cái gì thế này? Nó cứ khiến tôi khó chịu mãi.

Tôi không biết, không biết, thật lòng không muốn biết.

Tôi lại tự rót cho mình ly rượu.

Thế nhưng còn chưa kịp uống, thì ở dưới nhà đột ngột vang lên tiếng động lớn.

21.

"Cậu làm gì mà lại ở nhà con tôi thế này? Tại sao lại ăn mặc hớ hênh như vậy? Cái áo này cũng là của con tôi mà, tại sao cậu lại mặc?"

Tiếng quát mắng của mẹ tôi truyền lên tận tầng trên. Tôi đi xuống kiểm tra, thì chỉ thấy Vũ Vũ đứng trước mặt cha mẹ tôi rút người lại, hai mắt ươn ướt:

"Vũ Vũ... Vũ Vũ..."

Nhìn thấy tôi, cha mẹ lập tức bỏ qua Vũ Vũ:

"Kiến Huy, tại sao nó lại ở trong nhà con, lại còn mặc áo sơ mi của con thế này? Con với nó rốt cuộc là có cái gì?"

Tôi lúc này mới chợt nhớ ra mình chưa nói với cha mẹ chuyện Vũ Vũ ở lại nhà mình.

Ngỡ rằng giải thích rõ mọi chuyện là xong, ai ngờ cha mẹ tôi sau khi nghe xong lại càng thêm giận.

"Lập tức đuổi nó ra khỏi nhà!!"

Họ quát.

Tôi tròn mắt hỏi tại sao.

"Con nhìn mà không biết sao? Rõ ràng nhà bên đó đang tính kế để vùi cái thứ thiểu năng này vào tay con!"

Nghe cha mẹ nhắc đến từ "thiểu năng," hai mắt của Vũ Vũ đã cúi thấp, nay lại càng thấp. Y lấy tay che mắt, chạy lên phòng.

Tôi lập tức đứng dậy: "Cha mẹ, dù thế nào thì cha mẹ cũng không nên nói anh ấy như vậy!"

"Tại sao! Con nhìn nó đi, chừng này tuổi rồi mà hành vi không khác gì đứa trẻ lên bảy. Không phải thiểu năng thì là cái gì?! Lập tức tống cổ nó ra khỏi nhà!"

Tôi nghĩ ban nãy tôi uống rượu hơi nhiều rồi, bởi vậy nên mới vì Vũ Vũ mà nổi giận với cha mẹ mình. Tôi nói lớn:

"Nhưng dù gì thì anh ấy cũng là con trai ân nhân của nhà mình. Tốt xấu gì cũng có hôn ước với con, con cứ để anh ấy ở trong nhà thì đã làm sao?"

Cha tôi lại quát:

"Ân nhân thì thế nào? Đâu thể lấy ân đức năm xưa mà đổi một đời hạnh phúc con trai người ta như vậy được. Năm xưa cha mặt ngoài là muốn trả ơn, nhưng thật ra cũng là vì gia tài nhà bọn họ mới cho con với Vũ Vũ đính hôn với nhau. Bây giờ mới biết được, bởi vì nó bị thiểu năng mà tất cả tài sản đều do anh trai nó hưởng, còn số tiền Vũ Vũ được thừa kế thì lại chẳng bỏ dính răng. Hôn ước này không lời! Một cắt cũng không lời!!'

Tôi không ngờ, người cha đáng kính của tôi lại nói ra những lời đê tiện như vậy. Lửa giận bùng lên, tôi lập tức nói:

"Cha làm sao có thể vì tiền mà vô nghĩa như vậy!! Gia đình người ta có ơn với mình, dù thế nào cũng phải báo đáp!"

"Báo đáp thế nào thì cũng không cần phải rước cái thứ thiểu năng đó vào nhà! Cha ra lệnh cho con, phải lập tức đuổi nó ra ngoài!!"

Càng nói, cha tôi càng thể hiện sự vô lý không tả được. Tôi lập tức bật lại: "Không đuổi, không đuổi, con không đuổi đó!! Con muốn để anh ấy ở trong nhà vậy đó! Vũ Vũ, anh muốn ở lại đây bao lâu cũng được!!"

Cha tôi giận tím mặt tím mày: "Mày nói vậy là ý gì? Mày đừng nói mày có tình cảm với cái thứ thiểu năng đó!!"

Tôi lập tức rống giọng cãi:

"Có đó có đó, con cũng thấy hơi thích thích anh ấy rồi đó! Eo thon, đùi nhỏ, mông to, mặt mày gọn ghẽ, nấu ăn ngon, dọn nhà giỏi, có chỗ nào mà chê?"

Cha tôi run run ngón tay chỉ vào mặt tôi: "Mày... Mày dám nói chuyện với cha mày như thế! Mày dám lấy nó, thì ghế chủ tịch công ty mày đừng mơ tới nữa!!"

"Không thèm không thèm! Bao lâu nay đụng một tí là lấy ghế chủ tịch ra đe dọa. Cha cũng chỉ có mình con là con thôi! Bây giờ con sẽ cưới anh Vũ đó, cha làm gì con?"

"Mày... Mày quá lắm! Tao cấm, tao cấm mày qua lại với nó!"

"Con cứ qua lại với ảnh đó, cha giỏi thì cấm đi."

Mẹ tôi thấy tình hình hai cha con căng thẳng, thì lập tức kéo tay cha tôi về. Đến tận khi ra khỏi cổng, tiếng thét của cha tôi vẫn còn văng vẳng.

"Tao cấm! Tao cấm mày không được cưới nó!!"

Cấm? Tôi chống mắt lên xem cha tôi sẽ cấm tôi kiểu nào.

22.

Tôi lên lầu tìm Vũ Vũ.

Thì thấy y đang nằm ngủ trên giường.

Mặt mày đỏ rực, nóng hổi, xem ra là đã khóc nhiều lắm.

Tôi đắp chăn cho y rồi quay về phòng.

Cãi nhau với cha xong, tâm trạng liền bức bối, tôi cầm lấy chai rượu đang uống dở, lại rót cho mình một ly.

Thế nhưng bên trong lại chẳng còn lấy một giọt.

Là ai uống vậy? Hay là tôi uống hết rồi mà quên?

Không nghĩ nhiều, tôi lại khui một chai mới.

Nghĩ về chuyện mình lớn tiếng thừa nhận mình có tình cảm với Vũ Vũ, lại còn nói là sẽ cưới y, trong lòng tôi cảm thấy hoang mang vô cùng.

Cả đời này tôi chưa từng nghĩ mình sẽ thích một đứa con trai.

Càng hoang mang thì tôi càng uống, đến khi tỉnh lại thì phát hiện mình đã uống cạn cả chai.

Tôi đứng dậy, loạng choàng đi về phía giường, nằm ịch xuống.

Thiếp đi lúc nào không hay.

Trong mơ, tôi nhìn thấy Vũ Vũ.

Vũ Vũ đang nằm trên người tôi. Mặt y ửng đỏ, hai mắt mơ màng, xem ra y cũng giống tôi, đang say rượu.

Tôi đưa tay lên vén tóc cho y.

Y liền nấc một tiếng, mỉm cười nhìn tôi:

"Vợ ơi..."

Tôi nhỏ giọng chỉnh lại: "Sai...ực sai rồi, phải gọi là chồng chứ."

"Nhưng không phải ban nãy em đã bảo Vũ Vũ không được gọi em là chồng sao?"

Vừa nói, y vừa dụi mặt vào lồng ngực tôi.

Bên dưới của tôi không hiểu sao cảm thấy thoáng mát.

Vũ Vũ nói tiếp, nở nụ cười tinh khôi tựa thiên thần: "Mẹ Vũ Vũ có dặn, nếu em không thích làm chồng—"

Cùng lúc này giữa hai chân tôi, có cái gì đó chen vào.

Vũ Vũ vẫn mỉm cười ngây ngô: "—Thì em phải làm vợ."

23.

Trong một nhà hàng sang trọng.

Có tiếng cụng ly vang lên.

"Anh chị sui, anh chị diễn thật sự là quá xuất thần. Chúng tôi đứng bên ngoài, nghe anh với Kiến Huy cãi nhau mà hận không thể trao giải Oscar cho anh chị."

"Anh nói quá rồi. Con tôi, tôi phải hiểu tính thôi. Kiến Huy nó từ nhỏ đã vậy, ép nó cái gì nó đều không làm, nhưng càng cấm nó cái gì nó càng phải làm!"

"Chồng tôi nói phải, tính con tôi là thế. Bởi vậy nên tôi cũng mong cháu nó sớm lấy vợ để nên thân. Lần trước sang nhà anh chị chơi, tôi thấy Vũ Vũ vừa ngoan ngoãn nghe lời lại biết làm chuyện nhà. Kiến Huy cưới được người vợ như Vũ Vũ là diễm phúc của nó mà."

"Ha ha ha, anh chị quá khen. Tất cả đều là nhờ một tay vợ tôi dạy dỗ Vũ Vũ, để nó sau này biết cách làm vợ người ta đó mà. Ha ha ha."

"Đúng vậy, tôi chỉ dạy nó cách làm vợ... Làm vợ người ta thôi. Ha ha ha."

Dứt lời, cha mẹ Vũ Vũ liền lén lút mờ ám trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó thì lại cười nói như không có gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.