Lời nói vừa rồi của cô không khác gì đang xem thường sức mạnh của một đại hồ ly cả. Chỉ thấy Lãnh Huyết cúi xuống, chạm nhẹ vào vết thương đang rỉ máu trên bắp chân của cô. Bàn tay hắn phát ra hào quang sáng rực khiến cô cảm thấy vô cùng dễ chịu. Trong giây lát, vết thương đã lành hẳn lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra, điều này làm cho Nhã Kiều phải nhìn hắn bằng một ánh mắt khác.
Tuy nhiên, một con hồ ly gian xảo sống suốt hàng nghìn năm như hắn thì sao có thể dễ dàng trị thương cho con người mà không có yêu cầu nhỏ nào cơ chứ. Lãnh Huyết chỉ thi triển pháp thuật lên duy nhất một vị trí là bắp chân của cô. Hắn thong thả đứng dậy, nhìn cô với cặp mắt vô cùng kiêu hãnh mà nói:
“Sao hả? Rất lợi hại đúng không? Ngươi còn dám xem thường ta không?”
Nhã Kiều lắc đầu lia lịa, cô nắm chặt lấy vạt áo của hắn, tỏ vẻ đáng thương mà cầu xin giúp đỡ: “Hồ ly ca ca, xin hãy rủ lòng thương mà cứu muội có được không? Muội sẽ không xem thường huynh nữa.”
Lãnh Huyết mỉm cười đáp: “Được thôi, tuy nhiên ngươi phải trở thành tân nương của ta.”
Nghe xong điều kiện này của hắn khiến cho cô vô cùng bất ngờ. Một tên hồ ly ngàn tuổi như hắn lại không biết liêm sỉ đòi cưới một đứa bé chỉ mới năm tuổi như cô? Nhã Kiều khinh bỉ nhìn về phía hắn:
“Đồ trâu già gặm cỏ non.”
Mặc dù là hồ ly nhưng hắn vẫn hiểu được ý nghĩa trong câu nói của cô. Lãnh Huyết rất tức giận nhưng không dám làm tổn thương đến cô, bởi chỉ cần một chưởng nhẹ thôi là có thể khiến cho cơ thể nhỏ bé này của Nhã Kiêu tan thành cát bụi. Lãnh Huyết chỉ lặng lẽ tặng cho cô một ánh nhìn sắc bén, khiến cô phải run sợ.
“Đừng có mà tuỳ tiện sỉ nhục ta, nếu muốn sống thì đồng ý đi, còn không muốn sống thì nói một câu, ta sẽ đích thân giã ngươi thành bã đậu.”
Sắc thái cùng với biểu cảm khuôn mặt của hắn thay đổi hoàn toàn khiến cho cô không còn dám nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn nữa. Cô lẳng lặng cùi gằm mặt xuống đất, cơ thể không kiềm chế được mà run lên bần bật.
Thấy cô không nói gì, Lãnh Huyết bắt đầu mất kiên nhẫn. Hắn lên tiếng thúc dục cô: “Mau quyết định đi, im lặng chỉ khiến ngươi chết nhanh hơn mà thôi.”
Đầu óc cô lúc này rất rối bời, cô không biết nên quyết định như thế nào mới là tốt nhất. Nếu như cô đông ý với điều kiện mà cửu vĩ hồ đưa ra thì chẳng khác nào cô đang bán thân thể cho một tên khát máu sao? Nhưng nếu cô không đồng ý thì cơ hội xuyên không này sẽ trở nên vô nghĩa. Cái xác nhỏ bé này của cô sẽ bị những con thú hoang xung quanh cắn xé một cách tàn nhẫn. Khi bị giết ở thời hiện đại là một phát súng tiễn cô lên đường một cách thanh thản, còn lần này sẽ vừa sống dở, chết dở cảm nhận từng tấc da của bản thân bị cấu xe như một món đồ chơi thì thực sự quá đáng sợ.
Sau một hồi suy nghĩ, Nhã Kiều cuối cùng cũng đưa ra quyết định của bản thân. Cô cảm thấy rằng làm tân nương của cửu vĩ hồ cũng không phải là một chuyện đáng sợ cho lắm. Ít nhất nếu hắn chán ghét cô thì sẽ ra tay giết một cách nhanh chóng và dứt khoát chứ không phải cắn răng chịu đựng từng răng nanh, móng vuốt sắc nhọn của bọn thú hoang.
Nhã Kiều ngẩng đầu lên đáp: “Được rồi, muội đồng ý làm tân nương của hồ ly ca ca.”
Nghe thấy câu trả lời này của cô khiến cho hắn vô cùng thoả mãn. Một đứa trẻ năm tuổi thì làm sao có thể không sợ chết được chứ, từ đầu đe dọa cô một chút là xong, đỡ phải mất bao nhiêu thời gian quý báu của hắn. Lãnh Huyết nở nụ cười của một kẻ chiến thắng nhìn cô.
“Rất tốt.”
Nói xong, hắn cúi xuống đặt một dấu ấn lên trán của Nhã Kiều. Trong thoáng chốc, trên trán cô hiện lên một hình xăm màu đỏ giống như một chiếc lá nhỏ rồi biến mất ngay lập tức. Nhã Kiều tò mò hỏi hắn:
“Hồ ly ca ca làm gì vậy?”
Lãnh Huyết che đi đôi mắt hoàng kim của cô rồi thì thầm: “Đừng bận tâm mấy chuyện nhỏ nhặt đó, đợi khi nào ngươi đủ tuổi xuất giá, thì hãy đến tìm ta.”
Hắn thả tay khỏi đôi mắt của cô. Khi Nhã Kiều mở mắt ra nhìn thì xung quanh đã không còn thấy hình dáng của cửu vĩ hồ đâu nữa. Hắn đã rời đi không một tiếng động, giống như ma vậy. Cô liếc mắt nhìn cơ thể của bản thân, phát hiện tất cả vết thương đã được chữa lành hoàn toàn, không hề để lại một vết sẹo nào. Nhã Kiều vui sướng đứng dậy vươn vai vài cái, nãy giờ ngồi ở dưới đất làm cho cơ thể cô vô cùng khó chịu.
“Thật tốt quá, mình được sống rồi, không ngờ hắn cũng lợi hại phết.”
Cô sực nhớ về câu nói cuối cùng của Lãnh Huyết, hắn nói khi cô đủ tuổi thì phải tới tìm hắn để thành thân, thế nhưng lại không hề nói cho cô biết chỗ ở hiện tại của hắn thì không khác nào mò kim đáy biển sao? Nhưng nếu suy nghĩ kĩ lại thì điều đó cũng rất tốt, cô không biết nhà hắn còn hắn cũng không biết cô sống ở đâu, vậy không phải đồng nghĩa với việc cô được tự do rồi sao?