Phù Đại không biết Tưởng Sở Phong đã rời đi từ lúc nào, khi tỉnh dậy đi xuống lầu, chỉ thấy linh đường nơi đó đã có người đến phúng viếng, ngay cả Tưởng Thành Lương và bà cả cũng đến giả từ bi mèo khóc chuột.
Phù Đại sắp nổi giận, không thèm để ý đến bọn họ, hơn nữa cô cũng không quá thoải mái nên ở trong phòng suốt.
Hàn Nguyên Thanh phụ trách xử lý công việc ở linh đường, nhìn thấy Tưởng Thành Lương anh ấy đương nhiên không bày ra bộ mặt hoà nhã, Tưởng Thành Lương cũng không muốn động chạm tới anh ta, dù sao đi nữa cũng đã thấy Tưởng Sở Phong thật sự nằm trong quan tài.
Từ trong nhà đi ra, Tưởng Thành Lương không kìm chế được có chút hưng phấn, giống như lấy được Hồng Môn dễ như trở bàn tay.
Bà cả vẫn không yên tâm, lần này đến xác nhận chính là ý của bà ta.
“Tưởng Sở Phong mất, nhưng còn có Hàn Nguyên Thanh, trước đây con từng liên thủ với nhà họ Hàn, cẩn thận đến lúc đó bọn họ phản bội.”
Tưởng Thành Lương nói: “Chuyện này con biết, vốn cũng không trông cậy vào ông già nhà họ Hàn cho được món hời gì, chỉ là lợi dụng nhau thôi. Hồng Môn bên này con cũng có chuẩn bị, bọn họ ở Bình Châu xa xôi, sao có thể duỗi tay đến.”
“Như vậy cũng tốt, tóm lại không phải đối tượng hợp tác lâu dài, nhưng tên Hàn Nguyên Thanh kia hận con đến độ nghiến răng, con đừng buông lỏng cảnh giác.”
“Chuyện Tưởng Sở Phong chết thế nào anh ta biết rõ hơn con, không có chuyện chụp lên đầu con.”
Bà cả nhíu mày nói: “Lúc trước con lợi dụng Dư Tú Quyên, Tưởng Sở Phong không có hành động gì, không chừng còn kêu người giúp một tay, con cẩn thận một chút.”
“Người đã chết rồi, cửu gia còn có thể từ trong quan tài đi ra tính sổ hay sao?” Tưởng Thành Lương ngắt lời không quan tâm, “Nói gì thì nói người đàn bà kia không phải tốt lành gì, trước đây còn xung đột với cửu gia, mới đi đến kết cục như vậy. Con cũng coi như giúp cậu ta trừ hại, cậu ta dưới cửu tuyền dưới còn phải cảm ơn con.”
Tưởng Thành Lương vừa dứt lời, chợt nghe bên ngõ nhỏ truyền tiếng động, vội xuất hiện xem xét.
“Ai!” Tưởng Thành Lương đi vào ngõ nhỏ, phát hiện không thấy ai.
Bà cả cũng nóng nảy, “Đến lúc quan trọng bị người bắt được nhược điểm thật là không tốt!”
Tưởng Thành Lương thấy ở giữa những viên gạch bị vỡ có vài dấu gót chân rõ ràng trên bùn ướt, cân nhắc nói: “Một người thọt có thể chạy xa.”
“Người thọt?” Bà cả đột nhiên nghĩ đến người chị họ trong nhà Phù Đại, bước đi hơi khập khiễng, nơi này lại là nhà bọn họ…
Bà cả nghĩ đến đó, vội vàng nói: “Không thể để cho cô ta phá hỏng việc!”
Tưởng Sở Phong tốt xấu gì cũng là thủ lĩnh tiền nhiệm, ở Hồng Môn vẫn còn rất nhiều người trung lập, nếu bị bọn họ biết Tưởng Thành Lương đã lợi dụng Dư Tú Quyên bắt cóc Phù Đại, lại đối phó Tưởng Sở Phong, sợ là gây bất lợi đối với việc Tưởng Thành Lương kế nhiệm Hồng Môn.
“Yên tâm đi, con sẽ gọi người xử lý.” Tưởng Thành Lương nói xong lệnh cho tay sai đi tìm người, thà giết nhầm còn hơn cho người ta có cơ hội nói hết chuyện ra ngoài.
Trong dinh thự người đến lại đi, thay đổi mỗi ngày.
Vợ chồng Tưởng Sở Phong với Phù Đại nổi tiếng trong giới, vì không để người nhìn ra manh mối, mỗi ngày Phù Đại đều bóc hai củ hành tây đến chảy nước mắt mới lộ diện.
Đã vậy, nước mắt chảy nhiều, khóe mắt cũng không chịu nổi, Phù Đại hai ngày nay đều cảm thấy được hốc mắt vừa ngứa vừa khô khốc.
Hàn Nguyên Thanh nhìn thấy đôi mắt đỏ như thỏ của cô, cười nói: “Chuyện này để cho cửu ca thấy nhất định từ trong quan tài nhảy ra.”
Phù Đại nghĩ thầm, anh ấy đã nhảy ra khỏi quan tài rồi.
“Đúng rồi, chị Nguyệt chút nữa còn phải quay về trường học, anh giúp tôi đưa cô ấy đi.”
Việc nhỏ như thế, Hàn Nguyên Thanh hiện tại không dám rời khỏi tòa nhà nửa bước, Tưởng Hành Châu bên cạnh nhân tiện nói: “Dù sao tôi không có việc gì làm, để tôi đi cho.”
Phù Đại không có phản đối.
Phù Nguyệt ở trường nữ sinh khá xa, khi ở nhà họ Phù còn đi tàu điện, ở nơi này thực không tiện.
Phù Nguyệt có tính cách hướng nội, cho tới bây giờ trừ Phù Đại và vợ chồng Phù Thu Sinh mới có thể thoải mái, ở những trước mặt người khác vẫn không khỏi câu nệ. Nhìn thấy hôm nay là Tưởng Hành Châu đưa mình đi, nội tâm không khỏi do dự một chút.
Tưởng Hành Châu lái xe đến cổng chờ Phù Nguyệt, thấy cô đi ra lập tức xuống xe mở cửa xe.
Tưởng Hành Châu đối với người khác từ trước đến nay đều ôn hòa, bộ dạng công tử làm cho Phù Nguyệt càng thêm căng thẳng. Cô hít sâu một hơi bước tới, đang định leo lên ghế xe, Tưởng Hành Châu vốn dĩ ở cửa xe chờ cô lên bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, kéo cô ngã xuống mặt đất.
Phù Nguyệt ngã xuống nền đất cứng lạnh, còn chưa kịp hiểu thì nghe thấy một viên đạn xuyên qua tấm kính cửa sổ trên đầu cô, mảnh kính vỡ bắn tung tóe xuống dưới.
Tiếng súng kinh động người trong nhà, vệ sĩ lập tức mang súng ra, che chở bọn người Tưởng Hành Châu đi vào trong nhà.
Hàn Nguyên Thanh cũng nghe tiếng chạy đi ra, “Sao lại thế này? Ai nổ súng?”
Tưởng Hành Châu lắc lắc đầu, ánh mắt híp lại, lộ ra vẻ mê mang. Anh mới vừa rồi kéo Phù Nguyệt nằm xuống không cẩn thận làm rơi kính mắt, bây giờ nhìn cái gì cũng mơ hồ.
Hàn Nguyên Thanh lập tức kêu mọi người tìm kiếm xung quanh, nhưng đối phương có vẻ là sát thủ lâu năm, khi tìm được nơi bọn họ nổ súng đã không còn thấy bóng dáng.
Hàn Nguyên Thanh tưởng nhà họ Hàn lại âm thầm hành động, lên kế hoạch quét sạch những người xung quanh Tưởng Sở Phong, không khỏi tức giận đến nổi trận lôi đình. Chuyện của Tưởng Sở Phong đã chạm vào mấu chốt của anh ta, nếu ông cụ Hàn hiện tại đứng ở trước mặt, anh ta nhất định sẽ trở mặt thành thù.
Tòa nhà chợt xuất hiện nhiều vệ sĩ, Phù Đại vốn định sắp xếp một chiếc xe khác đưa Phù Nguyệt đi, Tưởng Hành Châu trầm tư thật lâu, bỗng nhiên nói: “Hôm nay tạm dừng, tôi cảm thấy được phát súng kia không phải nhằm vào tôi.”
Lúc ấy chỉ có Phù Nguyệt và Tưởng Hành Châu cùng một chỗ, Tưởng Hành Châu vừa nói, Phù Đại vô cùng kinh ngạc: “Chẳng lẽ nhằm vào chị Nguyệt?”
Phù Nguyệt nghe vậy, có chút chân tay luống cuống, “Tôi? Sao lại là tôi…” Cô bình thường ngoại trừ trong nhà với trường học, ngay cả học sinh cũng biết rất ít, chưa từng tiếp xúc với ai. Chẳng lẽ là Phù Âm có gan lớn thuê sát thủ tới giết mình?
Hàn Nguyên Thanh cũng thấy rất kỳ lạ, có thể thấy được Tưởng Hành Châu nói có vài phần khẳng định, không dám bất cẩn, kêu Phù Nguyệt gọi điện thoại đến trường học xin nghỉ, tạm thời không cần ra ngoài.