Quốc Sắc Thiên Hương - Nam Kha

Chương 90: Mùa đông ấm




Bây giờ Việt Châu cũng coi như đã hoàn toàn yên ổn rồi, những thế lực còn lại của nhà họ Tưởng cũng quay về yên lặng sau cuộc chiến này. Việc kinh doanh dưới quyền nhà họ Tưởng thật ra lại là một món hời cho Tưởng Học Vi, nhưng mà Tưởng Học Vi lại không thích những công việc kinh doanh này, trước đó có giận dỗi ông Tưởng, tranh đấu với Tưởng Thành Lương, dường như đã mất hết sức lực rồi, bây giờ thấy được đám người này lần lượt ra đi, đột nhiên nhân sinh lại cảm thấy hơi bối rối.

Tưởng Học Vi chia sản nghiệp này thành tám phần sau cúng bốn mươi chín ngày, nghĩ muốn giao phần lớn nhất cho Tưởng Hành Châu, nhưng mà Tưởng Hành Châu lại say mê nghiên cứu y dược nên không thấy hứng thú với những thứ này.

Tưởng Học Vi cũng không cưỡng cầu, dọn dẹp tất cả rồi rời khỏi Việt Châu, cũng không không biết là đi nơi nào.

Thời tiết đã tiến vào mùa rét đậm, lại một đợt tuyết lớn, làm cả Việt Châu chìm ra thế giới trắng xóa, có vẻ tất cả đều im lặng yên bình.

Bánh xe lăn quan ngã tư đường đầy tuyết, lưu lại một dấu bánh xe thật to. Trên đường hiếm thấy có bóng người nào, đôi lúc lại có một hai người có vẻ hơi cô đơn.

Tưởng Sở Phong nhìn từ cửa kính xe ra ngoài, nhìn thấy thân ảnh phía trước quen mắt thì mở cửa kính xe ra kêu một tiếng: “Nguyên Thanh?”

Người phía trước xoay lại, thật đúng lúc Hàn Nguyên Thanh bị lạnh đang chà xát tay mình.

Hàn Nguyên Thanh thấy Tưởng Sở Phong thì lập tức ngồi vào trong xe, Tưởng Sở Phong chế nhạo nói: “Sao hôm nay cậu chủ như cậu lại bắt đầu gian khổ mộc mạc thế này, mùa đông mà phải dùng hai chân mình sao?”

“Không phải là xe hỏng nửa chừng thì tôi còn chưa chắc đi được hai bước nữa. Không ngờ hôm nay lại lạnh đến nỗi thịt cũng phải đau!”

Tưởng Sở Phong cười cười, không nói gì thêm, chờ lúc xe tiến vào toàn nhà thì xuống xe trước. Đẩy cửa phòng ra, hơi ấm trong phòng đập vào mặt, Tưởng Sở Phong nhìn thấy quả len sợi ở trên ghế nằm đã bị hai con mèo cào thành một cục, anh hỏi: “Đại Đại đâu?”

Trần Ngọc đang nấu cháo đậu đỏ ở trong phòng, nghe vậy thì hất cằm về phía sau: “Vừa mới có một trận tuyết lớn rơi xuống, đã không chờ được mà chạy ra vườn hoa phía sau rồi.”

Tưởng Sở Phong không thay giày mà đã chạy ra phía sau ngay lập tức.

Hàn Nguyên Thanh không muốn làm bóng đèn, nhéo nhéo vành tai lạnh lẽo, khuôn mặt nở một nụ cười tươi ngọt ngào đi xin ăn cháo đậu đỏ.

Tuyết đọng ở sau vườn hoa còn chưa kịp trôi sạch, tuyết trắng ở trên mặt đất chỉ chừa lại hai dấu chân được xếp khéo léo với nhau. Tưởng Sở Phong đi theo dấu chân kia, không bao lâu đã nhìn thấy Phù Đại đang đứng ngẩn người dưới cây mai.

“Không lạnh sao? Đang nhìn gì thế?” Tưởng Sở Phong tiến lên thêm hai bước, ôm cả thân hình cô vào trong ngực mình.

“Em đến xem hoa nở.” Phù Đại rút một bàn tay từ trong máy sưởi, ngón tay chỉ vào một nụ hoa cho Tưởng Sở Phong xem.

Trải qua một đêm gào khóc, những nụ mai lạnh trên cành lặng lẽ nở hoa, khi ngửi kỹ vẫn còn lưu lại hương thơm sảng khoái.

Tuyết tập trung vào trên mặt đất trống nhìn có hơi tỏa sang, tay của Phù Đại vươn tới giống như một cái bánh gạo nếp mới nướng, Tưởng Sở Phong hoảng hốt cảm nhận tay cô và người cô đều nóng hầm hập, không nhịn được mà bắt trở về cắn một cái.

Phù Đại rụt tay về, dường như cảm thấy ngón trỏ của anh di chuyển, cô đề nghị: “Mẹ Trần nấu cháo đậu đỏ xong rồi, có về ăn không?”

Tưởng Sở Phong lại yêu thích mãi không buông tay mà cứ vuốt ve, còn hỏi han với ý khác: “Cháo đậu đỏ còn có bánh trôi gạo nếp không?”

Phù Đại không phản ứng lại, chỉ thành thật gật đầu: “Có, để em kêu mẹ Trần làm thêm.”

Cô thành thật như vậy, Tưởng Sở Phong lại không đành lòng trêu chọc cô, chỉ nở vài nụ cười nặng nề.

“Anh cười cái gì…” Phù Đại cảm thấy anh cười như vậy thì sẽ nghĩ ra ý nghĩ xấu xa, vậy nên định bỏ đi thì lại bị anh túm trở về.

Tưởng Sở Phong ngồi xổm trước mặt cô và nói: “Đứng lên đi, anh cõng em trở về.”

“Em không yếu đuối như thế đâu.” Phù Đại nói xong thì cũng nghe thời mà dựa vào trên lưng anh, hai chân vừa nhấc lên thì đã rời khỏi mặt đất một cách tự nhiên.

Hàn Nguyên Thanh ăn uống no nê, đang ngồi bắt chéo chân ở phòng khách, thấy hai người tiến vào với tư thế thân mật như thế thì ây dô một tiếng: “Cửu ca và cửu tẩu thật là mấy năm rồi mà vẫn như ngày đầu không biết chán, làm cho những người đàn ông độc thân trong mùa đông này nhìn thấy đều cảm thấy đau lòng.”

Phù Đại không hiểu, chuyện của anh và Tần Cần cũng không phải bí mật với mọi người nữa, sao lại suốt ngày nói mình là kẻ độc thân thế?

Phù Đại nhất thời lanh mồm lanh miệng: “Không lẽ anh còn chưa có được sự đồng ý của Tần Cần sao?”

Hàn Nguyên Thanh đột nhiên bị sặc, anh ta nắm tay lại liên tục ho khù khụ.

Tưởng Sở Phong cũng nói: “Vô sự bất đăng tam bảo điện. Không phải hôm nay cậu đến tìm tôi chỉ vì một chén cháo đậu đỏ này đó chứ?”

Hàn Nguyên Thanh làm dịu hơi thở của mình, trở nên nghiêm túc hẳn: “Cửu ca, tôi muốn quay về Bình Châu.”

“Nói về kế hoạch của cậu đi.”

“Tôi chỉ là cảm thấy thay vì mình vẫn còn giữ khoảng cách với gia đình mình, lúc chuyện tới trước mặt chỉ biết khàn giọng rồi lại bất lực, thì tôi có thể hoàn toàn chấp nhận hết được, đến lúc đó tất cả đều có thể tự mình giải quyết được, cũng sẽ không bị động như vậy nữa.”

Trận chiến này đã khiến Tưởng Sở Phong lại làm cho Hàn Nguyên Thanh suy nghĩ cẩn thận rất nhiều.

Có rất nhiều lúc, không phải anh ta không đi tranh giành khắp nơi. Vốn dĩ nhà họ Hàn là một dòng họ quý tộc lớn, cho dù không có Hàn Nguyên Thanh thì dòng nhánh cũng sẽ không ngừng chống đỡ. Mà quyền lực rồi sẽ thay đổi và phát triển, nếu muốn có lực lượng ngang với đối thủ thì chắc chắn sẽ không thể tránh khỏi va chạm. Hàn Nguyên Thanh biết rõ, chỉ có khi mình trở thành người đứng đầu của nhà họ Hàn thì mới có thể làm theo ý mình.

Bây giờ bốn gia tộc lớn nhất thì đã có hai nhà xuống dốc, nhà họ Hàn chiếm giữ Bình Châu, nổi dậy cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Tưởng Sở Phong cũng biết Hàn Nguyên Thanh là muốn trở về, nhà họ Hàn ngày càng lớn mạnh, cuối cùng có đi tới kết quả sụp đổ hay không thì bọn họ cũng không biết.

“Nếu cậu đã muốn như vậy thì tôi cũng không có ý kiến gì. Đến lúc không thể làm đạt được như ý nguyện thì cũng đừng cố chấp, bây giờ Hồng Môn đã thanh tẩy sạch sẽ rồi, có việc gì thì cứ nói tôi.”

“Cảm ơn cửu ca.” Hàn Nguyên Thanh nhấp môi, giống như có chuyện gì đó rất khó để mở miệng: “Còn có một chuyện… tôi muốn nhờ cửu ca giúp đỡ.”

Dường như Tưởng Sở Phong đã đoán được anh ta muốn nói chuyện gì, anh nở một nụ cười rồi nói: “Nói đi.”

Hàn Nguyên Thanh nhăn nhó một lúc lâu rồi mới ngập ngừng nói: “Đó là… tôi muốn đưa Tần Cần đến Bình Châu, cửu ca có thể nói với nhà họ Thẩm về việc này giúp tôi được không…”

Đây là muốn để anh làm mối đây mà, Tưởng Sở Phong thầm mắng vài câu tên quỷ, nhưng mà với chuyện lớn cả đời của anh em thì anh vẫn sẽ quan tâm tới.

“Nếu tôi không nói thì chắc cậu sẽ dẫn người chạy mất.” Tưởng Sở Phong liếc mắt nhìn anh ta một cái, cũng coi như đồng ý chuyện này.

Phù Đại ở bên cạnh xoa xoa mặt mình rồi chế giễu Hàn Nguyên Thanh: “Cái này là hoàn toàn đổi thành họ Vương rồi đấy à? Cả tôi cũng chưa như vậy nữa.”

Chuyện ván đã đóng thuyền, vẫn nên tự mình nói ra, cho dù cảm thấy khó xử thì Hàn Nguyên Thanh cũng phải kiên trì làm tiếp.

Thật ra Thẩm Đạc không hề ngăn cản chuyện của Hàn Nguyên Thanh và Tần Cần, anh ta chỉ nói: “Từ nhỏ Tần Cần đã ở nhà họ Thẩm, cũng có như là em gái của tôi, đồ cưới thì không cần phải nói, còn chuyện sính lễ, cậu Hàn hãy tự lo cho đầy đủ.”

Nói thế nào thì Hàn Nguyên Thanh cũng là nhị gia của Hồng Môn, mấy năm nay cũng đủ gom vốn cưới vợ rồi, anh ta vỗ bộ ngực mình vô cùng tự tin nói: “Hàn Nguyên Thanh tôi cho dù có phải ăn cơm không có đồ ăn thì cũng không thể để vợ mình chịu khổ được.”

Thẩm Đạc liếc mắt nhìn anh một cái, không để ý tới lời nói hùng hồn của anh ta, chỉ nhắc nhở rằng: “Tôi không cần biết nhà họ Hàn ở Bình Châu có địa vị gì, Tần Cần đã vào cửa nhà họ Hàn rồi thì giữa hai nhà sẽ không còn phân biệt rõ ràng gì đâu. Tốt nhất là hãy sống cho tốt vào, nếu xảy ra mâu thuẫn gì thì tôi sẽ không nương tay đâu.”

Thật ra lời nói của Thẩm Đạc lại làm cho Hàn Nguyên Thanh càng thêm kiên định tiếp nhận nhà họ Hàn, anh ta đã chịu đủ những đấu tranh của gia tộc chỉ vì những lợi ích riêng rồi. Nếu có thể thì anh ta muốn sự tranh đoạt này vĩnh viễn bị chôn vùi trên tay anh ta, người ở nhà họ Hàn tốt, người ở nhà họ Thẩm cũng thế, có thể đi lại giữa hai nơi mà không cần ngại gì.

Có Thẩm Đạc đảm bảo nên chuyện tình của Hàn Nguyên Thanh và Tần Cần cũng không có trải qua nhiều đau khổ, hai người tổ chức một cái hôn lễ nhỏ ở Việt Châu, sau khi làm giấy đăng kí kết hôn xong thì cuối năm trở về phía Bắc.

Mà khi giải quyết việc chung thân đại sự này, ông cụ Hàn ở Bình Châu xa cũng chỉ nghe nói đến thôi, Phù Đại thầm nghĩ sau khi ông ta nhận ra rồi thì sợ là cúc hoa cũng lạnh đi mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.