Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 171: Lễ Giáo




1.

Ta một mình đi trên đường vắng.

Nghĩ đến cảnh đám yêu nữ kia vây xung quanh Chu Thổ là ta vô cùng khó chịu.

Tên thô thiển đó được lắm, sau này về làng, hắn đừng hòng ta cho hắn ngủ qua đêm trong nhà ta nữa!

Ta vừa đi vừa nghĩ, nhất thời quên nhìn đường.

Bất thình lình, trán va phải cái gì đó.

Ban đầu ta còn nghĩ ta đụng vào tường.

Cho đến khi nhìn lại, ta mới phát hiện ra...

Đó là lồng ngực của một nam nhân.

Ta ngẩng đầu muốn xin lỗi...

Nhưng không ngờ, cánh tay lại bị bắt lại.

"Tam vương gia..."

Một giọng nói quen thuộc chợt vang lên bên tai.

Ta chậm rãi ngước mắt nhìn lên.

Khuôn mặt này là...

"Thương Lâm!" Ta mừng rỡ kêu lên.

2.

Thương Lâm từng là thư đồng của ta, là bạn từ thuở nhỏ. Chúng ta có thể xem là lớn lên cùng nhau.

Trước khi lấy lại ký ức lúc làm thần, ta từng là tam hoàng tử của đất nước này. Từ nhỏ đã cùng người khác tranh đoạt vương quyền.

Trong trận chiến đó, không có đúng sai thiện ác, chỉ có mạnh yếu thắng thua.

Kẻ thù lớn nhất khi ấy là đại hoàng huynh của ta. Bởi vì hắn là con trưởng, nên cũng là người có khả năng thừa kế ngai vị cao nhất.

Thế là ta cùng các hoàng tử khác hợp sức, cho người đuổi giết hắn.

Không ngờ hắn không chỉ không chết, mà còn trở về, lên ngôi hoàng đế.

Kế tiếp, hắn liền xuống tay loại bỏ tất cả những kẻ từng đối đầu với hắn.

Bao gồm cả ta.

Thế nhưng năm đó, có một kẻ đã đứng ra, cầu tình cho ta.

Đó chính là Thương Lâm, lúc này đã là thừa tướng trong triều.

Đến tận khi ta bị giam vào ngục, cũng là y âm thầm thả ta đi.

Việc làm đó của hắn, nếu bị phát hiện ra sẽ là tội khi quân chém đầu.

Mặc dù ta không hiểu vì sao y lại vì ta mà liều lĩnh như vậy.

Nhưng nhờ có y, ta mới gặp được Chu Thổ, đồng thời lấy lại ký ức và pháp lực.

Nói rằng ta mang ơn y cũng không ngoa.

3.

Ta thì mừng rỡ vì gặp lại Thương Lâm.

Thương Lâm lại nhìn ta bằng ánh mắt không tin nổi.

"Tam vương gia...người vẫn chưa chết."

Ta liền kể lại với Thương Lâm mọi chuyện.

Từ chuyện ta bị trúng tên thế nào.

Đến chuyện ta được Chu Thổ cứu ra sao.

Kể cả việc ta hiện tại sống trong làng, làm một thầy dạy học.

Rồi trong làng ta xuất hiện dịch bệnh, Chu Thổ được mời tới đây chữa bệnh, ta liền đi kiếm hắn.

Ngoài trừ chi tiết ta là thần, thì cái gì ta cũng kể cho Thương Lâm nghe.

Thế nhưng dù ta kể cái gì, y vẫn mở to hai mắt nhìn ta, dường như vẫn chưa tin vào mắt mình được.

Đợi đến khi ta đã luyên thuyên kể chuyện của mình được một lúc

Thì tên Thương Lâm đó đột ngột giữ eo giữ gáy ta.

Hôn xuống.

4.

Trên đời này, có một loại cảm xúc gọi là kích động.

Mỗi người khi bị kích động sẽ phản ứng khác nhau.

Ví dụ như ta, bởi vì kích động quá mức nên thành ra không thể cử động được.

Hoặc như Chu Thổ, mỗi khi hắn kích động sẽ phản ứng rất nhanh.

Cực kì nhanh.

Nấm đấm di chuyển từ tay hắn đến mặt Thương Lâm nhanh đến nỗi, mãi đến khi nhìn thấy Thương Lâm ôm mặt nằm dưới đất, ta mới nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.

Hóa ra nãy giờ Chu Thổ vẫn lén lút đi theo sau ta.

Đến khi nhìn thấy Thương Lâm hôn ta, hắn mới kích động nhảy tới, đấm cho y một phát.

Sau đó, cái tên thô thiển Chu Thổ còn kéo tay ta, bộ dạng sôi sùng sục, hét to một tiếng:

"Về!"

Thế là ta theo hắn về.

5.

Vốn dĩ đang là ta giận Chu Thổ.

Bây giờ lại thành Chu Thổ truy vấn ta.

Về tới làng, hắn liền đè ta ra, điên cuồng hỏi cái tên khốn mặt đẹp kia là ai!

Tên khốn mặt đẹp kia ý là chỉ Thương Lâm.

Và rồi...

Ta kể cho Chu Thổ nghe mọi chuyện.

Xuất thân lúc đi lịch kiếp của, chuyện tranh đấu trong cung, bị đại hoàng huynh tống giam, được Thương Lâm thả ra, bị truy sát rồi được hắn cứu.

Dường như cả cuộc đời kiếp này của ta đều trình trước mắt Chu Thổ.

Riêng có mỗi chuyện ta thật ra là thần, ta vẫn không nói ra.

Dù vậy, tất cả những điều trên vẫn không giải thích được tại sao Thương Lâm lại hôn ta.

Hay tại lúc đó trên môi ta dính cái gì?

Chu Thổ tức giận quát ầm lên:

"Là bởi vì hắn muốn làm ngươi!!"

Ta nói, ta không nghĩ Thương Lâm là người như vậy. Dù sao y cũng xuất thân cao quý, hiểu quy tắc, lễ giáo.

Chứ y có phải tên thô thiển Chu Thổ này đâu mà suốt ngày chỉ muốn làm ta.

Ban nãy chắc chỉ là hiểu làm gì đó thôi.

"Ta không cần biết, ngươi không được phép lại gần tên khốn đó nữa."

Chu Thổ hét ầm lên.

Ta thấy hắn như vậy thì chỉ nhún vai đồng ý.

Dù sao thì người ta cũng là mệnh quan triều đình, có phải đại phu làng quê đâu mà xuất hiện ở cái nơi thâm sơn hiểm cốc này.

6.

Sáng hôm sau, cái tên mệnh quan triều đình ấy đến gõ cửa nhà ta.

Vừa thấy ta, việc đầu tiên hắn làm là ôm ta thật chặt.

Chu Thổ đang nằm trên giường, vừa nhìn thấy cảnh này, hắn không thèm mặc quần áo đã nhảy xuống.

May mắn thế nào, Thương Lâm kịp thời quỳ xuống, né được cú đấm vào vào chính diện của Chu Thổ.

Khoảnh khắc ấy, ta đã nghĩ cả hai người bọn họ sẽ không màn lễ giáo mà đánh nhau ngay trong nhà ta.

Không ngờ, Thương Lâm lại kịp thời lên tiếng:

"Tam vương gia, thỉnh ngài trở về, tiếp nhận hoàng vị."

7.

Dựa theo lời Thương Lâm nói.

Kể từ sau khi ta rời đi.

Đại ca hoàng đế của ta cùng hoàng đệ Uyên vương đấu với nhau vô cùng dữ dội, thiếu điều nhảy vào xé xác lẫn nhau.

Thế nhưng sau khi Uyên vương đại bại, hoàng đế lại vì một tên nam sủng chết ở lãnh cung mà càng ngày càng không màn quốc sự.

Vốn đây là cơ hội tốt để Uyên vương trở mình, nhưng chính Uyên vương cũng chẳng hiểu vì sao mà sa sút tinh thần.

Hiện tại trong số các con trai của tiên đế, ngoại trừ Uyên vương và hoàng đế, thì chỉ còn mỗi mình ta còn sống.

Hắn muốn ta vì đất nước này mà trở về, lật đổ hoàng đế và Uyên vương, chấn hưng quốc thổ, tiếp tục nghìn năm đế nghiệp.

8.

Tất cả những điều kể trên vẫn chưa giải thích được tại sao Thương Lâm lại hôn ta.

Ta và Chu Thổ cho y thời gian một tách trà để giải thích.

Thế nhưng Thương Lâm chỉ đỏ mặt một hồi lâu.

Sau đó thì nhìn xuống chân, nói:

"Tất cả những gì ta làm...là vì đất nước này thôi."

Nghe tới đây, ta còn chưa kịp phản ứng, Chu Thổ đã nắm cổ áo Thương Lâm.

Ném mạnh hắn ra ngoài.

Văng ra tận xuống dưới ruộng.

9.

Nhìn bạn từ nhỏ của mình bị đối xử như vậy, ta cũng đau lòng lắm.

Thế nhưng y cũng đáng đời.

Nếu y chịu nói là do khi ấy trên môi ta dính cái gì, y vì tuân theo lễ giáo mới giúp ta lau đi, ta còn nói đỡ cho y được.

Đằng này y lại nói, y hôn ta vì an nguy đất nước.

Cái lối ngụy biện kiểu này, ta cũng thua.

10.

Sau khi đánh đuổi Thương Lâm ra khỏi làng, Chu Thổ liền lo lắng ôm chặt lấy ta.

Hắn nói: "Ta không cho ngươi đi!"

Ta đáp: "Ừm, ta cũng không định đi."

Hắn hỏi: "Thật không?"

Ta nói: "Thật."

Kể từ khi nhớ lại mình là thần, ta đã không còn quan tâm mấy chuyện tranh quyền đoạt vị nữa rồi.

Hơn nữa, kể cả khi ta không phải là thần, ta cũng không đời nào rời bỏ cuộc sống vui vẻ hiện tại bên cạnh Chu Thổ để rời đi.

Nguyên nhân là tại...ừm...

Giết vua đoạt vị là chuyện không hợp lễ giáo, nên ta không muốn làm.

Chứ ta không có chọn an phận vì tên Chu Thổ này đâu.

11.

Ngày hôm nay, Chu Thổ lên rừng hái thuốc, vô tình bị dã thú tấn công.

May là có ta bên cạnh, dùng pháp lực đuổi con thú đó đi.

Thế nhưng Chu Thổ lại chảy rất nhiều máu, bất tỉnh.

Ta hoảng sợ, kéo hắn đến một hang động gần đó.

Rất may bên trong có một ôn tuyền.

Ta vốn dĩ là thần nước, ở đâu có nước, ở đó ta có đất dụng võ.

Ta truyền pháp lực vào ôn tuyền.

Sau đó ném Chu Thổ đang bị thương vào trong.

Vết thương của hắn liền khép miệng nhanh chóng.

Nếu là người phàm gặp phải tình cảnh này, có lẽ chỉ có thể đứng đó chờ chết.

May sao, ta lại là thần. Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Đợi Chu Thổ tỉnh dậy, ta nói dối việc hắn bị dã thú tấn công là nằm mơ.

Sau đó hai người bọn ta trở về nhà như không có gì diễn ra.

Phù.

12.

Hôm nay Chu Thổ đi khám ở bên kia làng, không có ngủ qua ở chỗ ta.

Nửa đêm, ta nghe bên ngoài có tiếng động, liền ra xem thử, thì thấy Thương Lâm đứng đó cùng rất nhiều binh lính.

Ta hoảng sợ bỏ chạy. Y bắt lấy ta.

Một tay y khống chế hai cổ tay ta, tay còn lại giữ lấy cằm.

Y trầm giọng nói:

"Tam vương gia, ta không phải là muốn làm khó người. Tất cả những gì ta làm..."

Y đột ngột lại hôn lên môi ta.

"...là vì đất nước này thôi."

___________________

Lời tác giả: đọc lại chương 6, các bạn sẽ phát hiện được điều thú dzị. Nếu được nữa thì lướt sơ lại chương Cô Hồn.

Tui đã cầm cái nón bảo hiểm đội lên cho các bạn rồi đó. Chương sau các bạn đừng có nói tui cua không báo trước đó nha! Tui có báo đàng hoàng rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.