Bệnh viện lúc sáng sớm là thời điểm yên tĩnh nhất, nhưng giờ phút này lại chật cứng người ở trong lẫn ngoài.
Tưởng Sở Phong ngồi ở ghế chờ bên ngoài phòng cấp cứu, quần áo trên người bị nước sông làm ướt sũng đã sắp bay hơi hết rồi, nhiều nếp nhăn dồn lại cùng một chỗ, nhìn càng thêm chật vật.
Nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc như vậy, nhưng mà tâm trạng của Tưởng Sở Phong đã hoàn toàn vỡ nát rồi, đợi đến khi cánh cửa bên cạnh vừa mới mở ra, anh lập tức đứng dậy chạy tới làm cho bác sĩ vừa mới gỡ mắt kính xuống cũng không khỏi hoảng sợ.
Tần Cần vội hỏi: “Bác sĩ, người bên trong thế nào rồi ạ?”
Bác sĩ phục hồi tinh thần lại nói: “Tính mạng thì không nguy hiểm gì, chỉ là bị cho uống nhiều nước thuốc phiện như vậy, cơ thể vẫn không tiêu hóa hết được, nếu bị nghiện thì rất phiền phức…”
Mọi người nghe xong thì trong lòng không khỏi trầm xuống, đáy mắt Tưởng Sở Phong đen kịt, giống như mặt biển sắp dâng lên một cơn sóng thần vô cùng kinh khủng, ngay cả những người bên cạnh cũng cảm thấy từng trận mát lạnh.
Vào lúc này, bác sĩ lại thông báo một tin khác: “Bệnh nhân cũng đã có thai hai tuần rồi, nhưng mà tình huống như vậy, hiển nhiên là không thể cứu được rồi.”
Trong nháy mắt mặt của Tưởng Sở Phong trắng bệnh, cơ thể nghiêng ngả một chút suýt nữa là đứng không vững: “Ông nói… Cái gì?”
Bác sĩ nhìn thấy bộ dạng của anh, cũng không dám lặp lại, chỉ có thể vuốt cằm tỏ vẻ tiếc nuối.
Những người ở đây đều có thể hiểu được nỗi đau này của Tưởng Sở Phong, nhưng mà bây giờ Tưởng Thành Lương đã chết. Tưởng Sở Phong có hận như thế nào thì cũng chỉ có thể phát tiết lên cái xác thôi.
Nhưng mà Phù Đại vẫn chưa tỉnh, Tưởng Sở Phong cũng không có tâm tình nào làm chuyện khác, ngày nào cũng canh giữ ở trước giường Phù Đại mà không rời một bước. Có vài lần Phù Thu Sinh muốn khuyên anh nhưng anh vẫn không chịu đi, hết cách nên chỉ đành mặc kệ anh.
Phù Đại đã hôn mê mấy ngày rồi, trong lòng Tưởng Sở Phong cũng cảm thấy như bị tra tấn. Anh vô cùng hối hận đã bá đạo đưa Phù Đại vào trong thế giới của mình, lại tham lam sự ấm áp của cô dành cho anh, cũng sợ hãi Phù Đại sẽ vì vậy mà trách anh, suy nghĩ trong đầu mâu thuẫn nhau, một giây cũng không ngừng tranh đấu nhau, chỉ vài ngày trôi qua mà nhìn giống như một người đàn ông bị lưu lạc, bôn ba, không còn một chút hăng hái nào.
Lúc Hàn Nguyên Thanh đến bệnh viện, anh ta giật nảy mình: “Cửu ca, anh như vậy không được đâu, nếu cửu tẩu tỉnh lại nhìn thấy bộ dạng này của anh thì sẽ không nhịn được mà ghét bỏ anh đó.”
Tưởng Sở Phong không có tâm trạng để nghe anh ta nói đùa, anh lau mặt rồi khàn giọng hỏi: “Xử lý người thế nào rồi?”
“Bên Hồng Môn đã kết thúc rồi, còn về phần Tưởng tam gia bên kia, tôi đã thu xếp hết những người còn sống rồi, anh cứ chuẩn bị tinh thần rồi đi đối phó cũng không muộn.”
Tưởng Sở Phong không nói gì, chỉ nắm lấy tay Phù Đại, tầm mắt lại dời về trên mặt cô.
Hàn Nguyên Thanh thấy anh như vậy thì cũng buông tay dựa vào một bên và không nói gì thêm.
Tưởng Sở Phong quay đầu, mày nhíu lại, cũng không biết là suy nghĩ cái gì, bỗng nhiên cảm thấy đầu ngón tay trong tay mình giật giật, vội đứng dậy từ trên ghế nhanh như súng bắn đạn.
“Đại Đại.” Tưởng Sở Phong cong thắt lưng lại, thấy Phù Đại nhíu mày, da mặt run rẩy giống như sắp tỉnh thì vội vàng kêu to gọi bác sĩ.
Hàn Nguyên Thanh vội vàng đi ra ngoài giúp đỡ gọi người, sau một trận rối ren hì cuối cùng bác sĩ cũng nói người không có vấn đề gì, chỉ cần cố gắng tĩnh dưỡng là được rồi, còn về chuyện bị nghiện thuốc cũng không một mực phủ nhận: “Những thứ đồ như thuốc phiện thì rất khó nói, trong lòng bị nghiện khác với cơ thể bị nghiện. Tóm lại mọi người nên chú ý hơn, nếu thấy có dấu hiệu chưa ổn thì có thể khuyên nhủ và hướng dẫn cô ấy, miễn là không cố tình hút thuốc phiện là được, thứ này cũng rất dễ vượt qua, sau một thời gian nữa thì sẽ tốt thôi.”
Tưởng Sở Phong nghe bác sĩ nói như vậy thì trong lòng cũng thấy nặng nề. Năm đó mẹ mình bị bà cả hãm hại cho bị nghiện thuốc phiện, ngã xuống từ đám mây cao, không thể tin được là giờ lại giẫm vào vết xe đổ đó….
Tưởng Sở Phong hít một hơi thật sâu, sự khó chịu tràn đầy trong lòng đã không còn phân biệt được là hận bà cả nhiều hơn hay là hận bản thân mình nhiều hơn nữa.
Tinh thần của Phù Đại phấn chấn lên, nhìn thấy Tưởng Sở Phong râu ria xồm xàm thì nhỏ giọng nói đầy ghét bỏ: “Sao anh lại biến thành bộ dạng này? Em vừa mở mắt không lẽ lại nói anh ăn mặc đẹp hơn một chút sao? Xấu chết đi.”
Tưởng Sở Phong nhìn thấy ánh mắt trong suốt của cô, ý cười trong đáy lòng cuối cùng cũng lộ ra trên mặt, hôn lên cái trán của cô, hít một hơi đáp: “Lát nữa anh phải đi tắm rửa.”
Phù Đại chống tay ngồi dựa vào gối, cô hơi lười biếng nói: “Hay là hôm nay chúng ta xuất viện luôn đi, em cảm thấy hình như tứ chi của mình đã nằm lâu đến nỗi sắp thoái hóa rồi, cả cơ thể đều nhẹ bẫng đi, như là thiếu cái gì đó.”
Tầm mắt của Tưởng Sở Phong dừng ở bụng cô một lúc rồi lại vội vàng quay đầu đi, lời nói nghẹn trong cổ họng thật lâu vẫn không biết làm sao nói ra để cho cô hiểu được. Cổ họng lại giống như bị đổ cát vào, không ngừng đau rát.
“Được, lát nữa anh sẽ sắp xếp.”
Phù Đại tỉnh lại, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Tưởng Sở Phong ăn cơm trưa với cô, nói người sắp xếp tốt rồi buổi chiều sẽ đón cô về nhà, để mấy người Trần Ngọc tạm thời có thời gian giải quyết những chuyện trước đó.
“Mẹ nghĩ lúc trước con bị súng bắn trúng tiếp nữa, mẹ cũng đã lo lắng mất một đêm, vậy mà thật ra con lại có được phúc đức lớn đấy.”
Trần Ngọc lại đưa canh gà còn nóng hổi đến trước mặt cô nhưng bị cô nhẹ nhàng đẩy ra. Trần Ngọc chỉ thấy hai mắt cô mang theo sự cô đơn, bà khẽ kêu: “Đại Đại…”
Phù Đại quay đầu nhìn về phía cô, cũng không tình nguyện lừa bản thân nữa, chỉ hỏi: “Có phải đứa con của con không còn nữa không?”
Trần Ngọc còn nghĩ rằng cô không biết, nhưng câu hỏi này vừa nói ra đã làm bà á khẩu không trả lời được.
Thật ra ở lúc Phù Đại phẫu thuật thì cô vẫn chưa hoàn toàn hôn mê, nhưng khi nửa tỉnh nửa mê, cô lại trùng hợp nghe được đoạn đối thoại của bác sĩ, nói cô mang thai đứa nhỏ nhưng đã mất rồi. Sau khi cô tỉnh lại, hoảng hốt cảm thấy đó chỉ là một giấc mộng, nhưng phản ứng của cơ thể lại làm cho cô cảm thấy được không khỏe, nhưng mà cho dù có giải thích theo hướng nào đi chăng nữa thì cũng không thay đổi sự thật được.
Trần Ngọc há miệng thở dốc, có rất nhiều lời khuyên nhủ hay an ủi cũng không nói ra lời được, chỉ có thể ôm lấy cô để cho cô được thoải mái khóc, trong lòng cũng tốt hơn một chút.
Phù Đại đã chuẩn bị tâm lý trong lòng, cũng sợ Tưởng Sở Phong sẽ thẹn trong lòng, bởi vậy mới nhịn hết nửa ngày, vừa khóc ra thì đã không ngừng lại được.
Phù Thu Sinh đứng ở ngoài cửa, nghe được giọng nói của hai mẹ con, ông nắm tay nắm cửa rồi lại thả xuống, ngồi một mình trên băng ghế mà thở dài.
Khi còn trẻ, bởi vì bà cụ ghét vợ lẽ, bà hai cũng chịu không ít tội. Không thể tưởng tượng được, cách đây rất nhiều năm vậy rồi nhưng con gái của mình cũng bị những tổn thương lớn nhất cũng bởi vì vợ lẽ.
Phù Thu Sinh nghĩ nghĩ rồi cũng bắt đầu tự trách.
Nhưng mà, có câu nói trước mặt có bóng ma đó là vì sau lưng có ánh mặt trời. Nhưng với bà cả mà nói thì cho dù là phía trước hay phía sau cũng chỉ đều là bóng ma.
Bà ta đứng trong tầng hầm ngầm tối mù mịt, không biết là trôi qua bao nhiêu ngày rồi, nghe được tiếng cửa sắt và xiềng xích bên ngoài vang lên thì lại khởi động cơ thể theo bản năng, muốn đi tới phương hướng đã phát ra âm thanh để tìm đường ra.
Nhưng mà cổ chân của bà ta cũng bị một dây xích ở góc tường buộc lại, giống như một chú chó nhà có tang.
Cửa sắt khép lại ầm ầm lần thứ hai, một đôi giày da dừng lại trên nền gạch cứng, có chút rõ ràng lại có chút khác thường.
Bà cụ nhìn thấy đôi giày da đứng trước mặt mình thì cả người như bị đông cứng lại, không dám ngẩng đầu lên.
Trên đỉnh đầu, con ngươi khát máu của Tưởng Sở Phong nhìn chằm chằm bà ta, nhìn đến nỗi bà ta cảm thấy sợ hãi, không nhịn được mà phát run thì cái sự áp bách mà mới thoáng dời đi.
“Chỉ mới mấy ngày không gặp đứa con bảo bối kia của mình mà bà đã muốn đi theo rồi à.”
Bà cụ nghe được lời nói của Tưởng Sở Phong thì sợ tới mức hồn phi phách tán, hồn vía lên mây, sợ rằng ngay sau đó Tưởng Sở Phong sẽ giải quyết mình, không nhịn được mà lui vào góc tường.
Tưởng Sở phong vung tay lên, lưới sắt che căn phòng ở bên cạnh bỗng nhiên được dỡ bỏ, thi thể của Tưởng Thành Lương ở phía đối diện lộ ra, có vẻ như đã bị phơi nắng ở bên ngoài mấy ngày, đã sắp bốc hơi hết nước rồi, nhìn giống như một hình nộm người bằng cao su. Ánh sáng phía sau cửa sổ chiếu vào, dường như có thể chiếu qua cả những lỗ nhỏ trên trán anh ta, bắn thẳng vào trong mắt bà cả khiến đáy mắt bà ta đau đớn.
Bà cả nổi điên quơ loạn hai tay, ánh mắt nhìn về phía Tưởng Sở Phong cũng hiện ra nỗi hận đến thấu xương: “Mày hại con tao… mày dám làm hại con tao! Đáng lẽ lúc trước tao nên giết mày, cái thứ rẻ rách do thứ thấp kém kia sinh ra.”
“Tôi cũng hối hận sao mình lại không giết chết hai mẹ con các người sớm một chút.” Tưởng Sở Phong cũng rất hối hận bản thân đã không động thủ sớm một chút, vì cái gọi là đại cục mà âm thầm sắp xếp nhiều năm như thế, tuy có được chiến thắng lớn nhưng cũng khiến Đại Đại bị không ít tổn thương.
Anh cảm thấy Tưởng Thành Lương chết như vậy thật sự là rất đáng tiếc, nhưng mà cũng may còn giữ lại một người khác.
Tưởng Sở Phong nhìn về phía bà cả, đôi mắt lóe ra ánh sáng u ám, quỷ mị như muốn hút lấy trái tim con người.
Bà cả suy sụp ngồi dưới đất, biết bản thân không chạy được nữa, không quan tâm đến gì nhắm hai mắt định đập đầu vào tường, muốn tìm sự giải thoát cho chính mình.
Chân Tưởng Sở Phong vừa nhấc lên, dây xích sắt ở cổ chân bà ta đã ngăn cản động tác của bà ta lại.
“Gấp cái gì, bà có đuổi theo như vậy thì cũng không đuổi theo Tưởng Thành Lương kịp đâu, không bằng ở lại lâu thêm chút, đốt vàng mã cho anh ta cũng tốt, tránh để anh ta đến thế giới bên kia còn ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.”
Tưởng Sở Phong chưa nói hết câu, bà cả đã cảm thấy cảm giác lạnh lẽo trên người tăng lên thêm, bà ta bịt tai lại lắc đầu.
Tưởng Sở Phong lại cho người đem một cái thùng lớn đến, vừa mở cái thùng ra thì mùi hương bên trong tỏa ra làm bà ta không khó để phân biệt được đó là thứ gì, cả người bà cứng lại, mồ hôi lạnh tuôn ra làm áo len trên người ướt sũng.
“Dường như bà cả rất thích những thứ như thế này, phận làm con cháu, thế nào cũng phải hiếu kính một chút chứ nhỉ.”
Trong thùng toàn là thuốc phiện đã được tinh chế, hít một chút là có thể khiến cho người ta nghiện. Bà cả biết rõ thứ này rất đáng sợ, nếu không thì cũng sẽ không dùng thứ này đi hại người mình căm hận, bà ta sợ tới mức liên tục lui về phía sau, cảm thấy được cho dù như thế nào cũng đều là là đường cụt, như vậy còn đáng sợ hơn chết nhiều lần.
Tưởng Sở Phong nhẹ nhàng lịch sự đưa điếu thuốc lên miệng bà cả, hướng dẫn từng bước: “Đây là thứ mà tôi dùng rất nhiều tiền để làm ra, chắc chắn thuần khiết, bà cả nên tận tình hưởng dụng mới tốt.”
“Không… không!” Bà cả lập tức đẩy điếu thuốc mà anh đưa tới, quay mặt về phía bên cạnh.
Tưởng Sở Phong nhìn thấy thái độ tránh vội của bà ta, sự lạnh lẽo dần dần ngưng tụ ở đáy mắt.
Chính bà ta cũng cảm thấy sợ hãi mà còn dám dùng trên người mẹ anh và Đại Đại, người phụ nữ này cho dù có giết chết trăm ngàn lần cũng khó giải được mối hận trong lòng anh.
“Hầu hạ bà cả.”
Tưởng Sở Phong lạnh giọng căn dặn cấp dưới, lấy khăn tay lau đi những hạt bụi nhỏ rơi ra từ điếu thuốc rồi xoay người đi ra ngoài tầng hầm ngầm.
Bên trong truyền đến giọng kêu to của bà cả, nhưng mà đây là ở phía dưới u ám nên không ai để ý tới.
“Để ý một chút, đừng để chết lập tức, làm cho bà ta bị nghiện thuốc mới thôi.” Tưởng Sở Phong căn dặn đầy đủ, lúc này mới quay sang Tưởng Duy Thân đang khom lưng xuống và dùng tay áo lau nước: “Sau khi đi thì anh hãy đưa bà ta theo, anh muốn lấy thứ gì thì không thể thiếu bà ta. Không có tiền thì tự đến ngân hàng lấy, chỉ cần làm cho bà ta sống lâu hơn anh là được.”
Bây giờ Tưởng Duy Thân càng nghiện thuốc phiện hơn cả lúc đầu, chỉ cần có tiền mua thuốc phiện, ai bảo anh ta làm gì thì anh ta sẽ làm nấy. Tưởng Sở Phong giao cho anh chuyện tốt cỡ này, với anh ta mà nói không cần cố sức mà lại có thể hưởng thụ, có nằm mơ cũng không dám mơ tới.
“Cửu đệ cứ yên tâm! Anh chắc chắn sẽ trông coi bà ta tốt.”
Tưởng Sở Phong thu tầm mắt lại, cất bước đi ra ngoài.
Trên đời này rốt cuộc có thiên đường hay địa ngục hay không thì không ai biết rõ, nhưng mà thay vì mơ ước ông trời tạo ra công bằng thì tự bản thân mình thẩm lí và phán quyết còn tốt hơn.
Anh phải ở lại kiếp này để nhìn thấy những người đó rơi xuống địa ngục.