Quốc Sư Hồ Yêu Muốn Quyến Rũ Tôi!

Chương 31




Lãnh Huyết không ngờ Nhã Kiều lại chủ động hôn hắn tới hai lần trong một ngày luôn. Nhịp tim của hắn tăng lên không ngừng, hai má đỏ bừng như trái cà chua. Hiếm khi có cơ hội tốt như thế này, bản thân hắn cũng biết tranh thủ thời cơ ôm chặt lấy Nhã Kiều. Nụ hôn của hắn lại càng nồng cháy hơn khiến cho Nhã Kiều không thở được. Cô mạnh mẽ đẩy hắn ra, thở hổn hển.

"Ngươi đừng có tưởng bở, ta làm như vậy chỉ để ngươi im miệng lại thôi."

Khuôn mặt của Nhã Kiều lúc này đã ngượng chín cả mặt, đôi mắt cũng không dám nhìn thẳng về phía Lãnh Huyết. Mặc dù mấy lời nói này của cô nghe khá là đau nhưng trong lòng hắn vẫn rất vui mà nhìn cô với ánh mắt trìu mến.

"Không sao, không sao, miễn là nương tử không bỏ mặc vi phu là được."

Nhã Kiều tức giận quay lại nói rõ ràng với hắn thêm một lần nữa thì ngay từ phía sau của Lãnh Huyết, xuất hiện một cái bóng trắng lướt qua một cách nhanh chóng. Trong đầu cô lúc này nghĩ chỉ có thể là một con ma nào đó mới thoát ẩn thoát hiện như vậy được. Ánh mắt của cô không ngừng nhìn về phía cái bóng vừa xuất hiện, cánh tay cô kéo liên tục áo của Lãnh Huyết.

"Nè, nè ngươi có cảm nhận được luồng ác khí nào xung quanh đây không?"

Lãnh Huyết quay người lại nhìn theo ánh mắt của Nhã Kiều. Ngay trước mắt hắn chẳng có gì ngoài bức tường đen xì không ánh sáng. Bản thân hắn cũng không cảm nhận được nguy hiểm gì xung quanh. Anh quay lại nhéo hai má của cô.

"Nàng đang đánh lạc hướng của ta đúng không? Làm gì có ác linh ở đây cơ chứ!"

Kì lạ thật, rõ ràng vừa nãy cô nhìn thấy một cái bóng trắng mà nhỉ? Lẽ nào là do cô hoa mắt nên nhìn nhầm rồi sao? Nếu một cửu vĩ hồ như Lãnh Huyết không cảm thấy gì thì chắc là không có nguy hiểm đâu nhỉ? Cô hất hai bàn tay hư hỏng của hắn khỏi má của cô, sau đó lạnh lùng quay người rời đi. Truyện Sắc

"Đừng có mà nhéo má của ta! Ta không thích như thế."

Lãnh Huyết ngoan ngoãn chạy theo sau lưng Nhã Kiều, "Được được, nhưng mà sẽ được nắm tay đúng không?"

Chưa kịp để cô trả lời thì hắn đã nắm chặt lấy bàn tay của cô. Mặc dù Nhã Kiều không thích tiếp xúc cơ thể với Lãnh Huyết, nhưng mà bây giờ để hắn khóc giữa dòng người đông đúc nữa thì còn mặt mũi nào mà ra đường nữa! Nhã Kiều gượng gạo đồng ý cho hắn nắm tay. Hai người đi đến trước một gian hàng đèn hoa đăng. Cái nào cái nầy đều được làm rất tinh xảo và bắt mắt.

Ông chủ nhìn y phục của họ cũng không phải loại thường, liền gạ họ mua đèn:

"Phu thê hai người muốn mua đèn đúng không? Thả đèn trôi sông sau đó cầu nguyện thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ lắm!"

Nhã Kiều không có nhã hứng mà cãi lý với chủ tiệm rằng tên cửu vĩ hồ này không phải là phu quân của cô nữa. Mất công lại thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Cô liếc mắt nhìn các đèn hoa một lượt.

"Lấy cho ta một đèn màu hồng này đi."

Lãnh Huyết rất vui khi cô lại mua đèn cầu phúc cho cả hai người như thế! Hắn vui đến nỗi cười tít mắt hào phóng đưa cho ông chủ một cục vàng lấp lánh.

"Đa tạ khách quan, đa tạ khách quan!"

Nhã Kiều cũng phải bó tay với cái tính tiêu tiền hoang phí của hắn. Cơ mà hắn giàu đến nứt nhà đổ vách thì thích tiêu thế nào là quyền của hắn, cô cũng không có ý kiến gì nhiều. Nhã Kiều đang định đi đến cái hồ gần đó để thả đèn thì lại bị Lãnh Huyết ngăn lại.

"Chúng ta đến chỗ khác đi, chỗ này đông quá, không thoải mái đâu."

Dứt lời, hắn thẳng tay bồng cơ thể của cô lên trước mặt bao nhiều người, sau đó dùng khinh công rời khỏi chỗ đó một cách nhanh chóng. Trong chốc lát, Lãnh Huyết đã dừng chân bên một con suối lớn vắng vẻ, không người. Nhờ có ánh trăng rằm nên cô có thể nhìn rõ được ánh sáng nhẹ nhàng màu vàng phản chiếu từ mặt nước lên. Xung quanh còn có đàn đom đóm xanh lá, bay luẩn quẩn mon theo dòng sông. Cảnh đẹp hữu tình làm Nhã Kiều quên luôn sự tức giận của bản thân với Lãnh Huyết.

"Đẹp quá đi! Làm sao ngươi tìm được chỗ này vậy?"

Lãnh Huyết mỉm cười đáp: "Là Quân Hạo giới thiệu cho ta đấy! Để lấy lòng của nương tử nên ta đã nhờ sự giúp đỡ của cậu ta."

"Đừng có gọi ta là nương tử nữa! Ta không hề đồng ý sẽ thành thân với ngươi." Cô bất lực mà nói chuyện với hắn.

Lãnh Huyết giống như một lão già lãng tai vậy, hắn từ chối hiểu câu nói vừa rồi của Nhã Kiều. Khuôn mặt vẫn cứ rạng rỡ mà chuyển sang chủ đề khác.

"Nàng đến để thả đèn mà, mau thả đi rồi ta sẽ cho nàng xem một bất ngờ khác."

Nhã Kiều cũng phải bất lực trước cái tính vô cùng lạc quan này của hắn. Bị cô phũ mấy lần rồi mà vẫn cứ lao đầu vào tán tỉnh cô như cơm bữa vậy. Cô không thèm để ý đến hắn nữa. Bước chân của Nhã Kiều tiến đến bên con suối, cúi xuống đặt hoa đăng trên dòng sông đang chảy nhẹ nhàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.