Quốc Sắc Thiên Hương - Nam Kha

Chương 77: Lại lâm vào cục diện bế tắc




Mấy người thảo luận vừa thông suốt, vẫn dựa theo kế hoạch ban đầu tiếp tục thi hành. Thẩm Đạc xưa nay nói rõ không tham dự chuyện Hồng Môn, nhưng Phù Đại thấy chuyện anh ta tham dự cũng không ít, đến bây giờ cô cũng không thể hiểu được mối quan hệ giữa anh ta và Tưởng Sở Phong là như thế nào.

Không muốn rước lấy quá nhiều chú ý, Hàn Nguyên Thanh theo Thẩm Đạc rời khỏi nhà trọ, Phù Đại lúc này mới rảnh rỗi tắm rửa một thân mỏi mệt lẫn nước bùn, cả người sảng khoái.

Lúc Tưởng Sở Phong từ phòng tắm đi ra, thấy Phù Đại đang ngồi ở dưới đèn cắt móng tay, liền đi tới giúp cô.

Trải qua mấy ngày mưa gió bên ngoài, màu da trên mu bàn tay của Phù Đại đã sạm đi một chút, lòng bàn tay có chỗ còn bị nứt ra, không còn mềm mại như trước, nhìn kỹ lại còn thấy dấu vết không ít nhánh cây cứa vào.

Tưởng Sở Phong thấy đau lòng, Phù Đại lại không nghiêm túc, tay phải cọ cọ cái vết xước ở trên ngón tay, nhe răng muốn cắn, kết quả xé chỗ xước làm đau rồi kêu to một tiếng.

“Ngốc nghếch mới dùng biện pháp này.” Tưởng Sở Phong kéo đầu ngón tay cô lại, cẩn thận cắt bỏ chỗ xước.

Phù Đại đưa tay ra nhìn mười ngón tay sạch sẽ, vừa lòng gật đầu.

Trải qua mấy ngày hốt hoảng lo sợ, bây giờ đã yên ổn, thể xác và tinh thần Phù Đại vẫn chưa thả lỏng, lo lắng nói: “Chúng ta sẽ ở nơi này sao? Không cần quay về Hồng Môn?”

“Nhất định phải quay về, nhưng bây giờ chưa phải thời điểm.”

“Vậy là khi nào?”

Tưởng Sở Phong vén chăn bông quấn lấy cô, xoa dịu lòng hiếu kỳ của cô: “Chờ chúng ta ăn no ngủ kỹ là được rồi.”

Phù Đại mím miệng, không nói nhảm với anh nữa, cuộn mình ngủ thiếp đi.

Lần này Phù Đại ngủ rất sâu, không hề mơ màng, mở mắt ra đã là buổi trưa ngày hôm sau.

Hàn Nguyên Thanh có vẻ như đã tới một chuyến, trong phòng có một ít tài liệu vứt trên bàn trà, đều là hoạt động của Tưởng Thành Lương mấy ngày nay tới giờ.

Phù Đại bước tới xem qua, trong lòng cảm thấy may mắn vì bọn họ còn chưa chiếm mất căn nhà, bằng không cá chiên bé cô dấu dưới gầm giường đã về với nước rồi.

Cô lật vài tờ đã không có hứng thú, lười biếng dựa vào bên cạnh Tưởng Sở Phong, giống như một con mèo mềm mại.

Tưởng Sở Phong nhéo mặt cô nói: “Đói bụng không?”

Phù Đại không trả lời, nhưng là dạ dày gợi ý trước, Tưởng Sở Phong lập tức nở nụ cười: “Xem ra là đói bụng lắm, muốn ăn cái gì anh làm cho em?”

Tần Cần đi phủ đốc quân, trong căn hộ này không có người hầu nên phải tự mình làm hết mọi việc.

Tuy rằng Tưởng Sở Phong chưa bao giờ vào bếp, nhưng Phù Đại thấy anh có thể nướng món này kia bằng tay không, nếu vậy nấu nướng cũng sẽ không tệ lắm, cho nên không lo lắng về việc anh sẽ vào bếp.

“Nấu một ít cháo trắng đi, thêm chút dưa leo.”

Trước đây Trần Ngọc đã nói Phù Đại dễ nuôi không kén chọn, hiện tại bây giờ Tưởng Sở Phong mới hiểu, sợ là ăn trấu nuốt rau cô cũng có thể vui vẻ chịu đựng. Tưởng Sở Phong hôn lên cái trán cô, xoay người đi phòng bếp vo gạo.

Phù Đại theo đến phòng bếp thấy Tưởng Sở đang thư thái ngồi trước bếp lò, có một loại cảm giác như ở nhà, vui cười tiến lên ôm lấy thắt lưng anh.

Tưởng Sở Phong ngã vào người cô, động tác có phần không thuận tiện, anh nói: “Tiếp tục gây sự ngay cả em cũng nấu!”

“Hôm qua mới từ cống nước thối đi ra, anh nói được phải làm được.” Phù Đại đưa tay lên mũi anh một chút, như muốn nhắc nhở anh mùi vị thối hoắc kia.

Tưởng Sở Phong làm sao có thể ghét bỏ, há miệng cắn cô một ngụm.

“Không chơi với anh!” Phù Đại thu tay lại, thấy đối phó với anh mình quanh năm đều bất lợi, vì thế ngồi xổm một bên nhặt một ít dưa chuột trong rổ rau rửa sạch.

Tưởng Sở Phong cầm một chuỗi tỏi quàng vào cổ cô, phân phó nói: “Thuận tiện bóc tỏi, rửa sạch gừng.”

Phù Đại đã quen với việc được Tưởng Sở Phong cưng chiều, hiện tại nghe anh liên tục ra lệnh, cô chu môi: “Anh sai bảo em.”

Tưởng Sở Phong động đuôi lông mày, tâm lý còn có chút hưởng thụ loại cảm giác bị cô cưỡi lên đầu, dù sao đây là lần đầu tiên anh khẩn cầu. Phù Đại đương nhiên sẽ không biết anh đang nghĩ gì, nếu cô biết được, nhất định sẽ chỉ vào mũi anh mà mắng anh là đồ đại biến thái.

Phù Đại rửa sạch dưa chuột, mang theo củ tỏi với cái bát ngồi bên ngoài bóc vỏ. Tưởng Sở Phong nghe thấy tiếng cô khẽ ngâm nga, thăm dò nhìn thấy cô ngồi trên ghế đung đưa đôi chân mịn màng, anh nhíu mày nói: “Em đi thay quần áo trước đi.”

“Trong phòng không lạnh.”

Về phương diện này Tưởng Sở Phong chưa bao giờ để cô tùy hứng, nghe vậy tiếp tục động tác trong tay, rũ mắt xuống nói: “Nhanh lên đi, nếu không anh giúp em mặc.”

Anh đã dám nói thì chắc chắn sẽ dám làm, Phù Đại biết rất rõ anh, đành phải ném củ tỏi trong tay lên lầu mặc quần áo.

Vóc dáng Tần Cần cao hơn một ít so với Phù Đại, quần áo mặc cũng không tiện lợi, cho nên sáng sớm hôm nay Tần Cần cố ý đi nhà họ Phù một chuyến, giúp cô lấy một ít quần áo.

Phù Đại mặc quần áo đi xuống lầu, vào phòng bếp không thấy Tưởng Sở Phong, cháo trên bếp sôi trào, tỏa hương thơm phức. Cô tiến lên vặn nhỏ lửa một chút, vừa định quay đầu đi tìm Tưởng Sở Phong, phía trên lỗ thông gió bỗng nhiên có đồ vật bị ném vào, leng keng một tiếng rơi xuống mặt đất bốc khói.

Phù Đại ồ một tiếng, đang muốn xoay người lại xem, Tưởng Sở Phong cầm lấy rượu từ trong kho ra thì nhìn thấy, sắc mặt biến đổi, lao tới không nói gì, ôm cô lập tức bổ nhào vào góc cầu thang.

Phù Đại bịch một tiếng va vào tường, còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy một tiếng nổ, giống như ngay cả sàn nhà rung chuyển, bên cạnh có khói dày đặc, ngọn lửa cháy đen phòng bếp.

Tưởng Sở Phong thầm nghĩ hành tung của bọn họ đã bị bại lộ, nếu đi ra ngoài sẽ bị súng bắn thành cái sàng, vì thế lôi kéo Phù Đại chạy đến chỗ nhà kho.

Tần Cần sợ có chuyện ngoài ý muốn, cho nên nói với Tưởng Sở Phong toàn bộ bố cục trong nhà, nếu có chút phát sinh tình huống, trường hợp khẩn cấp có thể trốn ở hầm dưới nhà kho một lúc.

Hai người mới vừa trốn đến hầm, chợt nghe thấy bên ngoài liên tiếp vài tiếng nổ, còn có thể nghe được đá rơi xuống.

Phù Đại nghe thấy trong hầm vang lên tiếng tùng tùng, bốn vách tường không biết là tường đồng vách sắt cái gì, hơi hơi chấn động lỗ tai, liền đưa tay ra che lại.

Lần hành động này không phải của nhà họ Hàn mà là đám người Tưởng Thành Lương kia, biết căn hộ này của nhà họ Thẩm, phỏng chừng chỉ vụng trộm ném mấy quả mìn rồi lập tức giải tán, không dám tìm kiếm bốn phía, cho nên một hồi rồi im lặng.

Tưởng Sở Phong đẩy nắp hầm ra, giống như cửa đã bị phá hỏng, hiện tại chỉ hy vọng bọn người Hàn Nguyên Thanh biết tin tức, dừng lại tại đây, bằng không anh và Phù Đại tuy rằng có thể tránh thoát bị nổ thành thịt vụn, cuối cùng cũng bị ngạt chết ở chỗ này.

Tưởng Sở Phong ngồi xuống bậc thang, toàn bộ xương cốt đều bị đau nhức, nhịn không được kêu rên một tiếng.

Căn hầm tối om, Phù Đại không nhìn thấy gì, nghe thấy tiếng thở dốc của anh, cô bối rối: “Cửu ca, anh làm sao vậy!”

Phù Đại lần mò dọc theo cánh tay của Tưởng Sở Phong, đụng tới xương bả vai thấy quần áo ướt đẫm, trong lòng lại sợ hãi.

“Không sao đâu, chỉ là bị thương nhẹ.” Tưởng Sở Phong chỉ là bị thương nhẹ, gặm gặm đầu ngón tay cô, cô nhịn đau đớn, trong túi quần lấy ra một cái bật lửa chiếu bốn phía, thấy góc kia sáng le lói còn đặt một chiếc đèn dầu, lập tức đứng lên.

Ngọn đèn dầu trông như hạt đậu tương nhỏ có trông hơi lờ mờ, nhưng cũng đủ để nhìn mọi vật xung quanh.

Phù Đại vội vàng đi vòng ra phía sau anh, nhìn thấy tấm lưng đầy máu của anh, sợ tới mức suýt chút nữa thì kêu ra tiếng.

Lúc nổ mạnh kính trên cửa ra vào và cửa sổ bị vỡ vụn, Tưởng Sở Phong che chở cô, cho nên cản hầu hết các mảnh vỡ.

Phù Đại bắt tay xé toạc áo khoác, vừa nhìn thấy mảnh thủy tinh cắm vào da thịt, trong lòng lẫn lộn.

“Giúp anh nhổ ra trước.” Tưởng Sở Phong bình tĩnh giữ vững hơi thở nhất có thể, bắt lấy đôi tay đang run rẩy của Phù Đại.

“Nhưng sẽ chảy máu!” Phù Đại lau nước mắt, hoảng sợ không biết làm thế nào mới tốt.

“Anh có cách, không có việc gì đâu, tin tưởng anh.” Tưởng Sở Phong quay lưng lại, trông rất tự nhiên.

Phù Đại quyết tâm, lấy hết can đảm nhổ mảnh lớn trên đó ra, vết máu không có gì chặn lại bắt đầu rỉ ra.

Tưởng Sở Phong nhặt mảnh thủy tinh, xoay người vén một lọn tóc của Phù Đại, có chút tự trách nói: “Nhưng mà phải tổn thất chút tóc của Đại Đại rồi.”

Phù Đại không rõ ràng lắm anh muốn làm gì, khi vừa nghe anh nói ngay lập tức hất tóc về phía trước, toàn bộ đặt trước mặt anh.

Tưởng Sở Phong cười cười, dùng mảnh thủy tinh cắt bỏ một phần tóc của cô, sau đó thiêu thành tro, nhờ cô giúp mình rắc lên miệng vết thương.

Phù Đại làm theo lời chỉ dẫn, thấy tóc cháy có tác dụng cầm máu thần kỳ, trên mặt thoáng chốc lộ ra vui sướng, lúc sau không cần anh dạy, nhanh nhẹn xử lý miệng vết thương thật tốt.

Chờ mọi việc xong xuôi, Phù Đại mới thả lỏng nhẹ nhàng ngồi sang một bên. Dầu trong đèn cũng đã sắp cháy hết, bấc đèn chợt tắt, phút chốc căn hầm chìm vào bóng tối vô biên, lồng ngực cường tráng ấm áp lập tức bao vây lấy cô, giúp nội tâm hốt hoảng bắt đầu an ổn trở lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.