Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 157: Chap-157




Chương 157: Mèo

1.

Quá Khứ

Hôm nay tên nô lệ ngu ngốc nhà ta lại không hoàn thành trách nhiệm.

Hắn mua nhầm patê gà cho ta ăn!!

Tên nô lệ ngu ngốc đó, từ khi hắn hầu hạ ta, ta chỉ ăn patê làm từ các loại cá.

Chỉ có bọn thất bại mới ăn gà!

Để đền bù cho ta, hắn mua một thứ rất thơm làm quà đền tội.

Ta tha tội cho hắn.

Nhìn thứ cỏ trong chén, ta chậm rãi nhấm nháp.

Sau đó thì im lặng, nhắm mắt tận hưởng.

Bất thình lình, một nhúm lông trắng lon ton chạy đến.

Nhóc Bạch vốn đang ăn đống patê gà ta vứt đi. Thấy ta ngồi ăn cái thứ trước mắt, nó chạy lại giương hai con mắt long lanh của nó ra, hỏi ta:

"Chú Mun ơi...chú đang ăn gì thế?"

Ta nhìn xuống con mèo ngu ngốc đó. Đúng là đứa trẻ chưa trải sự đời.

Ta mỉm cười nhìn nó:

"Lại đây, cháu yêu của ta..."

Giữa lúc cảm xúc thăng hoa, ta không ngại phóng khoáng rộng lượng với chú mèo con này một chút, dạy cho bé nó thế nào là mật ngọt của thiên đường.

"Để ta giới thiệu với cháu thứ này gọi là..."

Catnip.

2.

Hiện tại

Hôm nay, tên nô lệ lại mua catnip về nhà.

Hắn đổ một nhúm nhỏ ra chén cho ta.

...Ta khoan thai ngồi trên đất nhấm nháp của quý của đất trời.....

Sau đó thì nhắm mắt, âm thầm tận hưởng sự kì diệu mà nó mang lại.

Khung cảnh im lặng.

Bình yên.

Thanh bình.

Bất thình lình.

"Aaaaaaaa!!!"

Tiếng kêu đầy đau đớn khi bị cào xé của tên nô lệ vang lên.

Kèm theo đó là...

"MEWOOOOO!"

Một âm thanh khắc khoải đầy nghiện ngập.

3.

Bạch ôm lọ catnip sống chết không chịu buông.

Tên nô lệ cố tách hắn và cái lọ ra, nhưng chỉ tổ rước vào thân những vết cào cấu.

Hắn cào tên nô lệ rách hết nguyên cái bàn tay, máu rươm rướm chảy ra ra.

Ta nhìn cảnh này mà đau lòng không chịu được, lập tức chạy lại, đập lên đầu tên Bạch một cái!.

Ai cho hắn đối xử với lọ catnip kiểu này!

4.

Tên Bạch ăn quá nhiều catnip. Hắn lăn lộn trên đất phê pha như những con mèo trụy lạc.

Ta mặc kệ hắn, nằm trên bàn liếm chân. Nhắm mắt lại, tận hưởng sự yên bình bên trong tâm trí ta.

Đột nhiên, có cái gì đó nhảy lên, bàn.

Ta vểnh tai lên lắng nghe.

Bất thình lình, gáy ta bị cắn.

5.

Ta đập tên Bạch không thương tiếc.

Này thì dám cắn lên gáy ta này.

6.

"Chú ơi, cháu xin lỗi..."

Bạch hắn ngồi rụt người lại bên dưới, hai tai rủ xuống.

"Từ bây giờ trở đi, ta cấm ngươi..."

Ta nằm uy vệ trên nóc tủ nhìn xuống con mèo ngu ngốc chán sống kia.

"...động vào catnip nữa."

7.

Làm ra hành vi hỗn láo là chuyện nhỏ, ta là chú nó ta có thể cho qua.

Nhưng cái việc nghiện ngập mất kiểm soát thế này thì không thể cho qua được!

Ta đang dạy dỗ tên Bạch về việc kìm hãm tham muốn bản thân và việc sử dụng catnip sao cho hợp lý...

Thì tên da ngăm hàng xóm gõ cửa.

Tên nô lệ đi mở cửa.

Tên da ngăm mang bánh nướng hắn tự làm cho tên nô lệ nếm thử.

Hóa ra tuần rồi, tên da ngăm có đến dự buổi học làm đồ ngọt do tiệm bánh tên nô lệ làm việc tổ chức.

Tên nô lệ ăn bánh tên da ngăm làm.

Con chó Công Tử đứng bên cạnh tự nhiên sủa liến thoắng, vẫy đuôi:

"Anh đẹp ơi, anh đẹp ơi, anh đẹp ơi. Chủ nhân của mình vì muốn gây ấn tượng với anh đẹp mà đã tập làm bánh nguyên một tuần đó. Anh đẹp thấy ngon không, ngon không, ngon không!! Thấy ngon đi, ngon đi, ngon đi!!"

Đồ con chó không biết suy nghĩ, hắn có sủa nhiều hơn nữa thì tên nô lệ nhà ta cũng không hiểu hắn nói cái gì.

"Ừm...bánh...mặn quá..." Tên nô lệ nhà ta tỏ ra khó xử.

Đó thấy chưa. Tên nô lệ nhà ta ngu ngốc lắm!

"Hay anh vào nhà đi, em chỉ anh làm lại công thức bánh này nhé!"

Ồ.

Ta vểnh tai.

Hóa ra tên nô lệ của ta cũng không ngu ngốc lắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.