Chương 118: Abo
**Lời tác giả**:
Xin cảm ơn top 5 tuần qua
**1. Jun Zen Zúa** ????????????
**2. Lọt hố đam rồi ????????????**
**3. _RL**_
**4. Meow-san**~~~
**5. Tui, cái thân tui**
Top 5 nội trong tuần này có thể gửi thể loại mình ưa thích, tác giả sẽ viết oneshot thân tặng.
Ngoài ra, cũng xin cảm ơn top 10: **Linh Bùi, Hoàng Phương Linh Phùng, Âm, Thư Phạm, Nấm**.
______________________
1.
Tôi cầm kết quả xét nghiệm máu của tiểu thiếu gia trên tay.
Kiếm một chỗ ngồi xuống.
Ngồi phỗng người hết sáu tiếng đồng hồ.
Sau đó lấy điện thoại ra.
Xem xét danh sách các dịch vụ hôn lễ nổi tiếng.
**2**.
Tiểu thiếu gia đình công.
Cậu ấy cuối cùng cũng chịu hết nỗi.
Cậu ấy leo lên bàn, chỉ vào mặt tôi quát lớn.
"Tôi nhịn anh đủ lắm rồi!!!"
Tưởng cứu cậu ấy một lần là có thể leo lên đầu cậu ấy ngồi sao!!
Bây giờ cậu ấy không hầu hạ tôi nữa.
Cậu ấy nói tôi muốn ăn thì tự đi mà nấu.
Muốn quần áo sạch thì tự đi mà giặt!
Muốn phòng ốc ngăn nắp thì tự đi mà dọn!
Muốn cậu ấy ngồi yên một chỗ không ra ngoài thì tự đi mà đầu thai!
Cậu ấy hỏi tôi bây giờ muốn làm thế nào???
Muốn giết cậu ấy thì cứ giết!!!
Muốn chém cậu ấy thì cứ chém!!!
Muốn kiểu gì thì cậu ấy cũng sống chết với tôi!!!
Tôi nói.
Trước mắt.
Tôi muốn cậu ấy bình tĩnh tâm trạng.
Hít vào thở ra.
Sau đó chậm rãi từ từ.
Leo xuống cái bàn ăn cao ngất ngưỡng đó.
**3**.
Tôi liên hệ với cha mẹ của tiểu thiếu gia.
Nhưng hai cô chú đang đi du lịch, không cách nào liên lạc.
Tôi chỉ có thể tập hợp gia đình bên tôi.
Đem kết quả xét nghiệm máu.
Trình trước mặt họ.
4.
Cả căn phòng im lặng một lúc lâu.
Rất rất lâu.
Sau đó.
Cha mẹ tôi nói.
Để họ chi tiền đám cưới.
Sau đó.
Anh trai tôi nói.
Địa điểm lần trước tổ chức hôn lễ của anh ấy với anh dâu trưởng, anh ấy có người quen.
Hỏi có muốn anh ấy giúp đặt chỗ trước không.
Sau đó.
Em gái tôi nói.
Muốn cưới lúc nào thì tránh tháng sau ra.
Tại tháng sau là đám cưới nó với bạn trai.
Trong cùng một thời gian ngắn mà tổ chức hai cái đám cưới thì coi sao được.
Sau đó.
Anh dâu trưởng tôi nói.
Omega mang thai lần đầu thường rất dễ lóng ngóng, bối rối sợ hãi.
Mà cha mẹ tiểu thiếu gia không ở đây.
Tôi thì thiếu kinh nghiệm.
Sức khỏe mẹ thì không tốt.
Hãy là để anh ấy qua đó chỉ dẫn tiểu thiếu gia.
Sau đó.
Anh trai tôi nói.
Không được.
Anh dâu trưởng tôi sắp đến ngày sinh rồi.
Phải ở nhà.
Sau đó.
Bạn trai em gái tôi nói.
Hay là để cậu ấy...
Chưa nói xong đã bị em gái tôi khiêng lên lầu.
Nói anh cũng là thai đầu, thân còn chưa lo xong, đòi lo cho ai?
Sau đó.
Em trai tôi hỏi.
Thế...tiểu thiếu gia biết mình có thai thì phản ứng thế nào?
Sau đó.
Tôi nói.
Tôi không biết.
**5**.
Tôi chưa nói cho cậu ấy biết.
Không biết nói như thế nào.
Giờ chẳng lẽ ngồi xuống.
Nhìn vào mắt tiểu thiếu gia.
Hỏi cậu ấy có nhớ cái hồi cậu ấy vì nổi cơn ghen cho người bắt cóc trói tay trói chân tôi.
Rồi còn thuê mấy tên Alpha cao to vạm vỡ định làm tập thể tôi.
Sau đó còn chuốc thuốc khiến tôi vô tình tiến vào kì phát tình.
Làm tôi hăng máu đánh mấy tên Alpha đằng đó ra bã rồi tóm lấy cậu ấy làm làm làm làm rồi lại còn đánh dấu không?
Ừ cái lần đó đó.
Cái lần mà cha mẹ tôi suýt đâm đơn kiện, may là tôi cản lại để giữ gìn quan hệ cùng mặt mũi hai bên gia đình đó.
Cái lần đó.
Chính vì cái lần đó mà người bị hại là tôi phải xách va li qua đây năn nỉ cậu ấy gả cho tôi để bình ổn hòa bình thế giới đó.
Thật ra bên cạnh một đống hỗn độn, thỏa thuận, hòa giải, cầu tình, đòi sống, đòi chết.
Thì tiểu thiếu gia cậu cũng nhân tiện.
Cấn thai con tôi luôn.
**6**.
Giờ chẳng lẽ lại nói như vậy?
Tôi thấy cách trình bày này cũng hợp lí, dễ hiểu.
Nên thật sự nói với tiểu thiếu gia như vậy.
Tiểu thiếu gia sau khi nghe xong chuyện đó.
Thì khác với tưởng tượng của tôi.
Cậu ấy không khóc, cũng không nháo.
Nhìn tờ giấy xét nghiệm máu, chỉ im lặng một hồi lâu.
Sau đó vo tròn.
Thả lên bàn.
Đứng dậy.
Lên phòng.
Đóng cửa lại.
**7**.
Tôi lần đầu thấy tiểu thiếu gia tĩnh lặng như vậy.
Tôi ra sức đập cửa bảo cậu ấy ra đây nói chuyện cho rõ ràng.
Em trai tôi bảo hay là cho tiểu thiếu gia chút thời gian yên tĩnh đi.
Tôi nghe xong thì thở dài.
Gật gù hai cái.
Sau đó phá cửa vào phòng.
**8**.
Tiểu thiếu gia đang mang thai con tôi, ai mà dám cho cậu ấy ở một mình.
Tôi làm sao biết cậu ấy có làm gì dại dột không.
Cơ mà hình như tôi trách oan cậu ấy.
Lúc tôi vào phòng, cậu ấy đang ở trên giường.
Nghe tiếng động lớn thì ngồi bật dậy.
Hai mắt vẫn còn đỏ hoe.
Khi nhìn rõ đó là tôi.
Thì cậu ấy lại nằm xuống.
Đắp chăn kín đầu.
Tôi vốn mườn tượng cậu ấy đang ở trong này dàn cảnh tự vẫn hay gì đó.
Thấy cậu ấy yên ắng như vậy, mắt còn đỏ.
Thì tôi đút hai tay vào túi.
Nhìn quanh phòng.
Nói rằng tôi sẽ cưới cậu ấy.
Ngay từ đầu vẫn muốn cưới cậu ấy.
Làm Alpha thì phải có trách nhiệm của Alpha.
Bảo cậu ấy đừng lo lắng vụ đó.
Sau đó ra ngoài.
**9**.
Tiểu thiếu gia nhiều ngày không ra khỏi phòng.
Ở nhà không ai nấu cơm.
Cuối cùng thì anh dâu trưởng vẫn phải vác cái bụng bầu đi sang chăm lo cho tụi tôi.
Dù sao cái hồi tôi còn độc đoán gia trưởng, anh dâu trưởng giúp đỡ cho tiểu thiếu gia rất nhiều, quan hệ hai người không tồi.
Anh trai tôi biết chuyện anh dâu trưởng tự ý sang đây, thì liền gọi điện thoại dằn mặt.
Bảo tôi trông chừng anh dâu trưởng cẩn thận.
Bằng không.
Đừng trách.
**10**.
Anh hai tôi nói quá.
Toàn là anh dâu trưởng lo cho tụi tôi.
Chứ ở đó mà tôi chăm cho anh dâu trưởng.
Ăn uống ngủ nghỉ không có anh dâu trưởng là tôi không biết làm sao luôn.
**11**.
Tiểu thiếu gia vẫn chưa chịu ra ngoài.
Một hai ngày thì tôi còn hiểu được, nhưng bây giờ đã cả tuần hơn rồi.
Tôi không hiểu nỗi cậu ta nữa.
Mang thai thôi mà, có gì to lớn đâu.
Tôi hồi còn là Omega, tính cách cương ngạnh thế này, mà cũng đã chuẩn bị tinh thần mang thai rồi.
Thậm chí còn lo mình không đẻ được cơ.
Tiểu thiếu gia làm cái gì mà lại u uất cả tuần như thế!!
Anh dâu trưởng cứ khuyên tôi đừng có đập cửa kiểu này.
Em trai tôi qua thăm cũng nói y như vậy.
Nhưng mấy người bọn họ không ở trong hoàn cảnh của tôi bọn họ đâu có hiểu.
Tiểu thiếu gia không thích mang thai con tôi.
Ai mà biết cậu ấy bên trong có đang suy tính cái gì hại cho đứa bé không!
Chết tiệt!
Đảm bảo nếu là con của thiếu soái, cậu ấy tuyệt đối sẽ không có cái thái độ này cho xem.
Nghĩ tới điều này, trong lòng tôi cứ khó chịu.
"Ra đây!! Cậu ra đây cho tôi!!!"
Tôi dùng hết sức bình sinh mà đập cửa.
Sau một hồi thì cửa phòng khẽ mở.
Tiểu thiếu gia đứng ở bên trong.
Mắt nhìn xuống chân, sắc mặt không giống ngày thường.
Cậu ấy nói.
Cậu ấy suy nghĩ kĩ rồi.
Cậu ấy muốn phá thai.
12.
Tôi là một doanh nhân.
Tôi suốt 26 năm cuộc đời này vẫn luôn là một doanh nhân.
Không phải bác sĩ tâm lý.
Càng không phải cô giữ trẻ.
Tôi trước giờ chỉ biết đàm phán thỏa thuận.
Nếu không phải tôi đã đánh dấu tiểu thiếu gia.
Thì bấy lâu nay tôi cũng không đem một bình kiên nhẫn cũng tình yêu mà chịu đựng cậu ấy.
Thậm chí còn có ý định từ từ thuần hóa cậu ấy.
Tính ra tôi vì lợi ích toàn cuộc đã nhịn cậu ấy rất nhiều.
Bởi vậy nên khi cậu ấy nói muốn phá đứa bé
Thì tôi không nhịn được nữa.
Tát cậu ấy một cái.
**13**.
Không chỉ tát.
Tôi còn mắng cậu ấy.
Lần này thì tôi hết kiên nhẫn rồi.
Tôi hỏi tôi có làm gì sai với cậu ấy chưa!
Vụ việc kia cũng là cậu ấy gây ra.
Cậu ấy bị đánh dấu, mang thai, là lỗi tại ai!!
Mắc mớ gì mà lại muốn giết con tôi!
Cậu đây là một tiểu thiếu gia bị chiều hư hành động nông nỗi không nghĩ tới hậu quả!
Hay vốn dĩ là một con quỷ đội lốt người thế!!!
Tôi nói luôn.
Việc bắt cóc, tôi không thèm chấp!
Nhưng cậu mà động đến con tôi!
Thì tôi cho cậu ấy đi tù mọt gông!!!
Tôi vừa nói mà anh dâu trưởng và em trai phải kéo tay tôi lại, sợ tôi lại làm ra chuyện gì.
Sau đó.
Tiểu thiếu gia nói.
**14**.
Tôi vào phòng, đóng cửa, lên giường nằm.
Nghĩ lại những lời tiểu thiếu gia nói.
Tôi chẳng hiểu tại sao tiểu thiếu gia lại nói ra những lời đó.
Không phải tôi đã hứa chắc sẽ cưới cậu ấy rồi sao!
Hơn nữa, thành thật mà nói, tôi theo đuổi cậu ấy đâu phải đơn thuần vì việc đánh dấu.
Ngay từ đầu tôi đã thấy mặt mũi cậu ấy đẹp rồi, nếu lúc đó tôi biết mình là Alpha, nhất định sẽ theo đuổi cậu ấy.
Chứ đâu thèm bám lấy tên thiếu soái kia để chọc tức lấy sự chú ý của cậu ấy làm chi!
Nói ra mấy lời như vậy là ý gì?
Đang lúc tôi đang ngẫm nghĩ.
Thì đúng lúc này.
Dưới nhà có tiếng động.
**15**.
Theo lịch trình, thì cha mẹ tiểu thiếu gia còn lâu mới trở lại.
Nhưng cô chú nhà không hiểu sao lại bất ngờ trở về.
Cô nhà thì ra sức hỏi cú điện thoại kia là của ai.
Chú nhà thì ra sức nói là điện thoại đối tác mà thôi.
Cô nhà nói, đối tác gì mà lại hẹn đi ăn tối.
Chú nhà nói, đối tác thì tại sao không thể đi ăn tối.
Còn nói, nếu cô nhà có thời gian rảnh theo dõi cuộc gọi của chú nhà, thì ở đó mà dạy lại tiểu thiếu gia.
Nếu không phải do cô nhà cưng chiều, tiểu thiếu gia cũng không làm ra chuyện động trời.
Cô nhà hỏi đang nói chuyện cú điện thoại kia, tại sao lại lái qua chuyện tiểu thiếu gia.
Cô nhà lại nói, nói về cưng chiều tiểu thiếu gia, chú nhà so với cô chỉ hơn chứ không kém. Ai đời lại đi mua cho đứa con nít năm tuổi dinh thự riêng, tám tuổi mua du thuyền, mười tuổi mua phi cơ!
Giàu đến mấy cũng không nên dạy con kiểu của chú nhà.
Chú nhà nói mình là cha, suốt ngày đi làm không gặp con, nuông chiều bù đắp cho con thì sai chỗ nào, ngược lại dạy con là trách nhiệm của cô nhà, vậy mà cũng làm không xong!
Cô nhà lại nói, suốt ngày đi làm không gặp con? Chứ không phải chú nhà áy náy vào thời điểm cô nhà mang thai tiểu thiếu gia, bản thân lại đi cặp với Omega khác bên ngoài, nên mới bù đắp cho tiểu thiếu gia bằng cái kiểu muốn gì được đó như thế!
Chú nhà nói thế cô nhà hơn chú kiểu nào!
Không phải chính cô nhà dạy cho tiểu thiếu gia cái tính muốn cái gì phải có bằng được, không có được thì phải cố có bằng được sao?
Cái kiểu xử lí tình địch quen thuộc đó, rốt cuộc là học từ ai?!
Cô nhà nói, nếu năm xưa cô nhà không bị chú nhà vô tình đánh dấu, thì bây giờ đã không khổ như vậy!!
Muốn xử lý tình địch thì cũng phải có tình địch mới xử lý được!
Rốt cuộc thì cú điện thoại ban nãy là của ai!!
Sau đó, chú nhà liền lập tức hỏi.
"Ai đứng chỗ cầu thang thế!"
**10**.
Tiểu thiếu gia đưa tay lên ôm cái má bị tôi tát đến ửng đỏ.
Sau đó.
Tiểu thiếu gia nói.
"Anh nói đúng, tôi là một con quỷ đội lốt người đáng bị nhốt vào nơi tăm tối để người khác khỏi thấy khỏi chướng mắt."
Cả không gian lặng thinh.
Tôi cùng mọi người đều bị giọng điệu nghiêm trọng của cậu ấy làm cho lặng người.
"Bởi vì là một con quỷ đội lốt người, nên nếu không phải do thuốc, anh cũng đâu định đánh dấu tôi!"
Cậu ấy quát lớn.
"Chứ thật ra, giữa tôi và anh...làm gì có chút tình yêu nào!!"
**11**.
Tôi chớp mắt nhìn cậu ấy.
Tiểu thiếu gia mím môi, siết chặt hai tay, cả người run run.
Cậu ấy nói.
"Những đứa trẻ sinh ra trong gia đình mà cha mẹ không yêu thương nhau....sẽ rất đau khổ!"
Hai mắt tiểu thiếu gia lưng tròng, môi vẫn mím chặt.
Cậu ấy nức nở.
Cậu ấy vẫn luôn muốn cho đứa trẻ của mình một ngôi nhà hoàn mỹ.
Có cha mẹ yêu thương nhau.
Yêu thương thật lòng.
Chứ không phải bị bản năng cùng Pheromone trói buộc.
Toàn cái hành tinh này, chỉ có mỗi thiếu soái là Alpha duy nhất yêu thương cậu ấy.
Bởi vậy nên cậu ấy chỉ muốn kết đôi với thiếu soái.
Thế nhưng thiếu soái không yêu cậu ấy nữa rồi.
Còn cái người kết đôi với cậu ấy là tôi, theo đuổi cậu ấy cũng chỉ vì trách nhiệm của Alpha mà thôi!
Chính miệng tôi nói thế còn gì!
Chứ yêu thương gì ở đây!
Cậu ấy biết cả tôi và thiếu soái đều không có lỗi.
Lỗi là ở cậu ấy lớn lên thành loại khốn nạn này nên mới không được ai yêu!
Cậu ấy không muốn đứa trẻ của mình sau này cũng giống cậu ấy!
Sống như vậy.
Thật sự.
Rất khó khăn.
Bởi vậy nên.
"Anh buông tha cho đứa nhỏ này...có được không?"
Cậu ấy vừa khóc vừa nói.