Chương 147: Tổng tài
**1**.
Vừa bỏ trốn được một đêm.
Sáng hôm sau, người của Dương Lãnh Hàn đã truy tìm tôi ráo riết.
Tôi nhanh chóng bị bắt lại.
**2**.
Tôi bị ép quỳ trên mặt đất.
Dương Lãnh Hàn ngồi trước mặt.
Hắn nâng cằm tôi lên.
Trầm giọng bảo tôi mơ tưởng viển vông.
Nghĩ rằng mình có thể trốn khỏi hắn.
Lưu Diệp kia ngồi ngay bên cạnh cũng nói thêm vào.
Nói rằng tôi sao dại dột quá.
Nói những kẻ cố tình bỏ trốn đều không có kết cục tốt.
Nói cậu ấy thật là lo cho tôi.
Lo lắm.
Sau đó.
Dương Lãnh Hàn đứng dậy.
Tát Lưu Diệp một cái.
"Chát!"
**3**.
Tất cả mọi người đều bị Dương Lãnh Hàn đuổi ra ngoài.
Kể cả Lưu Diệp kia.
Lúc bị đuổi đi, cậu ấy không quên liếc tôi một cái.
**4**.
Trong phòng chỉ còn lại hai người chúng tối.
Dương Lãnh Hàn không nói gì nhiều.
Không thèm giải thích cái tát ban nãy.
Cũng không giải thích tại sao hắn đuổi mọi người đi.
Hắn chỉ bảo tôi quay trở lại khu nhà sang trọng trước đây.
Thích ở phòng nào thì ở.
Muốn sắm cái gì thì sắm.
Hắn bỏ hai tay vào túi, từ trên cao nhìn xuống tôi ở bên dưới.
Điềm đạm nói:
"Tất cả mọi thứ sẽ đều trở về như trước kia. Sau này...không cần bỏ trốn nữa."
Tôi nghe hắn nói đến đây, bất giác nhếch môi cười:
"Tất cả mọi thứ không thể trở về như trước kia. Không...vốn dĩ ngay từ đầu đã không có thứ gọi là trước kia."
Tôi chống hai tay trên đùi, ngước mắt nhìn hắn:
"Cha tôi vì thế nào mà chết...anh thừa biết mà phải không?"
**5**.
Tôi nghiến răng nói:
"Bởi vậy nên anh mới đề phòng tôi đúng không? Bởi vì làm gì có ai lại thật lòng thật dạ với kẻ giết cha mình bao giờ!!"
Cả căn phòng trở nên thinh lặng một hồi rất lâu.
Dương Lãnh Hàn lãnh đạm nói:
"Tôi không có giết cha em. Tự ông ấy tự sát."
"Ông ấy tự sát là vì sức ép từ bọn người đòi nợ ở chỗ anh!"
"Thế đúng thật là em để ý chuyện đó?" Hắn nhàn nhạt nói.
Quả nhiên là Dương Lãnh Hàn, câu nào câu đó nói ra đều ngắn gọn vào trọng tâm.
"Không quan trọng."
Tôi cúi mặt.
"Không quan trọng nữa rồi."
Dương Lãnh Hàn dường như không chút lưu tâm đến vẻ mặt của tôi: "Dù sao, tôi cũng sẽ không để em rời..."
Cùng lúc này có người đẩy cửa xông vào.
"Dương tổng, có chuyện không hay rồi!"
**6**.
Dương Lãnh Hàn không đưa tôi trở về khu nhà cũ.
Hắn mang tôi về viện riêng của hắn trong biệt phủ.
Và nhốt tôi trong đó.
Điều thú vị là.
Trong năm ngày kế tiếp.
Dương Lãnh Hàn không hề về nhà.
**7**.
Lần kế tiếp tôi gặp Dương Hàn, hắn xuất hiện trong bộ dạng thật uể oải.
Tôi hỏi hắn có chuyện gì.
Hắn hiển nhiên không trả lời tôi.
Hắn lệnh cho một đám người xông vào.
Trói tôi lại.
Và lôi tôi đi.
**8**.
Trong nội bộ chúng tôi có kẻ tiết lộ tin tức bí mật về tập đoàn Dương thị.
Thông thường, tất cả những kẻ bị nghi là nội gián sẽ bị tra khảo, cho đến khi chết hoặc khai ra thì thôi.
Đó là tôi nói trường hợp thông thường.
Còn bản thân tôi, một khắc trước khi bước vào nơi tra khảo.
Dương Lãnh Hàn chợt đổi ý, dẫn tôi vào một căn phòng khác.
Không hề rườm ra, dài dòng.Tác phong của Dương Lãnh Hàn trước giờ vẫn luôn ngắn gọn vào trọng tâm.
"Nói đi..."
Hắn nhìn tôi, như thể nắm thóp được tôi rồi.
"...em rốt cuộc là làm việc cho ai?"
Tôi nuốt một ngụm nước bọt.
**9**.
Tôi nói tôi không hiểu hắn nói gì cả.
Dương Lãnh Hàn bảo tôi không cần chối.
Kể từ lần trước, tôi nhắc đến cha tôi...
Hắn đã điều tra rồi.
Thân phận hiện tại của tôi là giả.
Cái người cha tự sát kia của tôi cũng là giả.
Không cần nghĩ sẽ lừa được hắn.
Dù sao hắn cũng là chủ tịch tập đoàn lớn nhất thế giới.
Mặc dù thông tin bị rò rỉ về chuyện buôn lậu vũ khí có gây chút phiền phức.
Nhưng suy cho cùng cũng chẳng là gì.
Đế chế của hắn vẫn rất vững vàng.
Dù thế nào thì tôi cũng không phải đối thủ của hắn.
Bởi vậy nên...nếu tôi muốn giữ mạng thì hãy khai ra...
Tôi rốt cuộc là điệp viên do bên nào gửi tới.
Tôi khăng khăng nói mình không phải điệp viên nào cả!
Hắn không tin tôi. Nói tôi đến nước này rồi thì không cần chối.
Tôi nói nếu tôi thật sự là điệp viên, mấy ngày qua hắn biệt tăm biệt tích, không phải tôi nên thấy nguy mà chạy lấy thân sao!
Chỉ riêng việc tôi còn ở lại đây là đã chứng minh sự trong sạch của tôi rồi.
Thời gian mà hắn ở đây chất vấn tôi, chẳng bằng hắn dành mà đi điều tra nhân khẩu hậu cung của mình đi.
Xem thử coi có ai mất tích, ai không còn ở đây thì chính là người đó.
Dương Lãnh Hàn không ngần ngại.
Túm lấy cổ tôi nâng lên.
Tôi vùng vẫy, không thở được.
Dương Lãnh Hàn nói:
"Tôi đã chắc hết chín phần em chính là gián điệp rồi. Còn lý do vì sao em không bỏ trốn, đừng bắt tôi phải xuống tay tra khảo..."
Cùng lúc này có người chạy vào báo.
Đã hỏi cung tất cả những người trong hậu cung.
Ngoại trừ một người.
Từ sáng tới giờ vẫn chưa tìm thấy tung tích cậu ta.
Cái người kia chính là.
Lưu Diệp.
**10**.
Lưu Diệp là gián điệp do tập đoàn đối thủ của Dương Lãnh Hàn gửi tới.
Không liên quan gì đến tôi.
Dương Lãnh Hàn tức giận, đáp trả tập đoàn đối thủ một cách thích đáng.
Tập đoàn đối thủ bị Dương Lãnh Hàn làm cho bầm mình bầm mẩy thì co quắp nhận lỗi.
Dương Lãnh Hàn vẫn chưa tha, chuyện công lo xong, còn muốn giải quyết thù hằn cá nhân.
Bảo bọn họ giao Lưu Diệp ra!
Nhưng Lưu Diệp là gián điệp tự do, làm theo hợp đồng.
Xong nhiệm vụ liền rời đi.
Kể cả là công ty đối thủ...cũng không có manh mối.
Vụ này đành cho qua.
**11**.
Dương Lãnh Hàn sau sự kiện đó.
Mặc dù hắn không nói ra, không thừa nhận.
Nhưng hành động thì cho thấy hắn có cảm thấy tội lỗi với tôi.
Hắn vì Lưu Diệp mà hiểu nhầm tôi.
Xa cách, ủy khuất tôi.
Xém tí nữa còn bắt tôi chịu tra khảo oan.
Nên những ngày kế tiếp, hắn ra sức bù đắp cho tôi.
Hắn sủng tôi tận trời.
Tôi muốn gì được nấy.
Tôi đòi hắn giải tán hậu cung, hắn làm.
Tôi nói không muốn cùng hắn động chạm thân thể, hắn cũng đồng ý.
Người ta bắt đầu sinh nghi hắn đối với tôi là thật lòng.
Tôi cũng cảm thấy hắn đối với tôi là thật lòng.
**12**.
Không lâu sau vụ việc Lưu Diệp, tôi cùng Dương Lãnh Hàn đi nghỉ dưỡng trên du thuyền tư nhân.
Chỉ có mình tôi với hắn.
Bảo vệ đi theo không có bao nhiêu.
Giữa biển khơi mênh mông, lỡ có chuyện gì, cũng không ai trở tay kịp.
Thế là...
Tôi ra tay.
**13**.
Tôi nhìn Dương Lãnh Hàn tỉnh lại.
Trong một căn phòng kín.
Hắn nhìn tôi bằng con mắt ngỡ ngàng.
Sau đó là thất vọng, căm giận.
Hắn nói, hóa ra nghi ngờ của hắn là đúng.
Hóa ra tôi đúng thật là gián điệp.
Chỉ là điều hắn không ngờ tới là tập đoàn đối thủ lại thuê tới hai gián điệp để lấy cắp thông tin của hắn.
Tôi nhìn hắn nhếch môi cười.
Tôi nói hắn nhầm rồi.
Người thuê tôi không phải tập đoàn đối thủ của hắn.
Mà là tổ chức chính phủ liên quốc gia.
Bọn họ cũng không có thuê tôi để lấy trộm thông tin của hắn.
Mà là để giết hắn.
Tôi không phải gián điệp.
Tôi...là sát thủ.
Sát thủ siêu cấp số một toàn cầu.
**14**.
Tôi thừa nhận.
Nhiệm vụ lần này không dễ ăn.
Dương Lãnh Hàn có tính đề phòng quá cao.
Đội bảo vệ của hắn cũng không phải hàng dỏm.
Kể cả khi tôi có thành công giết được hắn, cũng không thể dễ dàng thoát thân.
Bởi vậy nên tôi phải dùng đến tuyệt kỹ cuối của nghề sát thủ.
Lấy lòng trước, giết sau.
Tôi dựng lên một thân phận giả.
Kiếm một tên nát rượu ngoài đường, nhận hắn làm cha, sau đó lấy danh phận hắn đi mượn tiền Dương Lãnh Hàn.
Sau đó thì giết người cha đó.
Sau khi gia nhập hậu cung của Dương Lãnh Hàn, lấy kinh nghiệm của tôi, chẳng bao lâu đã đứng đầu trong danh sách tình nhân của hắn.
Tôi đã định sắp xếp ra tay rồi.
Ai ngờ cái tên cấp dưới gì đó của Dương Lãnh Hàn lại góp ý bậy bạ, bảo hắn phải đề phòng tôi.
Thế là hắn đề phòng tôi.
Đã vậy, còn lòi ra một tên Lưu Diệp.
Nói về Lưu Diệp một chút.
Tôi với cậu ta là người quen cũ.
Cùng sống trong thế giới ngầm mà, quen biết cũng là chuyện thường thôi.
Nói thật, tôi rất nể cậu ta trong lĩnh vực thu thập thông tin.
Cậu ấy cũng rất ái mộ kỹ năng giết chóc của tôi.
Nói chúng thì quan hệ của chúng tôi khá tốt, đã từng đi uống với nhau vài lần.
**15**.
Tôi đã từng nói.
Tôi không thích gây sự chú ý.
Không thích thị phi.
Càng không thích làm ồn.
Tôi chỉ muốn tập trung vào việc giết chóc của tôi thôi.
Vậy nên khi thấy Lưu Diệp đến moi tin tôi cũng kệ, chúng tôi ai làm việc của người đó.
Ai ngờ, Lưu Diệp không nghĩ như vậy.
Thông tin lần này, cậu ấy cần moi từ chính miệng Dương Lãnh Hàn.
Nên cậu ấy cần hắn sống.
Và cậu ấy sẽ làm mọi cách bảo vệ hắn khỏi tôi.
Thế là cậu ấy qua mượn mấy món đồ Dương Lãnh Hàn mua cho tôi.
Lúc đầu tôi còn thắc mắc cậu ấy làm như vậy để làm gì.
Sau này tôi mới biết, cậu ấy mượn đồ là giả, gắn "bọ" camera, máy thu âm trong phòng tôi mới là thật.
Bởi vậy nên, khi tôi âm mưu bắn tỉa Dương Lãnh Hàn, đang tính toán dựng súng bắn tỉa ở cửa sổ nào...
Thì Lưu Diệp gõ cửa đòi đổi phòng với tôi.
Nhờ cậu ta mà tôi phải chuyển xuống căn phòng vừa nhỏ vừa không có cửa sổ.
Ngủ trong này thì bắn tỉa bằng niềm tin.
Hết cách, tôi quyết định đợi đến lúc Dương Lãnh Hàn dẫn tôi đi sự kiện, tôi sẽ nhân lúc ở bên ngoài mà giết hắn.
Lưu Diệp liền phá banh cả tủ quần áo của tôi, hết đường cho tôi đi dự sự kiện.
Kế tiếp, để bảo vệ lớp vỏ gián điệp của mình.
Lưu Diệp cho người lởn vởn trước cửa sổ phòng tôi.
Cốt là để Dương Lưu Hàn nghi ngờ tôi mà hạ thấp đề phòng với cậu ấy.
Sau khi hại tôi bị đày đến nơi khỉ ho cò gáy.
Lần kế tiếp gặp lại, Lưu Diệp thấy tôi năm lần bảy lượt bị cậu ấy làm khó dễ.
Thì khịa tôi mấy câu.
Tôi chỉ mỉm cười.
Định bụng cho qua.
Ai ngờ sau đó cậu ấy lại đánh rơi điện thoại xuống hố cây.
Trên màn hình điện thoại có ghi lời nhắn:
"Tôi phát hiện ra Dương tổng có tình cảm đặc biệt với anh. Anh ngoan ngoãn giúp tối cậy miệng hắn, tôi liền rời đi cho anh làm việc của anh."
Nói thẳng ra cậu ấy muốn tôi làm việc cho cậu ấy.
Với tự trọng của một sát thủ, tôi từ chối.
Cùng lúc này Dương Lãnh Hàn đi tới.
Lưu Diệp sợ tin nhắn bị phát hiện nên đẩy tôi xuống hố, ý muốn tôi giúp cậu ấy xóa tin nhắn.
Tôi liền kéo cậu ấy xuống cùng, ý bảo điện thoại ai thì người ấy xóa.
May sao, chúng tôi kịp xóa tin nhắn trước khi Dương Lãnh Hàn đến.
Lúc Dương Lãnh Hàn xuất hiện, hắn nhìn Lưu Diệp với ánh mắt thật lo lắng...
Lo lắng đến chân thành.
Dù biết là Dương Lưu Hàn đang diễn.
Nhưng tôi cảm thấy ghen tị.
Lúc bị phạt ngồi dưới hố.
Tôi dành thời gian đó ngẫm nghĩ.
Tự nhiên phát hiện ra, trước đây Dương Lãnh Hàn sủng tôi thì không sao.
Bây giờ hắn đẩy tôi ra, tôi lại cảm thấy mất mát.
Một cơn mưa rơi xuống.
Khiến tôi tỉnh táo.
Tôi quyết định.
Thay đổi kế hoạch.
**16**.
Trước hết, tôi phải loại bỏ con kì đà cản mũi Lưu Diệp.
Bằng cách chạy ra ngoài, tiết lộ thông tin về vũ khí buôn lậu của Dương Lãnh Hàn với bên ngoài.
Xin lỗi chứ cái thông tin Lưu Diệp muốn tìm, tôi cậy được từ lâu rồi.
Chỉ tại tôi là sát thủ, nên biết mấy cái thông tin đó cũng chẳng để làm gì.
Thế nhưng thay vì trực tiếp nói với Lưu Diệp để cậu ấy hoàn thành nhiêm vụ mà yên ấm rời đi, tôi vẫn chọn tiết lộ với bên ngoài cho cậu ấy fail nhiệm vụ chơi.
Này thì khịa tôi.
Lúc trở lại, cậu ấy nói mấy lời gì mà "lo lắng cho tôi," xem ra là giận đến muốn xử đẹp tôi đây mà.
Thôi thì bữa nào mời cậu ấy đi uống làm hòa vậy.
**17**.
Bên cạnh đó, việc bỏ trốn còn giúp tôi kiểm tra xem Dương Lãnh Hàn xa tôi được mấy ngày.
Quả nhiên, chẳng được bao lâu thì hắn đã cho người bắt tôi về.
Vậy mà còn chưa muốn thừa nhận.
Cái mặt lãnh đạm đó, vậy mà cưng dễ hồn.
Thế nhưng tôi vẫn phải làm bộ, diễn cho hết màn kịch.
Sau đó thì Dương Lãnh Hàn nghi ngờ tôi.
Lúc này trong lòng tôi đã cưng hắn muốn chết rồi.
Dù diễn đến lâm li bi đát, vẫn khéo léo hint cho hắn biết thân phận thật của Lưu Diệp.
Đi mà tìm cái đứa bỏ trốn ấy!
Vậy mà hắn không nghe tôi, đợi đến khi đàn em vào báo tin mới chịu nghe.
Tôi tổn thương lắm.
Nhưng nhờ vụ đó mà tôi loại bỏ được Lưu Diệp ngáng đường, lại còn củng cố thêm niềm tin của hắn đối với tôi.
Thế là tôi trở về với kế hoạch ban đầu.
Lấy lòng trước, giết sau.
Và hôm nay là cơ hội thuận tiện.
Nên tôi ra tay.
Giết hắn.
**18**.
Đáng lý ra là vậy.
Đáng lý ra là phải giết hắn.
Nhưng sau khi ngồi dưới hố đội mưa tẩy trần, kế hoạch ban đầu của tôi thay đổi chút đỉnh.
Tôi phát hiện ra, tôi có tình cảm với Dương Lãnh Hàn.
Không muốn giết hắn nữa.
Nên đơn phương chấm dứt hợp đồng với tổ chức chính phủ liên quốc gia.
Tiếng tăm xây dựng lại được, nhiệm vụ cũng tìm mới được.
Nhưng người tôi thích thì chỉ có một mà thôi.
Dù sao người xứng đáng ở cạnh sát thủ siêu cấp số một toàn cầu như tôi.
Thì chỉ có thể là tổng tài siêu cấp số một toàn cầu mà thôi.
**19**.
Dương Lãnh Hàn hai tay bị trói trên đầu giường, khuôn mặt lãnh đạm kiêu ngạo lúc này tuy vẫn giữ vẻ bình tĩnh...
Nhưng trong ánh mắt đã hiện lên vẻ đề phòng.
Hắn hỏi tôi, nếu không giết hắn thì tôi còn có thể làm gì.
Giam hắn ở đây cả đời?
"Mơ tưởng!" Hắn nhếch môi cười.
Tôi đồng ý.
Hắn dù sao cũng là nhân vật lớn, có sức ảnh hưởng vô cùng đáng sợ.
Kể cả là tôi cũng chỉ giam hắn được vài ngày, không giam hắn được cả đời.
Bởi vậy nên.
"Tôi sẽ không giam anh cả đời đâu..."
Ánh đèn flash lóe lên làm sáng rực cả căn phòng.
Cầm chiếc camera trên tay, tôi giương khuôn mặt ngây thơ trong sáng của mình ra.
Nở một nụ cười tươi tắn trong lành.
Vui vẻ nói:
"Tôi sẽ chỉ chụp cho anh vài kiểu ảnh mà thôi!"
**20**.
Tôi đã nhiều lần chợt nghĩ.
Cái khuôn mặt lãnh đạm âm trầm đó nếu mà bị dồn ép đến mức..
Nước mắt đầm đề chảy xuống...
Hơi thở dồn dập nặng nề...
Hai má đỏ bừng bừng..
Đôi môi nghiêm nghị lại không nhịn được mếu máo nỉ non cầu xin đến bất lực.
Thì sẽ thế nào nhỉ?
Bởi vì nhịn mấy tháng nay...
Tôi thèm dập nát cái mông đó lắm rồi.
____________________
**Lời tác giả**: Tự tui cảm thấy thể loại tổng tài tôi viết lần này có vị mà không bị ngấy.
Đúng hôn! Đúng hôn! Đúng hôn!????????
Tui tự hào về bản thân lắm đó! ☺☺