Quốc Sắc Thiên Hương - Nam Kha

Chương 47: Anh đến cưới em




Sau tết nguyên tiêu, trường học bắt đầu cho đi học lại, mỗi ngày Phù Đại đều đi vào lúc ba giờ, rất nhanh đã sắp đến tháng sáu, là lúc cô tốt nghiệp cũng là ngày trọng đại trong cuộc đời cô.

Phù Đại cảm thấy ngày này đến thật sự quá nhanh, còn đối với Tưởng Sở Phong mà nói thì lại là đếm từng ngày một trôi qua trên đầu ngón tay.

Trong nháy mắt, cỏ mọc, chim bay, cây cối mùa hè tỏa bóng mát.

Lễ tốt nghiệp của Phù Đại đã diễn ra đúng hạn, nhìn thấy bạn bè và giáo viên chụp hình chung với nhau, Phù Đại không khỏi có chút cảm giác tiếc nuối, cũng tiếc nuối chuyện Ôn Thiến không thể tốt nghiệp.

Tưởng Sở Phong thì lại tràn ngập cảm giác vui sướng, lúc tới đón Phù Đại đã nắm tay cô, vô cùng hưng phấn theo sát cô nói về công việc đám cưới một cách hào hứng.

Cảm xúc của Phù Đại vừa đi lên thì bị anh quấy rầy cho không còn gì nữa, cô bĩu môi rút tay mình về: “Em vừa mới tốt nghiệp thôi mà anh đã nghĩ tới việc này rồi.”

“Có thể không muốn hay sao, anh đã đợi đến hơn nửa năm rồi.” Tưởng Sở Phong lại nắm lấy tay cô trở về, đặt ở trên ngực mình, làm cho cô cảm nhận được kỳ vọng mãnh liệt của chính mình.

“Anh là một người đàn ông trưởng thành rồi, sao mà cứ phải kết hôn gấp rút như vậy…” Phù Đại có hơi không hiểu, cô thấy mấy bạn nam trẻ tuổi, không phải người nào cũng còn ham vui sao, còn nói cái gì mà hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, trong khi người này khen ngược, chỉ nhanh chóng muốn đi đến “phần mộ kia.”

“Em cũng nói là người đàn ông trưởng thành, sang năm là anh đã hai mươi chín rồi, nếu không kết hôn thì sẽ già mất, em còn trẻ tuổi, lỡ bị người khác cướp mất thì sao?” Tưởng Sở Phong nói làm như thật.

Phù Đại không nhịn được mà cười mắng: “Miệng lưỡi trơn tru.”

“Lát nữa anh sẽ đi xem có cái gì cần chuẩn bị thêm, nhanh chóng chuẩn bị tốt. Anh đã bàn bạc xong với ba vợ và mẹ vợ rồi, tổ chức vào ngày hai mươi ba tháng sáu theo lịch mới.”

“Không phải chỉ còn một tuần nữa sao?” Phù Đại kinh ngạc một chút, cô tưởng rằng mình cũng không cần chuẩn bị gì nữa, vừa mới tốt nghiệp xong thì mau chóng kết hôn ngay lập tức, khiến cho cô nhất thời phản ứng không kịp.

Tưởng Sở Phong híp mắt lại nói: “Thật ra anh muốn ngay ngày mai kết hôn luôn đấy.” Anh cảm thấy một tuần còn giày vò hơn cả một tháng, ngày càng gần lại làm cho người không kiềm chế được.

Phù Đại trừng mắt liếc anh một cái, tỏ vẻ khinh bỉ sâu sắc với nóng vội của anh.

Chuẩn bị cho hôn lễ gần cả nửa năm, Tưởng Sở Phong tham gia vào tất cả mọi chuyện, ngay cả áo cưới cũng sửa lại vài chỗ, phóng viên của các toà soạn báo cũng đều rục rịch, lập kế hoạch đi sớm để chọn chỗ chụp ảnh.

Cửu gia nổi tiếng Việt Châu kết hôn, đó chính là một tin tức lớn.

Nhưng mà Tưởng Sở Phong vẫn luôn bảo vệ Phù Đại một cách chặt chẽ, nên chỉ để báo chí đăng tin tức hai người kết hôn ra ngoài rồi thôi chứ không có ý định công khai khắp nơi như vậy.

Tối hôm trước Trần Ngọc lật xem sính lễ, cũng không nhịn được mà líu lưỡi: “Sở Phong, không phải sính lễ này là một nửa nhà họ Tưởng đấy chứ?”

Phù Thu Sinh cũng kinh ngạc, nhớ lại, sính lễ nhà người ta nhiều như vậy, đồ cưới nhà bọn họ cũng không thể yếu kém hơn được, phải nên bổ sung vào một chút.

Phù Đại không hề để ý đến mấy thứ này, cô cảm thấy Tưởng Sở Phong là của mình thì của Tưởng Sở Phong cũng là của cô, quay đi quay lại đều cũng là của hai người bọn họ, còn cần phân biệt cái gì sao.

Trần Ngọc nghe xong lời nói khờ dại của cô, tuy rằng cũng có tức giận quở mắng cô ngây thơ không biết nghĩ, nhưng bà cũng thật sự vui mừng, có thể tìm được một người đối xử với con gái mình thật tốt từ sâu trong tâm can, đó không phải là một gia tài đáng giá sao?

Gần đến buổi tối trước ngày kết hôn, Phù Đại sau khi phải làm chủ quán sau một chuỗi ngày thì mới bắt đầu cảm thấy hưng phấn. Buổi tối cho dù lăn qua lộn lại như thế nào thì cũng không nhắm mắt ngủ được, mãi đến nửa đêm mới có thể miễn cưỡng nhắm mắt lại.

Sáu giờ sáng sớm hôm sau, từ trên xuống dưới nhà họ Phù bắt đầu ồn ào, Trần Ngọc và Phù Nguyệt nâng một chiếc áo cưới có phần dưới xếp tầng to lớn cầu kì đi vào, thúc giục cô rời giường để trang điểm.

Khoảng ba giờ Phù Đại mới ngủ được nên cơ bản là không thể mở mắt ra nổi, cô làm nũng ôm chăn không buông tay, mơ mơ màng màng tùy hứng nói: “Hay để ngày mai kết hôn đi….”

Trần Ngọc cười nói: “Phải chờ tới ngày mai thì Sở Phong sẽ không phát điên lên sao? Mau đứng lên đi, lát nữa xe đến đây, nhìn thấy bộ dạng tóc tai rối bù của con không giống cô dâu mới thì sẽ làm Sở Phong không còn muốn cưới con nữa đó.”

Phù Đại nghe mẹ mình nói bản thân như vậy, lúc này mới lẩm bẩm ngồi dậy xuống giường và hỏi: “Con có quầng thâm mắt không?”

Trần Ngọc thấy cô lại bắt đầu đỏm dáng với mình thì nói: “Rất đẹp, nhanh đi rửa mặt đi.”

Người phụ trách trang điểm đã chờ ở phòng khác từ sớm, Trần Ngọc lo người ta phải chờ nên vội vàng tiếp đón.

“Để mọi người phải chờ lâu rồi, con gái tôi vừa mới ngủ dậy.”

“Bà Phù khách sáo rồi.” Mọi người sao dám chê trách sau lưng cửu phu nhân và mẹ vợ tương lai của cửu gia được chứ, nên ai cũng cười làm lành, nghĩ thầm rằng đợi ngày mai cửu gia mà nói ra cái gì không vui thì bọn họ còn dám nói cái gì nữa.

Bởi vì phải sợ trang điểm bị nhòe nên Phù Đại chỉ có thể mặc váy cưới vào trước. Tuy rằng áo cưới xinh đẹp nhưng khi mặc vào cũng rất tốn công, Trần Ngọc và Phù Nguyệt cùng nhau hỗ trợ những ai cũng đầu đầy mồ hôi.

“Thứ này cũng thật là có ích.” Trần Ngọc nhìn sợi vải thật dày trên làn váy, bà nhấc nó lên một chút: “Mẹ nghĩ làn váy cũng nặng đến cả chục kí đấy.”

Phù Nguyệt nhìn thấy thì không khỏi sợ hãi than: “Thật là đẹp quá! Hoàn toàn khác so với mũ phượng khăn quàng của chúng ta trước kia.”

Phù Đại vui vẻ xoay tròn ở trước gương, Trần Ngọc lại cầm tấm vải voan che đầu thúc giục cô: “Được rồi, nhanh chóng đi ra ngoài trang điểm đi, sau khi xinh đẹp rồi thì lại ngắm sau.”

Phù Thu Sinh nhìn thấy Phù Đại mặc một bộ áo cưới trắng tinh đi ra, nói chung cũng có hơi không quen được, ông nhỏ giọng nói thầm với Trần Ngọc: “Ngày vui như thế sao lại mặc màu trắng toát vậy?”

Trần Ngọc liếc mắt nhìn ông nói: “Ông là đồ lạc hậu không hiểu gì hả? Cái này gọi là lãng mạn đó.”

“Lãng cái gì cơ?”

“Là lãng mạn đó biết chưa.” Trần Ngọc giải thích cho ông xong rồi lại ghét bỏ liếc ông một cái: “Bây giờ ông cũng không chịu học những cái mới, chỉ cố chấp giao tiếp với kiến thức lỗi thời đó, cẩn thận bị thời đại đào thải đấy.”

Phù Thu Sinh bị quở trách một lúc, ông lắc đầu không hiểu được cái gì mà “xu hướng mới” như lời bọn họ nói, nhưng mà khi nhìn thấy con gái mình trổ mã xinh đẹp đáng yêu như thế, lập tức trở thành một cô dâu mới thì trong lòng rốt cuộc cũng có hơi cảm thán: “Trước đó còn hay nói giỡn với Đại Đại là sẽ tìm con rể là người như thế nào, không ngờ còn chưa tới một năm mà đã bị bắt đi rồi, thật sự là con gái lớn không thể giữ được mà.”

Trần Ngọc cười liếc nhìn ông một cái rồi nói: “Còn không phải là ông dẫn sói vào nhà sao?”

Phù Thu Sinh nhớ tới lúc trước biết rõ Tưởng Sở Phong hoạt động ngầm trong hắc đạo thì trong chớp mắt đã có ý nghĩ giấu Phù Đại đi không cho anh tìm thấy, nhưng mà khi thấy bộ dạng vui vẻ của Phù Đại thì ông vẫn gạt bỏ suy nghĩ buồn cười này trong đầu đi.

Đúng tám giờ, một đoàn xe đón dâu đến đúng giờ, Ôn Thiến và một số bạn nữ học cùng lớn cũng đã đến từ trước đó, chuẩn bị ngăn cản dàn phù rể bên kia.

Tưởng Sở Phong mặc một bộ âu phục đàng hoàng, nhìn trông có vẻ có tinh thần hơn những ngày thường, dàn phù rể ở phía sau cũng là những bạn bè rất có phong thái, cố gắng giữ mặt mũi cho cửu gia của bọn họ.

Tất nhiên nhóm phù dâu cũng không dễ dàng để cho anh vào được, tập thể đều đứng ở cửa, để cho anh đứng ở giữa sân bày tỏ.

Vốn dĩ đám phù rể còn phải chuẩn bị hỗ trợ anh nhưng bây giờ tất cả đều đứng sang một bên xem náo nhiệt.

Tưởng Sở Phong vì muốn cưới vợ, đến mặt mũi cũng không cần thì sợ ba cái thứ lặt vặt này sao. Anh lập tức ngước mặt lên cửa sổ chỗ Phù Đại, nói ra những lời tâm tình thổ lộ, từng lời từng lời tâm tình tuôn ra, Phù Thu Sinh nghe được thì khuôn mặt già nua cũng đỏ lên, thật sự muốn đi ra ngoài bịt cái miệng của anh lại.

Phù Đại ngồi ở trên giường, nhìn thấy anh không cần mặt mũi mà nói những lời tình cảm này, vừa ngại lại vừa vui, cô che miệng cười không ngớt.

Nhóm phù dâu đứng sau cửa cười to một trận, rồi lại cùng nhau đỏ mặt, ai cũng âm thầm hâm mộ Phù Đại thật may mắn.

Tưởng Sở Phong hét lên để hàng xóm phải nhô đầu ra thì nhóm phù dâu mới cho anh vào cửa.

Tưởng Sở phong nhìn thấy cô dâu mới đang cầm hoa ngồi cúi đầu trên giường, dường như trong mắt anh có một tia sáng vụt qua, chiếu sáng hết từng góc nhỏ trong lòng anh.

Cả trăm ngàn hình ảnh tưởng tượng trôi qua trong chốc lát, làm cho người đàn ông luôn đi giữa thiện ác này có chút kích động đến nỗi không biết nên nói gì, tay anh siết chặt tay nắm cửa lại.

Phù Đại đội khăn voan trùm đầu, một đóa hoa sen xinh đẹp trên mặt quay về hướng cửa, nhìn thấy Tưởng Sở Phong thì nở một nụ cười có lúm đồng tiền, đưa tay về phía anh vẫy vẫy, ánh mắt như muốn nói với anh rằng: “Còn không mau đến cưới em về?”

Tưởng Sở Phong cúi đầu cười, khi chuẩn bị đi qua đó thì bị Ôn Thiến ở bên cạnh cửa đưa tay ngăn lại: “Này, không đủ thành ý thì không thể đi đón bảo bối của chúng tôi được.”

Tưởng Sở Phong đưa mắt nhìn Hàn Nguyên Thanh, Hàn Nguyên Thanh lấy ra một bao lì xì từ trong túi, đếm một cách xa xỉ: “Đây đây đây, nhìn xem có đủ thành ý hay không? Dù sao cửu cũng nói không cần tiết kiệm tiền cho anh ấy, cứ thoải mái đi.”

Nhóm phù dâu đồng loạt lắc đầu, Hàn Nguyên Thanh vỗ ót, thầm nghĩ dùng tiền cũng không giải quyết được thì là chuyện khó rồi, chỉ có thể trao cho người anh em Tưởng Sở Phong một ánh mắt lực bất tòng tâm.

Ngày vui thế này, Tưởng Sở Phong cũng sẽ không bác bỏ mặt mũi của ai, anh tự nhiên mở hai tay ra tỏ ý muốn làm gì cũng được.

Ôn Thiến cầm một chiếc khăn mỏng đến che kín đôi mắt Tưởng Sở Phong, sau đó đuổi đám phù rể đến đứng hết ở bức tường bên cạnh, không để cho bọn họ giúp đỡ, sau đó để cho những phù dâu lần lượt đến bắt tay Tưởng Sở Phong theo thứ tự.

“Chỉ có thể giữ năm giây, đối phương không thể đưa ra bất kì gợi ý nào, cảm thấy được người nào là cô dâu mới thì kéo người đó, nhưng nếu kéo sai người thì…” Ôn Thiến nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Phù Đại thì nhẹ giọng cười: “Nếu lỡ kéo sai rồi thì đâm lao phải theo lao thôi, cho nên chú rể phải suy nghĩ cho kĩ.”

Trong lòng Hàn Nguyên Thanh nghĩ rằng mấy cô gái này cũng thật là đủ trò, anh ta nghĩ muốn tới giúp cửu ca của mình thì chút thì bị hai phù dâu giữ lại, chỉ có thể than thở với mặt tường, để cho anh tự cầu phúc.

Thật ra Tưởng Sở Phong lại rất bình tĩnh, anh giơ tay lên một nửa, ung dung đứng đợi. Phù dâu lần lượt đi tới từng người để bắt tay với anh, nhưng ngay cả đầu ngón tay anh cũng chưa đụng tới một chút nào, coi như ngay từ đầu đã biết người trước mặt không phải Phù Đại.

Ôn Thiến giúp Phù Đại đi qua, Phù Đại nắm chặt khăn đi lên, đột nhiên bị Tưởng Sở Phong túm lại, cánh tay dùng lực một chút đã kéo cô vào trong ngực.

Phù Đại rất vui vì sự nhạy bén và ăn ý của anh, dường như bên người cũng nổi lên bong bóng màu hồng xung quanh.

Ôn Thiến vừa thấy chú rể chuẩn bị ôm cô dâu đi thì vội vàng cười nói: “Cậu ấy còn chưa mang giày đâu! Không thể đi!”

Đám người Hàn Nguyên Thanh vừa nghe thì nhanh chóng hỗ trợ đi tìm giày. Dựa vào số lượng người nhiều thế này thì đã tìm được chiếc giày cưới được cất giấu ở bên trong gác lửng của trần nhà.

Tưởng Sở Phong quỳ một gối xuống, cầm lấy bàn chân trắng nõn và mềm mại của Phù Đại, nhưng anh không dời mắt được.

Phù Đại xấu hổ khi những người xung quanh cố gắng nhịn cười đến nỗi trở nên lúng túng, cô nhấc chân lên đạp anh mấy cái.

Tưởng Sở Phong như mới tỉnh lại từ trong mơ, xỏ chiếc giày cao gót trong suốt xinh đẹp vào hai chân cô, tiện đà cúi đầu khẽ hôn lên trên bàn chân cô một cái, mang theo vô số sự thành kính và dịu dàng.

Tất cả mọi người lại ồn ào lên, vừa cười lại vừa rộn ràng, làm cho Phù Đại không nhịn được mà rút chân lại, nhìn anh với ánh mắt ai oán, trong con người dường như có hoa đào nở tháng ba, rực rỡ say lòng người.

Sau khi vui đùa ầm ĩ một chút, cuối cùng Tưởng Sở Phong cũng được như ý nguyện đưa được cô dâu mới của mình về, lúc ngồi vào trong xe thì trái tim trong lồng ngực mới bình tĩnh lại được, anh cầm lấy tay Phù Đại hôn lên một cái: “Cuối cùng anh đã cưới được em rồi! Em có biết anh đã hưng phấn tới mức cả đêm không ngủ không?”

Phù Đại nghe vậy thì không nhịn được mà cười đến nheo mắt lại, nghiêng đầu nói thẳng: “Em cũng vậy.”

Lúc này Tưởng Sở Phong ôm cô cười ha ha, hô to hai từ bảo bối.

Đám phù rể đi theo ở phía sau xe nghe được cửu gia của bọn họ cười to vui vẻ như thế thì cũng không nói nên lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.