Quốc Sắc Thiên Hương - Nam Kha

Chương 55: Chuyện cũ (1)




Tưởng Sở Phong chờ Tưởng Quân Kỳ đến ăn cơm xong, sau đó còn ngồi một lúc rồi mới trở về.

Dọc theo đường đi, Phù Đại nhìn thấy anh bình tĩnh không nói lời nào, cô nghĩ anh còn lo lắng cho bệnh tình của ông Tưởng nên kéo tay anh qua cọ cọ trên mặt mình, giống như một con mèo nhỏ đang che chở thứ yêu thích của mình.

Tưởng Sở Phong lấy lại tinh thần, nhìn thấy đôi mắt trong trẻo của cô thì cười cười ôm chặt cô.

Phù Đại há miệng thở phào, cô nghĩ trong đầu định nói một vài câu an ủi anh hãy nén bi thương nhưng lại cảm thấy không thích hợp lắm. Người ta chưa chết mà bi với thương cái gì.

Vẻ mặt của cô đều lọt vào hết trong mắt Tưởng Sở Phong, nhất thời ý cười của anh càng sâu, anh lại càng trấn an cô: “Yên tâm đi, anh không đau lòng đâu.”

Phù Đại vẽ trên lồng ngực anh một vòng tròn, bĩu môi nói: “Nhưng rõ ràng là anh không vui….”

Nhìn thấy cô lo lắng cho tâm trạng của mình đến vậy, Tưởng Sở Phong cảm thấy được trong lòng thật sự dễ chịu, giọng điệu anh có chút cảm thán: “Chỉ là anh thấy bất bình cho mẹ mình thôi.”

Phù Đại nghe vậy thì vịn vào cánh tay anh ngồi dậy: “Nói mới nhớ, tới bây giờ em cũng chưa từng nghe anh nhắc về mẹ anh nữa.” Phù Đại chọc chọc vào cánh tay trên cơ thể rắn chắc của anh, ra vẻ tủi thân.

Cô đã thành vợ chồng với anh nhưng dường như còn rất nhiều chuyện anh vẫn chưa thật sự thẳng thắn với cô. Nhất là về người mẹ đã qua đời nhiều năm kia, đừng nói là kể miệng, ngay cả tiết Thanh Minh cũng chưa đi viếng mộ.

“Chuyện trước kia rất nghiêm trọng, anh không muốn em vì thế mà buồn lòng, chỉ trong lòng em vui vẻ thì anh cũng sẽ vui vẻ.” Tưởng Sở Phong sờ tay lên trán cô, trong mắt đều là ánh sáng dịu dàng.

Nhưng mà Phù Đại lại nghĩ rằng đồng cam cộng khổ với nhau thì mới là vợ chồng. Trước kia cô không thể tham gia vào những gì mà anh phải trải qua nên cô không muốn để mình anh phải chịu đựng những kí ức không tốt này.

“Một người ôm nhiều chuyện sẽ mau già lắm, anh đã đến tuổi này rồi, nếu không chia sẻ với em một chút thì sẽ nhanh chóng trở thành ông nội của em đấy.”

Tưởng Sở Phong nghe được tính trẻ con trong lời nói của cô thì không nhịn được mà cười lên tiếng. Sau khi bị đánh vài cái thì anh mới sửa lại vẻ mặt và nói: “Vậy em muốn biết cái gì?”

Phù Đại dùng hai tay làm thành một hình vòng tròn: “Em muốn biết hết tất cả mọi chuyện của anh.”

“Cô cừu nhỏ tham lam này.”

“Nhanh lên! Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống đối thì sẽ nghiêm trị.”

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Phù Đại, Tưởng Sở Phong cũng thu lại sự đùa giỡn của mình. Những chuyện mà anh giấu trong tận đáy lòng, nay lại bị đào lên.

Nửa đời ông Tưởng phong lưu, quan hệ với phụ nữ nhiều vô số kể. Mẹ Tưởng Sở Phong là Chung Uyển Thanh, bà xuất thân từ dòng dõi nhà giáo, phụ huynh gia giáo nghiêm khắc, chướng mắt nhất là loại người kinh doanh có tài nhưng thô thiển như ông Tưởng.

Ông Tưởng trẻ tuổi sức bền, Chung Uyển Thanh lại là cô gái còn xuân, vừa mới cảm nhận được sự theo đuổi lãng mạn thì trái tim nhỏ bé đã rơi vào tay ông ta.

Nói thế nào thì nhà họ Chung cũng không đồng ý cho Chung Uyển Thanh ở bên cạnh ông Tưởng, hơn nữa lại còn là đi làm vợ bé, việc này đối với mà dòng họ có truyền thống giáo dục thì không khác gì tai tiếng. Vì thế nên Chung Uyển Thanh đã cắt đứt quan hệ với gia đình, dứt khoát đi theo ông Tưởng về nhà, trở thành vợ bé thứ nhất của ông ta.

Bà cả và ông Tưởng là quan hệ hôn nhân thương mại, vì lợi ích và mặt mũi, ông Tưởng vẫn luôn bận tâm đến chuyện này, ví dụ như không thể để đứa con đầu tiên được sinh ra từ bụng của Chung Uyển Thanh được.

Khoảng một năm sau, bà cả sinh ra anh cả Tưởng Quân Kỳ, lại vì vậy mà bị tổn thương cơ thể, sợ là về sau khó có thai tiếp nên chuyên tâm điều trị sức khoẻ.

Mà trong lúc này, ông Tưởng đã sớm quên đi vợ bé Chung Uyển Thanh dịu dàng kia, lại đi cưới tiếp một người vợ bé khác về nhà, vốn dĩ phải nhìn chằm chằm cả Chung Uyển Thanh và bà cả cũng đủ hoa mắt rồi nên thực sự không có cách nào giao trái tim đào hoa của mình cho một người được.

Nội bộ nhà họ Tưởng liên tục đấu đá gay gắt, Chung Uyển Thanh vốn giản dị từ trước nên bà đã tự chuyển đến tòa nhà kiểu dáng phương Tây ở phía sau và rất ít khi đi ra ngoài.

Những đứa con của nhà họ Tưởng bắt đầu mọc lên như nấm, hết người này lại đến người khác lần lượt ra đời. Bà cả giống như con chuột bị bẫy, đánh bên này thì bên kia sẽ nhào lên, trong lúc còn mệt mỏi vì phải đối phó những người khác thì đã xem nhẹ Chung Uyển Thanh vẫn luôn yên tĩnh cho tới bây giờ.

Đại khái là chuyện tình trong nhà cũng khiến cho ông Tưởng cũng bắt đầu bất an, ông ta mới nghĩ lại cái bình hoa bị bản thân cất đi ở giữa một đám phụ nữ lục đục đấu đá nhau, Chung Uyển Thanh là vợ bé thứ nhất đã sinh ít nhất một đứa con tên Tưởng Sở Phong.

Bà cả phục hồi tinh thần lại, thấy ông Tưởng lại đối xử tốt với hai mẹ con Chung Uyển Thanh thì sinh lòng ghen ghét, khắp nơi đều chèn ép nhằm vào bà.

Những đứa con của nhà họ Tưởng ở khắp mọi nơi, ông Tưởng cũng sẽ không đối xử với Tưởng Sở Phong khác với những người khác bao nhiêu, sự mới mẻ ban đầu qua đi, cũng coi như là ông chủ phất tay.

Lực chú ý của Chung Uyển Thanh dồn hết vào đứa con của mình, tất nhiên cũng không thể để ý ông Tưởng có tới hay không, hai mẹ con vẫn ở trong tòa nhà phương Tây như trước, ngoại trừ những lúc có chuyện cần thì cũng sẽ không xuất hiện trước mặt bà cả.

Nhưng mà bà cả cũng không để mặc cho những người khác tự do tự tại ở dưới mí mắt của mình. Từ khi mẹ Tưởng Học Vi chết bất đắc kỳ tử, trong nhà nổi lên sóng ngầm mãnh liệt, ông Tưởng lại say mê kinh doanh nên đều mắt nhắm mắt mở với những chuyện trong nhà.

Thật ra ở trong nhà này, vợ bé thứ tám là Phương Nhu có quan hệ rất tốt với Chung Uyển Thanh, đại khái thì đều là có dòng họ có truyền thống giáo dục nên tính cách hai người cũng nói chuyện khá hợp nhau.

“Nói thật em rất hâm mộ chị, có thể ở với con mình tại một nơi thanh tĩnh như thế này.” Lúc không bận chuyện gì thì Phương Nhu rất thích đến căn nhà kiểu dáng phương Tây tìm Chung Uyển Thanh nói chuyện, cũng là để tìm cho con mình là Tưởng Hành Châu một người bạn chơi cùng.

Chung Uyển Thanh nghe xong thì cười nói: “Hâm mộ gì đâu, trước đó có chuyện gì thì có thể bớt đi một phần của chị.”

“Haizz… trong nhà có nhiều vợ bé như vậy, không ngờ bà cả lại khắp nơi khắp chốn nhằm vào để được gì nữa, cho dù không có chúng ta thì không phải là sẽ còn người khác sao, thà để ý đến lão gia còn hơn là để ý đến chúng ta đấy.” Phương Nhu phát tiết một chút bực tức ra, nhìn thấy hai người con trai đang ở bên ngoài chơi bùn thì đẩy cánh tay Chung Uyển Thanh: “Hôm nay bà cả đi dâng hương, đúng lúc sẽ không tìm chúng ta gây chuyện, vậy chúng ta cũng ra ngoài đi dạo đi.”

Chung Uyển Thanh do dự một chút, bà cũng không muốn để cho Tưởng Sở Phong và bản thân cứ mãi loanh quanh trong mảnh đất này nên đã gật đầu đồng ý.

Thân là vợ bé nhà họ Tưởng, mặc dù ở trong nhà bị bà cả chèn ép nhưng khi đi ra ngoài cũng sẽ không đến nỗi gọi là mất mặt. Phương Nhu dẫn hai người theo, cũng không gọi xe, chỉ nắm tay con trai dẫn đi dạo phố.

Tưởng Hành Châu lớn hơn Tưởng Sở Phong hai tuổi, năm nay chín tuổi, lời nói và hành động trông rất có phong phạm của một người anh lớn, Chung Uyển Thanh cũng rất thích đứa bé này, thấy cậu bé mua mứt quả nhưng lại không ăn mà đưa cho Tưởng Sở Phong thì cười nói: “Không nhìn ra Tưởng Hành Châu còn nhỏ tuổi thế mà cũng ra dáng anh lớn ghê ta.”

Phương Nhu cũng cười nói: “Nó vẫn luôn trông mong mình có một người em trai, nhưng cơ thể Tiểu Bát thì nhiều bệnh vẫn đang điều trị bên ngoài, nên còn Tiểu Cửu thôi.”

Phụ nữ trong nhà ngày một nhiều hơn, ngày nào cũng trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng, dù sao có bạn thì cũng tốt hơn là một thân một mình nên Phương Nhu cố tình kết bạn với Chung Uyển Thanh. Trước kia Chung Uyển Thanh cũng không để ý đến chuyện này, bây giờ thì vì đứa con của mình, nói thế nào cũng có nhiều lo lắng hơn nên cũng đã rất thức thời chấp nhận việc cố ý tiếp cận của bà ta.

Bây giờ tình hình Nam Bắc đang có biến, bốn dòng họ lớn cũng đang rục rịch, lo sợ sẽ bị người ta tấn công bất ngờ, thỉnh thoảng trên đường còn năm ba cuộc biểu tình, mãi đến khi sắp tới ngày tết thì mới yên tĩnh một chút.

Chung Uyển Thanh nhìn thấy đường phố xơ xác thì trong lòng không khỏi nhớ nhung người thân, rõ ràng là sống cùng một nơi nhưng vài năm nay lại không gặp, ba mẹ cũng xem như bà đã chết rồi.

Gió Bắc thổi vào cổ, Chung Uyển Thanh cảm thấy được cả người đều tủi lạnh, bà nắm thật chặt những chỗ trống trên áo choàng, Tưởng Sở Phong từ từ chạy lại, nhào vào trên đùi bà, thân hình nho nhỏ ấm áp thật dễ chịu, giống như một cái lò sưởi nhỏ.

“Mẹ, ăn kẹo.”

Chung Uyển Thanh nhìn miệng cậu bé dính nước đường thì lấy khăn tay ra lau, rồi bà cắn một cái lên cái đồ chơi làm bằng kẹo mà cậu bé giơ lên.

Lúc này Tưởng Sở Phong mới cắn món đồ chơi bằng kẹo kia vào trong miệng mình, con ngươi như hòn đá đen sáng lên trong đôi mắt hẹp dài, giống như hai ánh trăng rằm.

Chung Uyển Thanh sờ sờ đầu của anh rồi đứng dậy. Tưởng Sở Phong chợt nắm lấy vạt áo choàng của bà, nhìn giống như một món trang sức đang đeo trên người bà vậy.

Vào mùa đông, cũng chỉ có giữa trưa mới nhiều nắng, đợi đến buổi chiều thì gió lạnh đã tràn ngập cả ngã tư đường.

Chung Uyển Thanh nhìn thời gian, sợ là vừa trở về thì sẽ bị bà cả nói này nói kia. Bà liếc mắt nhìn Phương Nhu, không tình nguyện mà trở về cùng nhau.

Phương Nhu nhìn thấy một đoàn người biểu tình ở phía xa thì không kiên nhẫn nói: “Lại là đám sinh viên này, sách hay thì không đọc mà cứ thích xen vào chuyện chính trị làm gì không biết.” Phương Nhu nói xong thì che chở Tưởng Hành Châu đi về phía trước.

Chuyện lớn của quốc gia, không chỉ có những sinh viên quan tâm đến mà còn có không ít những người dân thường cũng đi theo vô giúp vui, càng về sau thì đoàn người biểu tình càng tăng lên rất nhiều.

Chung Uyển Thanh nhìn thấy Phương Nhu đứng ở phố đối diện vẫy tay với bà bèn dắt Tưởng Sở Phong băng qua giữa đoàn người biểu tình.

Những ngày gần đây thường xuyên xảy ra xung đột giữa sinh viên và cảnh sát, Chung Uyển Thanh nhận ra được những trường hợp như vậy rất phiền phức, cũng không có tâm tư nào đi xem náo nhiệt nên vội đi đến bên cạnh Phương Nhu.

Bởi vì bị đoàn người đi biểu tình cản đường nên những chiếc xe đang chạy cũng không thể đi tiếp, không bao lâu sau nơi ngã tư đường đã bị đông kín người chen chúc với nhau như nêm cói, những người phía sau không biết rõ tình hình lại càng đi về phía trước.

Chung Uyển Thanh lọt giữa đoàn người đi tới đúng là không thể đi nổi nên bị nhốt trong đám người.

Phương Nhu oán giận nói: “Haiz, đã đến tết rồi mà còn biểu tình, những người này đúng là rảnh quá không có chuyện gì làm mà.”

Chung Uyển Thanh muốn ôm Tưởng Sở Phong nhưng lại bị đoàn người chen chúc không thể đưa tay ra, bà chỉ có thể dặn dò: “Sở Phong, phải nắm chặt tay mẹ và không được buông ra dù cho có chuyện gì biết chưa?”

Tưởng Sở Phong bị vây ở bên trong, bị chen lấn đến nỗi cái mũ đội cũng lệch đi, cậu bé ngoan ngoãn gật đầu nói: “Con biết rồi ạ.”

Phương Nhu nhìn thấy bậc thang ở cửa hàng bên cạnh còn có một chút khe hở thì đẩy Tưởng Hành Châu lên đó trước, sau đó kêu lên với Chung Uyển Thanh: “Uyển Thanh, để thằng bé đi trước đi.”

Chung Uyển Thanh kéo Tưởng Sở Phong qua, bà cố gắng muốn kéo Tưởng Sở Phong chen qua đám người kia nhưng bị đám người kia siết lại, chỉ đi về phía trước được một nửa. Chung Uyển Thanh chỉ cảm thấy chiếc khăn choàng trên cổ bị siết chặt, toàn bộ chiếc khăn choàng bị kéo ra.

Chung Uyển Thanh lại đưa tay kéo Tưởng Sở Phong nhưng lại không thấy bóng dáng đâu, trong thoáng chốc bà hoảng hốt, bất chấp Phương Nhu ở bên kia, gạt đám người mà đi về phía trước.

“Sở Phong.”

Dòng người chen chúc nhau trên con đường, chẳng phân biệt được ai lớn nhỏ. Hai chân Chung Uyển Thanh đã rời khỏi mặt đất, đi vòng xung quanh đám người đang chen lấn nhau nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tưởng Sở Phong.

Tiếng người ồn ào trên con phố, trong đầu Chung Uyển Thanh như có mấy tiếng nổ mạnh, gió lạnh thổi qua khuôn mặt thấm đẫm nước mắt của bà, đau như bị dao cắt qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.