Chương 116: Ngọc rồng
**1**.
Kim Long luôn đề phòng bất trắc.
Lập trình cho phi cơ của bọn họ bám theo phía sau du thuyền.
Hắn lập tức truyền tin, báo cho ba người còn lại tập trung ở đuôi thuyền.
Mặc sẵn trang phục không gian.
Đợi du thuyền đi qua cái hố đen. Bọn họ sẽ âm thầm trốn ra ngoài, rồi leo lên phi cơ.
**2**.
Xuất hiện chuyện ngoài dự tính.
Thuyền trưởng, theo lệnh của đội đặc nhiệm, cố tình bay gần hố đen hơn.
Bây giờ mà bọn họ rời khỏi du thuyền, sẽ lập tức bị hút vào hố đen.
Mà khoan nói chuyện ra ngoài, phi cơ của bọn họ làm sao mà cao cấp như du thuyền hạng sang.
Chiếc phi cơ đó chỉ có thể chống chọi với lực hút của hố đen ở khoảng cách tầm trung thôi.
Tiến sát gần như bên cạnh thế này, nó không làm được.
Hiện tại vẫn đang lơ lửng cách bọn họ cả khúc.
Bỏ qua lực hút hố đen, bọn họ cũng không làm sao bơi từ đây sang đó được.
**3**.
Ngân Giáp chớp chớp mắt, bình thản nhìn thái tử
Ba người còn lại có vẻ rất sốt ruột.
"Đại ca, phải làm gì bây giờ."
"Lực lượng đặc nhiệm không chừng sắp đuổi tới đây rồi."
"Phải làm sao đây?"
Thái tử, mặc kệ sự hối thúc của ba người kia.
Vẫn bình tĩnh suy ngẫm.
Sau một hồi, thì đôi con ngươi hoàng kim chậm rãi mở ra.
Nói ra hai tiếng.
"Cướp tàu!"
**4**.
Không ngụ trong tối được, thì nhảy ra ngoài sáng.
Bọn họ hòa lẫn vào dòng du khách vẫn đang gấp rút trở về phòng.
Đi một đường từ đuôi tàu đến đầu tàu.
Theo lệnh thái tử, Ngân Giáp dễ dàng đánh ngất những kẻ cản đường.
Sau một hồi căng thẳng, cuối cùng cũng đến được phòng chỉ huy.
**5**.
"Thông báo từ lực lượng đặc nhiệm. Nghiệp vụ viên của chúng tôi sẽ tiến hành lục soát khoang tàu trong vòng 15 phút nữa. Nhắc lại, nghiệp vụ viên của chúng tôi sẽ tiến hành lục soát kho...ang...t..à...u...rè rè..."
Bất thình lình, thông báo tắt ngang, khiến rất nhiều hành khách nhìn nhau luống cuống.
Cùng lúc đó, một giọng nói trầm tĩnh, điềm đạm vang lên: "Kính gửi các hành khách của du thuyền Thiên Không, các vị đang nghe lời nhắn gửi của đội trưởng nhóm không tặc Tứ Thần, mã số tội phạm 7682SSS. Chúng tôi hiện tại đã chiếm đóng khoang điều khiển của du thuyền. Xin nhắc lại chúng tôi hiện tại đã chiếm đóng khoang điều khiển của du thuyền. Hệ thống chống lực hút của hố đen hiện nằm dưới quyền kiểm soát của tôi. Chỉ cần một nút nhấn, chiếc hố đen to đẹp ở bên ngoài sẽ dễ dàng hút tất cả chúng ta vào trong bụng. Dưới tình hình này, tôi đề nghị bộ phận đặc nhiệm nới lỏng lực lượng, giải tán các nghiệp vụ viên trên du thuyền và mang đến đây một trăm chiếc phi cơ loại trung. Mong rằng đội đặc nhiệm sẽ đồng ý chấp nhận yêu cầu của tôi. Bằng không..."
Hắn khẽ nhếch môi.
"...hẹn gặp lại quý vị ở thế giới bên kia."
**5**.
Cao kều nói, dựa vào camera, nghiệp vụ của bên đặc nhiệm đã rời đi gần hết.
Chỉ để lại tầm mười người để giao kèo với bọn họ.
Một trăm phi cơ nhỏ đã được đưa đến nơi như yêu cầu.
Số lượng nhiều như vậy, bọn họ sẽ không làm gì dơ bẩn bên trong phi cơ đâu.
Hỏi thái tử muốn chạy trốn bằng chiếc nào.
Ngân Giáp nghe mà trong lòng bồn chồn.
Một trăm chiếc phi cơ cũng vậy
Nghiệp vụ rời đi gần hết cũng vậy
Chỉ cần bọn họ rời khỏi khoang điều khiển.
Thì vô số chiếc tàu lái tự động cùng phi cơ biệt nhiệm đang vây kín nơi này liền sẵn sàng tiếp đón bọn họ.
Dường như không còn lối thoát.
Nếu như vậy, thì y không ngại hiện nguyên hình...
Tuyệt đối không thể để thái tử bị gì.
Bất thình lình, thái tử lên tiếng.
Người lệnh cho bên đặc nhiệm đưa hành khách vào một trăm chiếc phi cơ vừa đưa tới.
Nhét cho kín vào rồi bay đi.
Thích bay thế nào thì bay thế đó.
Ngân Giáp lập tức hiểu ra ý đồ của thái tử.
Người muốn trà trộn vào số đông, làm rối loạn phe địch.
Đến khi bọn họ thành công nhảy lên được phi cơ, phe địch sẽ không phân biệt được đâu là người dân, đâu là bọn họ.
Bây giờ chỉ cần chờ thời cơ thích hợp, lẻn ra ngoài, rồi nhảy lên một trong cả trăm chiếc phi cơ là được.
**6**.
Ngân Giáp ngồi chờ.
Chờ mãi vẫn không thấy thái tử ra lệnh rời khỏi.
Mắt thấy du khách trên thuyền đã rời gần hết.
Cho đến khi chiếc phi cơ cuối cùng cũng bay đi.
Thì bọn họ vẫn ở lại.
Y quay sang muốn hỏi thái tử thật ra là có ý đồ gì.
Còn chưa kịp mở miệng.
Thì thái tử chợt ấn nút khởi động.
Con quái vật khổng lồ đang neo đậu giữa không gian.
Đột nhiên chuyển động.
**7**.
Chiếc du thuyền này rất to.
To gấp trăm vạn lần phi cơ cũ của bọn họ.
Khi chiếc du thuyền này rơi vào tay lái siêu đẳng của thái tử.
Cùng pháp lực hộ kháng của Ngân Giáp.
Thì bao nhiêu tàu lái tự động lẫn phi cơ biệt nhiệm đều chỉ có thể thở dài.
Ở trong du thuyền hiện tại không còn du khách.
Bọn họ không sợ đám đông hoảng loạn mà làm liều, càng không sợ thương vong vô số.
Thái tử lượn con quái vật không lồ này như dải lụa bay trong nước.
Lực lượng đặc nhiệm bị bọn họ càn quét, như cá mập đụng độ cá voi xanh.
Kiến gặp phải voi.
Vô số tàu lái tự động đâm sầm vào họ, lập tức nổ tung
Những phi cơ có người cũng chỉ biết cắm chân lên cổ mà chạy.
**8**.
Bọn họ thành công thoát khỏi vòng vây.
Ba người thấp bé, to béo, cao kều liền kêu gào, gào thét vui mừng, không biết chia chác chiếc du thuyền vừa cướp được như thế nào, rồi sau này ai giữ bể bơi ai giữ phòng khiêu vũ.
Còn thái tử thì tiến lại chỗ y.
Ghé xuống.
Nói.
"Chuyện nhỏ giải quyết xong rồi.Chuyện lớn dang dở ban nãy, chúng ta giải quyết nốt đi."
Ngân Giáp đứng phỗng ra, không hiểu lời thái tử.
Ban nãy bọn họ có dang dở chuyện lớn gì sao?
Y nghiêm túc hỏi: "Thái tử, chuyện lớn người nói chính là...ưm..."
Con chưa nói hết câu thái tử đột ngột hôn xuống.
Ngân Giáp cũng nhắm mắt lại.
Ba người thấp bé, to béo, cao kều cũng im, không bàn chuyện chia chác du thuyền nữa.
Im phăng phắc luôn.
**9**.
Trong lúc cả khoang điều khiển đang chìm trong một sự im lặng không rõ là có đáng sợ hay không.
Thì bên ngoài chợt vang lên tiếng động lầm rầm.
Kim Long buộc phải buông Ngân Giáp ra.
Thở dài.
Thôi đúng rồi.
Tuy rằng đội đặc nhiệm đã rời đi gần hết.
Nhưng vẫn còn lưu lại một nhóm nhỏ để giao tiếp với họ và điều hành người dân.
Tầm mười người mà thôi.
Giờ này chắc đang chuẩn bị xông vào.
Chừng này người thì đối với bọn họ như hạt bụi trên áo.
Phủi cái liền bay.
Quả nhiên, tàn dư của đội đặc nhiệm lập tức phá cửa xông vào.
Laser, súng đạn bắn chí chóe.
Năm người bọn họ đã đội sẵn màn chắn kháng đòn cướp được từ tàu vận chuyển vũ khí quân đội.
Tha hồ cho mấy người kia bắn.
Tia laser và đạn trúng vào họ đều bay ngược về, văng tứ tung trong phòng.
Sau đó, hắn lệnh cho to béo hạ gục tất cả bọn họ
Thân hình đó chỉ cần đẩy nhẹ một cái, cả đám đều văng ra xa.
Lập tức có kẻ ra lệnh rút lui, chạy về phía thân tàu, có phi cơ đợi sẵn.
Vậy là xong chuyện.
Nhưng mà...cùng lúc này, chiếc du thuyền khổng lồ không hiểu sao cứ như bị ai kéo đi, cứ trôi chầm chậm.
Kim Long nhìn lại.
Hệ thống giúp du thuyền kháng lại sức hút của hố đen.
Bị đạn lạc.
Bắn hỏng rồi.
**10**.
Hố đen càng lại gần, thì lực hút càng mạnh.
Bọn họ bị hút nãy giờ, đã bị hút vào khu vực không thể quay đầu rồi.
Thái tử lập tức ra lệnh cho bọn họ mặc trang phục không gian vào, chạy ra phía thân tàu.
May ra còn kịp để đánh cắp phi cơ của nhóm tàn dư đặc nhiệm.
Bọn họ liền chạy trối chết.
Nhưng nhóm đặc nhiệm cũng không chậm.
Lúc bọn họ đến nơi thì nhóm đặc nhiệm đã bay xa cả đoạn rồi.
Tất cả mọi người không hiểu sao lại im lặng, nhìn nhau.
Thấp bé bật khóc.
Cao kều thì ngã khuỵu ra sàn.
To béo thì run cầm cập.
Ngay cả thái tử cũng hạ mi mắt.
Thở dài.
Người bảo ba người còn lại.
Xin lỗi.
Vì đã đưa bọn họ vào tình cảnh này.
"Đại ca, anh đừng nói vậy! Không có anh, em bây giờ đã chết đói ở xó nào rồi, chứ đâu phũng phĩnh như bây giờ."
"Đại ca, không có anh, em bây giờ còn là một kĩ sư quèn cho đám chính phủ chết dẫm đó!"
"Đại ca, từ hồi em được anh cứu khỏi nhà ngục không gian, em đã thế sống chết bên anh rồi! Được chết bên anh, cái đứa lùn như em cũng có thể ngẩng cao đầu!!"
"Đại ca, chiếc nhẫn trên tay anh, có phải nhẫn thời gian không?"
"Như vậy là anh có thể dịch chuyển tới quá khứ hay tương lai gì đó để lánh nạn rồi!"
"Đúng vậy, đại ca, anh cứ đi trước đi! Mặc kệ tụi em!!"
Nghe những lời này.
Thái tử đột nhiên mỉm cười.
Khẽ lắc đầu.
Ngân Giáp nhìn thấy thái tử như vậy, mắt liền nhìn xuống chân.
Người quay sang nhìn Ngân Giáp.
Gọi tên y.
**11**.
"Ngân Giáp."
Kim Long thở dài.
"Có chuyện này ta phải thú thật với em."
Ta không phải thái tử của em.
Ta biết em theo ta, không phải vì em vốn là tội phạm vượt ngục, mà là vì em muốn tìm kiếm tên thái tử ấy.
Ta vẫn luôn đắn đo trong lòng việc đó.
Nên mới trộm chiếc nhẫn thời gian.
Du hành về quá khứ.
Kiểm tra thân thế của bản thân.
Cơ thể ta từ đầu đã không sừng không vảy.
Không phải theo thời gian mà thoái hóa dần.
Vốn dĩ muốn giải thích chuyện này với em.
Nhưng...lại không nỡ...
Hắn vốn muốn nói với y như vậy.
Nhưng lời đến miệng cuối cùng vẫn không phát ra thành lời.
Chưa đợi hắn lấy đủ dũng khí.
"Thái tử..."
Thì Ngân Giáp lại chậm rãi lên tiếng.
"...những lời này, chúng ta đợi lát nữa hãy nói!"
Vừa dứt lời, xung quanh y tỏa ra một lớp hào quang ngân sắc, bao phủ khắp không gian.
Đợi cho hào quang đó tản đi.
Để lại.
Là những chiếc vảy bạc lấp lánh tuyệt đẹp.
**12**.
"Thông báo, phi cơ X25 hiện đang bay về trụ sở. Nghiệp vụ viên của chúng tôi đã vô tình phá được hệ thống kháng hố đen của du thuyền Thiên Không. Hiện tại có thể đảm bảo..."
Đầu bên kia hét toáng lên.
"Phá...phá...cái gì...? Thế còn nhẫn thời gian? Đã lấy lại được nhẫn thời gian chưa?"
"Chuyện...chuyện...này..."
Bất thình lình, một tiếng ầm thật lớn vang lên, thân tàu ngả hẳn sang một bên như có gì đó tông vào.
"Đội...đội trưởng...ở bên thân tàu có..."
Tên đội trưởng lái tàu không nghe được những lời kế tiếp của phi đoàn.
Bởi gã đang sững sờ.
Phía trước phi cơ của bọn họ.
Đang bay giữa vũ trụ bao la cùng vô số thiên hà.
Là thân rắn.
Là sừng nai.
Là bờm sư tử.
Là một con rồng phương đông khổng lồ!!
**13**.
Dưới áp lực của Ngân Giáp.
Bọn người đặc nhiệm buộc lòng phải mở cửa để bọn họ nhảy vào.
Thoát khỏi hố đen trước rồi tính chuyện vượt ngục sau.
Kim Long cùng ba người còn lại an toàn nhảy vào trong.
Ba cái tên kia ôm nhau mừng rỡ nhảy múa tưng bừng.
Cả đám đặc vụ xung quanh đều nhìn họ bằng cặp mắt...đánh giá.
Kim Long thở dài.
Thật mất mặt.
Hắn nhìn thân rồng của Ngân Giáp vẫn còn bay bên ngoài.
"An toàn rồi Ngân Giáp, em..."
Em hãy trở lại hình dáng ban đầu để vào trong nhanh lên.
Nhưng lời chưa kịp nói ra.
Thì thân rồng đột nhiên buông lơi.
Thoáng một cái, đã bị hố đen hút về phía nó.
"Ngân Giáp!!"
"Đại ca!!"
"Đại ca!! Ngân Giáp!!!"
Ba người kia chưa kịp ăn mừng, lại phải gào lên tiếng kêu tuyệt vọng.
**14**.
Không phải tự nhiên mà Ngân Giáp đợi đến phút nguy cấp nhất mới trở lại long hình.
Không phải y làm dáng.
Mà là long hình của y không chống đỡ được lâu
Theo kế hoạch ban đầu, với sự hỗ trợ của Ngọc Rồng, y vốn chỉ cần vài ngày là có thể mang thái tử trở về.
Bởi dù người không muốn, y vẫn có thể dùng vũ lực để bắt ép.
Thế nhưng y chỉ vì khao khát cảm giác được tín nhiệm.
Mà kéo dài thời gian.
Y cách xa long tộc gần một năm.
Quá trình thoái hóa đã bắt đầu rồi...
Vốn dĩ không thể chống đỡ lại lực hút cường đại của con quái vật màu đen kia.
Y ráng lắm mới có thể bay xa được vậy.
Bây giờ...kiệt sức rồi.
Đáng đời y.
**15**.
Thân rồng dần biến mất.
Ngân Giáp thấy mình đang trôi giữa trời đêm
Bên cạnh y là thái tử.
Người làm gì mà lại mặc trang phục không gian thế kia?
Bầu trời đêm đẹp như vậy mà...tại sao người lại cứ nhìn mỗi y như vậy...?
À...y nhớ ra rồi.
"Thái tử...ban nãy người nói có chuyện muốn bàn với thuộc hạ..."
Kim Long nhìn đôi môi Ngân Giáp mấp mấy.
Ở ngoài không gian này không thể nghe được tiếng động.
Hắn chỉ mơ hồ từ khẩu hình đoán được y hỏi hắn ban nãy muốn nói gì với y.
Ban nãy hắn muốn nói với y nhiều thứ lắm.
Sợ không đủ thời gian để trình bày.
Kim Long thở dài.
Dù biết Ngân Giáp khó mà nghe được nhưng hắn vẫn nói.
"Ta chỉ muốn nói là...ta yêu..."
Kim Long mở mũ bảo hộ.
Hôn xuống.
Tay vô tình chạm lên Ngọc Rồng mà Ngân Giáp đeo trên ngực.
Một giây sau.
Cả hai đều đã biến mất.
**16**.
Hố đen CVG27.
Có tuổi thọ lên đến hai vạn năm ánh sáng.
Là một trong những hố đen bí hiểm nhất thiên hà.
Đến tận bây giờ.
Vẫn chưa ai khám phá được lỗ đen này dẫn tới đâu.
**17**.
Kim Long thở dài.
Hắn cảm thấy thật đau đầu.
Bởi vì lúc này đây hắn đang chớp chớp mắt nhìn lên trời.
Hay chính xác hơn là nhìn lên mặt nước.
Hắn.
Đang ở dưới biển.
Hắn sống nhiều năm như vậy, lưu lạc ngoài không gian.
Lần đầu tiên đi tắm biển.
Nên thật lòng mà nói.
Hắn không biết bơi.
Bởi vậy ban nãy khi rớt tõm xuống nước.
Chỉ biết bất lực chìm xuống.
Nhưng chuyện khiến hắn càng thêm đau đầu chính là.
Dù chưa tắm biển bao giờ.
Hắn vẫn biết chủng tộc người như hắn mà lặn xuống biển.
Sẽ không thở được.
Nhưng bây giờ hắn thở thật dễ dàng.
Cũng không hiểu tại sao.
Hầy!
Càng nghĩ càng đau đầu.
Hắn nhìn sang Ngân Giáp bên cạnh.
Sắc mặt xanh xao của y lúc này bắt đầu lấy lại huyết sắc.
Trong ánh mắt đột ngột tràn ngập linh quang.
Một giây trước còn đang hấp hối.
Một giây sau liền lập tức ngồi bật dây.
Nhìn xung quanh.
Nở một nụ cười, nói như không tin được.
"Thái tử...đây...đây là... Miền Tứ Linh."
Miền Tứ Linh??
Kim Long không hiểu Ngân Giáp đang nói gì.
Nghe một cái đã cảm thấy đau đầu.
Kim Long đặt tay lên trán.
Cơn đau đầu của hắn càng lúc càng tồi tệ.
Đau như muốn bổ làm hai.
Đau đến hai mắt tối mù...
Ngân Giáp chưa kịp để ý đến tình trạng của hắn, vẫn tiếp tục nhìn xung quanh, khuôn mặt sáng rực.
"Không chỉ là Miền Tứ Linh, mà còn chính xác là lãnh phận của..."
Cùng lúc này, một hào quang kim sắc dữ dội mãnh liệt tích tụ hơn trăm năm cùng một lúc bùng phát, tựa như thủy triều dâng lên cuồn cuộn, phóng ra tứ phương.
Lòng biển cuộn sóng.
Mắt đất rung động.
Ngân Giáp chớp chớp mắt, nhìn một hai ba bốn năm chiếc móng vàng khổng lồ trước mặt, mỗi chiếc đều to gấp rưỡi cơ thể y.
Y bần thần nói hết hai tiếng.
"...long...tộc!"
**18**.
Một trăm mười hai năm trước, thái tử của long tộc bị bắt cóc.
Tương truyền chỉ có người có số mạng tương thích mới có thể mang thái tử trở về.
Sau gần một năm trời trông ngóng.
Dòng dõi kim long năm móng cuối cùng cũng trở lại.
Thái tử điện hạ dù xa rời quê hương bao năm này.
Nhưng dung mạo trác tuyệt, phong thái xuất thần.
Khắp người đều là vương khí.
Hơn nữa sở hữu kí ức bao đời tổ tiên.
Người dù xa cách bao năm, nhưng đối với long tộc lại không hề xa lạ.
Vừa xuất hiện đã khiến toàn long tộc tự giác quỳ xuống đón chào.
Long vương cùng long hậu cuối gặp lại được con trai thì vui mừng khôn xiết.
Ra sức yêu thương chiều chuộng.
Cung vàng điện ngọc.
Không gì không có.
**19**.
To béo, cao kều cùng thấp bé bắc ghế tựa, ngồi trên thềm điện bằng cẩm thạch, ngồi trước hai tòa kim sơn, ngồi giữa những cột trụ bằng ngọc nguy nga lộng lẫy.
Hai bên là vô số cung bộc, ai cũng là mỹ nhân tuyệt sắc. Mặc dù long tộc có vảy, có sừng, lại không có phụ nữ.
Nhưng không sao, đẹp là được.
Ba người bọn họ ngồi bốc một trái nho.
Bỏ vào miệng.
Dùng tách trà sứ xanh đựng bia vàng bọt trắng.
Tao nhã nhấp một ngụm.
Thỏa mãn thở ra.
Hưởng thụ cuộc sống.
Ngày hôm đó, bọn họ sau khi chứng kiến cảnh đại ca và Ngân Giáp bị hút vào lỗ đen.
Thì liền bị mang đến tòa án thiên hà xét tội.
Ngỡ rằng lần này mục xương trong tù.
Lần đó tự nhiên nhìn thấy một kẻ có sừng vả vảy vàng xuất hiện trước mắt làm ba người bọn họ sợ vỡ mật.
Nhìn kĩ thì ra là Ngân Giáp và đại ca đến cứu bọn họ ra.
Sau đó bọn họ trở lại phi cơ thân yêu.
Hết một phen hú vía.
Nhưng hú vía thì cũng phải tính kế sinh nhai.
Tài sản của họ bị tòa án tịch thu hết rồi.
Bọn họ trở về số không.
Cả ba người liền hào hứng hỏi đại ca, phi vụ kế tiếp là làm gì.
Đại ca nghe bọn họ hỏi.
Sắc mặt anh tuấn lại chợt có chút xanh.
Nói phi vụ kế tiếp gì ở đây.
Cha mẹ đại ca đưa hắn quá nhiều tiền rồi!!
Mười mấy cái cung điện của hắn đều dành để chứa tiền, không còn chỗ ngủ!!
Nguyên một cái lãnh phận long tộc lại toàn xài hiện kim.
Ngay cả một cái ngân hàng điện tử cũng không có.
Chẳng có chỗ nào làm thẻ được!
Hắn đến rước bọn họ.
Là để bọn họ phụ hắn tiêu tiền.
Ở đó mà còn muốn cướp thêm?
Đừng có đùa!
Nói rồi liền phóng thẳng phi cơ vào hố đen CVG27.
**20**.
Ba người bọn họ nằm hưởng thụ một hồi.
Thì tự nhiên nhớ nghề cũ.
Ngứa tay ngứa chân.
Thấp bé đề xuất đi làm một nháy đi.
Nguyên cái thiên hà này đều không biết hố đen CVG27 chứa cái gì.
Chỉ bọn họ biết.
Chỗ ẩn nấp hoàn hảo như vậy, ngại gì không tận dụng.
Cao kều khuyên can, đống vàng sau lưng còn chưa xài hết, cướp thêm, sợ đại ca lại cáu.
Mắng bọn họ té tát như lần trước.
Đại ca bình thường điềm đạm, khi cáu lên là cáu dữ lắm.
Thấp bé nói.
Đại ca hồi đó vì chuyện xài tiền mà căng thẳng.
Đã vậy vì sống ở dưới nước mà phải cai thuốc.
Nên mới stress thôi.
Nhưng mà dạo này hắn cai được thuốc rồi.
Hơn nữa hôm bữa còn bị ông long vương kia kêu lại, bảo hắn cố gắng duy trì nồi gióng.
Rồng năm móng tuy hùng mạnh, nhưng để sinh con thì phải nỗ lực gấp mười những dòng rồng khác.
Bởi vậy nên đại ca đang bận bịu bên đại tẩu rồi.
Đâu có rảnh mà quản bọn họ.
Thấp bé nói với cao kều xong thì quay sang hỏi ý to béo.
Nhưng tên mập đó ngủ mất tiêu rồi.
Thôi để bữa khác.
**21**.
Ngân Giáp nằm trên giường.
Căng cứng cả người.
Thái tử nằm bên cạnh hỏi y làm sao vậy.
Y nói y chỉ là một con rồng ba móng.
Được lựa chọn để giúp hoàng tộc nối dõi là vinh hạnh cực kỳ cao lớn.
Cũng là ngoại lệ tiền vô hậu khoáng.
Y nhất định phải có trách nhiệm với nghĩa vụ này.
Nhất định phải giữ thật chặt.
Một chút cũng không thể chảy ra ngoài.
Kim Long nghe y nói vậy thì nhướng mày.
Sau đó thì chống tay ngồi dậy.
Chậm rãi điềm đạm nghiêm túc nói.
Hắn có cách này.
Có thể giúp y không cần phải gồng cứng người.
Mà vẫn giữ được tất cả bên trong.
Cả đêm.
**22**.
Một đêm nọ.
Cả long cung đang chìm trong giấc ngủ.
Thì Kim Long lặng lẽ mở mắt ra.
Nhìn sang Ngân Giáp đang ngủ bên cạnh.
Khi ngủ, hai tay vẫn ôm chặt bảo vệ lấy bụng.
Kim Long mỉm cười.
Sau đó đứng dậy.
Lấy một chiếc áo choàng đen khoác lên người.
Lại chỗ đầu tủ, lấy ra một vật được đặt trong hộp gấm.
Bên trong hộp, là một chiếc nhẫn bằng kim loại, đang được nạp năng lượng.
Ánh sáng màu đỏ li ti trên chiếc nhẫn bỗng chuyển sang vàng, dấu hiệu năng lượng đã đầy.
Kim Long tháo chiếc nhẫn ra, đeo vào tay.
Sau đó thân ảnh của hắn chợt mờ đi, rồi biến mất.
**23**.
Sau khi kế thừa ký ức của tổ tiên đời trước.
Kim Long ngộ ra một điều.
Dòng thời gian là một thứ huyền bí.
Có nhiều quy luật bắt buộc phải tuân theo.
Có nhân thì mới có quả.
Có quả thì bắt buộc...phải có nhân.
Kim Long nhìn chiếc nôi bằng vàng trước mặt.
Nhìn cả đứa bé được bọc trong vải lụa vàng.
Hai mầm sừng bé tí teo trên trán, vảy vàng mọc lan từ cổ lên đến hai má.
Hắn cẩn thận bế đứa bé lên.
Sau đó dùng pháp lực của kim long.
Bay đến hố đen CVG27.
**24**.
Hắn đứng trước cửa cô nhi viện.
Lại nhìn đứa trẻ trong tay.
Bây giờ hắn chợt hiểu tại sao lần đó hắn đến kiểm tra, bản thân lại không có sừng vảy.
Nơi nay thuộc về hành tinh Trái Đất.
Mà người Trái Đất thời điểm này còn...kì thị lắm.
Cứ để bản thân mình với hình dạng này.
Chắc sẽ vào thẳng viện nghiên cứu mất.
Hắn từ khi trở về long tộc thì học được pháp thuật.
Cũng biết dùng pháp thuật để làm thoái hóa long hình của người khác.
Hắn nhìn đứa trẻ ngờ nghệch trong tay.
Nhỏ giọng nói xin lỗi.
Cuộc đời của ngươi trước năm ba mươi tuổi thì không dễ dàng chút nào đâu.
Nhưng cũng bởi vì nhưng đau khổ mà ngươi phải trải qua.
Mười hai năm sau, sẽ có một đứa trẻ khác được sinh ra để mang đến hạnh phúc cho ngươi.
Nếu ngươi không trải qua khổ ải này.
Thì y vĩnh viễn cũng không chào đời.
Nhưng ta hứa với ngươi.
Những tủi nhục mà ngươi sẽ trải qua.
Những đau khổ mà ngươi sẽ gánh chịu.
Những người bạn mà ngươi sẽ gặp gỡ.
Những rung động làm ngươi không biết phải phản ứng làm sao.
Những đồng tiền mà ngươi không biết tiêu thế nào.
Tất cả.
Đều sẽ dẫn đến một niềm hạnh phúc vô bờ.
Hắn đặt bản thân mình xuống.
Sau đó bước vào bóng tối.
Quay đầu nhìn lại.
Lại nhìn thấy một bản thân khác, đang chau mày căng thẳng, săm soi đứa trẻ trên tay.
Hắn mỉm cười.
Rồi trở về.
**25**.
Ngân Giáp mở mắt, lại không thấy thái tử đâu.
Y lập tức lấy chăn mền cuộn khắp người.
Mấy trăm năm nay, lần đầu tiên y sợ hãi đến độ này.
Y cảm nhận được một chuyện kinh thiên động địa sắp xảy ra.
Run cầm cập.
Thái tử trở về nhìn thấy y như vậy liền nằm xuống, ôm lấy y, ngủ tiếp.
Im lặng một hồi.
Ngân Giáp nằm trong lồng ngực thái tử, bất chợt nói ra trăn trở trong lòng.
"Thái tử..."
"Ừm."
"Thuộc hạ muốn vào ổ nằm."
"Tại sao?"
Thái tử nhìn y.
"Thuộc hạ nghĩ..."
Y nhìn thái tử.
"...thuộc hạ sắp đẻ trứng rồi."
__________________________
**Lời tác giả**: tui chết.
Xuất huyết não mà chết.
Ta nói viết quả 3shots này hao IQ dễ sợ luôn.
À mà có ai đoán được cách của ông Kim Long ở khúc 21 là gì không?