Kế hoạch của Tưởng Sở Phong đang ở thời điểm nguy cấp, dinh thự được bảo vệ cực kỳ cẩn mật, lúc Phù Âm hoang mang rối loạn chạy tới đã bị chắn ngoài cửa lớn.
Phù Đại nghe nói là Phù Âm tìm mình, liền cảm thấy mặt trời đã thực sự mọc lên từ phía tây, nhưng trong lòng không muốn thấy cô ta.
“Cô ta nói có chuyện quan trọng muốn nói cho bà chủ, chuyện về bà chủ với cửu gia.” Vệ sĩ không dám làm bừa, lập tức chuyển lời Phù Âm đến bà chủ.
“Tôi và cửu ca?” Phù Đại nhíu mi, do dự một lát, cho người làm đưa Phù Âm vào.
Phù Âm từ trong nhà lẻn đi ra, cô ta không dám cam đoan nếu để cho Phù Hải Nhân với bà nội biết mình trộm đi sẽ có hậu quả gì, cho nên không nói nhảm nhiều, thấy Phù Đại liền triệt để nói hết chuyện tình mình nghe được.
“Là thật! Ngày đó chính tai tôi nghe được Tưởng Thành Lương nói như vậy, mẹ tôi là bị lợi dụng, bằng không bà ấy không có khả năng hại cô!” Phù Âm có biểu hiện thật sự gấp gáp, lại luôn bị hai vệ sĩ chặn một bên, không cho tiếp cận trong vòng năm bước Phù Đại.
Phù Đại suy nghĩ một chút, sương mù trong lòng đột nhiên tản ra. Thời điểm Dư Tú Quyên chết cô đã cảm thấy kỳ quái, bà ta chết không nhắm mắt giống như không phải cố ý tự sát, hóa ra nội tình trong đó lại do Tưởng Thành Lương làm trò quỷ.
Tuy nhiên hiện giờ Tưởng Sở Phong có kế hoạch khác, Phù Âm nói cho cô tin tức này cũng không cần thiết, cô ta lại buổi tối chật vật chạy tới, nếu nói để mang cho cô nhược điểm, cũng quá buồn cười.
Phù Đại nghĩ nghĩ, nhưng không tìm hiểu kỹ chuyện này, nói: “Cửu gia đã mất, việc này dù tôi có quan tâm cũng không thể làm gì, phiền cô cố ý đến nói cho tôi biết một tiếng rồi.”
Phù Âm thấy cô xoay người rời đi, vội hỏi: “Cô là vợ Tưởng cửu gia, cho dù anh ấy mất, cô còn có nhiều đàn em! Chỉ cần cô nắm chắc nhược điểm đi tìm Tưởng Thành Lương, anh ta nhất định không thành công!”
“Cô muốn tôi giúp cô nhân tiện báo hiếu cho mẹ cô sao?” Phù Đại thấy cô ta không nói, biết mình đoán đúng rồi, nhưng không tính toán để cô ta biến mình thành cái súng, “Nếu là như thế, tôi nghĩ cô tìm lầm người.”
Tuy rằng mẹ con bọn họ không có thâm cừu đại hận gì với cô, nhưng hiềm khích cũng không nhỏ, chẳng lẽ có thể dễ dàng hóa giải.
Phù Âm cảm thấy lấy địa vị hiện tại Phù Đại, chỉ cần trong đầu Tưởng Thành Lương có ý niệm chiếm Hồng Môn, nhất định có thể xuống tay với Phù Đại, đến lúc đó Phù Đại không muốn cũng phải phản kháng.
Cô ta hiếm khi thông minh như thế này, sau khi nói rõ sự tình không tiếp tục quấn lấy Phù Đại, sợ sau khi Phù Hải Nhân trở về lại phát sinh phiền toái, bỏ lại một câu rồi đi.
Phù Đại thoáng nhìn cô ta khập khiễng đi ra ngoài, khẽ cau mày rồi ra lệnh, tiện đà phân phó một tiếng: “Âm thầm đi theo, giúp cô ta an toàn về nhà.”
Chờ đến tối muộn, Hàn Nguyên Thanh từ bên ngoài trở về, Tưởng Sở Phong từ trong quan tài đi ra hoạt động một chút.
Mọi người nghe tin tức từ Phù Âm, trong lòng tỉnh ngộ.
“Tôi còn thấy quái lạ, ngày hôm trước sao lại có người ra tay với chị Nguyệt, bây giờ ngẫm lại, đại khái vì Tưởng Thành Lương tìm lầm người, chị Nguyệt chịu thay Phù Âm một tai họa.”
“Tưởng tam gia thật đúng là độc xà nằm mơ nuốt voi, dã tâm bừng bừng. Lại dám nghĩ ra được chủ ý thử cửu ca, vừa ngu ngốc vừa độc ác.” Hàn Nguyên Thanh lắc đầu líu lưỡi.
Tưởng Sở Phong cũng không nghĩ tới, nhưng không thể không thừa nhận Tưởng Thành Lương lần đó tính kế thật sự đúng điểm mấu chốt, làm cho anh lộ rõ nhược điểm. Những kẻ như thế, hiện tại anh càng không thể yên lòng về Phù Đại.
“Ngày mai đưa tang, Đại Đại ở yên trong nhà, không cần đi ra ngoài.”
Phù Đại từ Bình Châu trở về, hầu như không đi ra ngoài, ngay cả cửa hàng cũng giao cho Ôn Thiến, bây giờ lại nghe anh nói như vậy, thuận theo gật gật đầu.
“Cửu ca lo lắng Tưởng tam gia còn có thể gây bất lợi cho cửu tẩu?”
“Tưởng Thành Lương không đủ năng lực nhưng cũng là kẻ thâm hiểm, anh ta nhất định nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.” Huống hồ bên người Tưởng Thành Lương còn có người mẹ thâm độc bên cạnh, cho dù Tưởng Thành Lương do dự, người đàn bà kia sẽ không mềm lòng.
“Vậy tôi liên lạc một chút với Tần Cần, đến lúc đó để cô ấy ở bên cạnh cửu tẩu.”
Tưởng Sở Phong gật đầu, vỗ vỗ vai Hàn Nguyên Thanh.
Phù Âm có La Doanh âm thầm tương trợ, thần không biết quỷ không hay đi một lúc rồi quay lại, đợi Phù Hải Nhân trở về, hết thảy vẫn như lúc ban đầu.
Phù Hải Nhân biết được trong nhà có cháy, răn dạy hạ nhân một chút, nhìn thấy Phù Âm còn nằm trong phòng, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Khi Phù Âm làm bộ như tỉnh táo, cô ta vẫn bị Phù Hải Nhân giam lỏng. Cô ta không tiếp tục làm ầm ĩ, trong lòng hy vọng bên ngoài rối loạn.
Sau khi đưa tang Tưởng Sở Phong, Hồng Môn tuy có Hàn Nguyên Thanh quản thúc, nhưng vị trí chủ vị vẫn phải mau chóng yên ổn.
Theo lý, Tưởng Thành Lương là người nhà họ Tưởng, không với tới Hồng Môn, nay ỷ vào một cái họ liền có chút thái độ kiêu ngạo. Tuy nhiên anh ta bôn tẩu hơn nửa năm, đi khắp nơi thu vào trong tay một nửa thế lực, có thể nói dụng tâm lương khổ.
Chẳng qua thế lực của Hồng Môn khổng lồ, nhân mạch càng phức tạp, dưới trướng Tưởng Sở Phong đã có nhiều kẻ muốn rục rịch, càng miễn bàn danh nghĩa Tưởng Thành Lương.
Hàn Nguyên Thanh nhìn thấy Tưởng Thành Lương trở thành “Bọ ngựa bắt ve sầu”, trong lòng có chút thương cảm.
Các trưởng lão của Hồng Môn không còn bao nhiêu, vài vị đã không quan tâm thế sự từ lâu, không nghĩ tới Tưởng Sở Phong chết bất đắc kỳ tử, cho nên chỉ phải rời núi chủ trì đại cục.
Tưởng Thành Lương ý thức được đại cục, ở hội nghị nghiễm nhiên đem coi mình trở thành chủ nhân, thấy vài vị nguyên lão vội không ngừng đi lên chào hỏi.
Nơi này cụ Giang là người có tuổi nhất, lại có chút giao tình với ông Tưởng, cho nên không xa lạ gì đối với mấy đứa con nhà họ Tưởng.
Ông ta biết động tĩnh Tưởng Thành Lương mấy ngày nay tới giờ, thấy anh ta thái độ ân cần, cười ý vị thâm trường nói: “Người trẻ tuổi, Hồng Môn chính là củ khoai nóng phỏng tay.”
Tưởng Thành Lương luôn tự nhắc nhở bản thân, Hồng Môn có thế mạnh phải quản lý tốt, chỉ khiêm tốn vuốt cằm, tỏ vẻ mình đã hạ quyết tâm.
Cụ Giang không vội dội gáo nước lạnh lên người anh ta, đi đằng trước ngồi xuống, thấy Hàn Nguyên Thanh thở dài một tiếng, thấp giọng nói: “Cửu gia anh minh một đời, sai lầm không chuẩn bị di chúc sớm một chút thu xếp Hồng Môn.”
Hàn Nguyên Thanh nhàn nhạt nói: “Không phải còn ngài với vài vị nguyên lão trấn giữ sao.”
“Bộ xương cũ của chúng ta có ích lợi gì, cậu xem xem tình thế hôm nay, chúng ta cũng chỉ như tượng bùn, bị lấy ra làm tượng trưng thôi.”
Hàn Nguyên Thanh dựa vào ghế nhìn xung quanh một vòng, trong ngoài phòng họp đều là người của Tưởng Thành Lương, cũng có không ít thế lực phân tán, trong đó có cả nhà họ Hàn bị anh ta chửi máu chó đầu không chịu rút lui, người ngoài nhìn ra bọn họ không một chút phần thắng.
“Trò hay còn phải chờ tới cuối, ngài cứ ở đây chờ xem.”
Cụ Giang thấy anh ta ngồi điềm tĩnh có vẻ đã liệu trước, không biết anh ta muốn làm cái gì, chống quải trượng nhắm mắt dưỡng thần.
Mấy nguyên lão tuổi tác đã cao, đối với cảnh tượng này bọn họ không cảm thấy hứng thú, đợi cho người đến đông đủ không sai biệt lắm, cơ bản đều bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Tưởng Thành Lương đã chuẩn bị xong mọi thứ, thấy thế có chút sốt ruột, thúc giục: “Nếu mọi người đến đông đủ, vậy tuyên bố chuyện lớn hôm nay đi.”
“Hôm nay có rất nhiều việc lớn, đều như nhau, không cần nóng nảy.” Hàn Nguyên Thanh đứng dậy từ chỗ ngồi, kéo ghế ra chính giữa.
Tất cả mọi người có chút không rõ, Tưởng Thành Lương thấy hành động này, trong lòng không hiểu bắt đầu căng thẳng.
“Hàn Nguyên Thanh, hôm nay là là ngày trọng đại để bầu chủ nhân Hồng Môn, anh không phải muốn chống đối tôi chứ?” Tưởng Thành Lương biết Hàn Nguyên Thanh không nhìn mình ngứa mắt, anh ta tranh đoạt Hồng Môn thì Hàn Nguyên Thanh chính là trở ngại lớn, nhưng chỉ cần anh ta nắm quyền lực vào tay, trước tiên phải lột da hai lớp của anh ta.
Hàn Nguyên Thanh nhìn hơn phân nửa thế lực bị mua chuộc không cho anh ta mặt mũi, cười xòa nói: “Bọn bọ chó mang vòng nhạc, giả vờ làm gia súc lớn. Tôi chống đối anh làm gì, anh tính là cái gì?”
Trong lòng Tưởng Thành Lương đã có kế hoạch, đối với Hàn Nguyên Thanh châm chọc khiêu khích không để tâm, kéo ghế ngồi xuống, “Tôi có thể không nói lời nào, hết thảy nghe mọi người quyết định.”
Tiếng thảo luận của mọi người vang lên, bị Hàn Nguyên Thanh cắt ngang: “Người còn chưa tới, gấp cái gì.”
Mọi người không rõ, đang định đếm người trong danh sách, chỉ thấy cửa lớn phòng họp mở.
Tưởng Sở Phong từ ngoài cửa mạnh mẽ tiến vào, khí thế oai phong như lúc đầu. Anh khẽ vuốt ve cổ tay áo, mỉm cười nhìn mọi người có mặt, nhếch môi lộ ra vẻ khinh bỉ độc đoán: “Để chư vị đợi lâu, thật sự ngại quá.”