Quốc Sắc Thiên Hương - Nam Kha

Chương 38: Đánh hay lắm




Hàn lộ qua đi, trời chuyển lạnh hẳn, thời tiết không còn nóng bức đốt người như trước nữa, hoạt động ngoài trời của Phù Đại cũng bắt đầu tăng lên, thú vui đón cô tan học của Tưởng Sở Phong cũng bị đoạt mất một nửa.

Hôm nay trời có mưa phùn, cuối cùng Tưởng Sở Phong cũng có cơ hội đi đón người, ấy vậy mà trước khi ra khỏi cửa anh lại nhận được điện thoại đến từ cục cảnh sát, nói Phù Đại đang ở đó, nghe vậy khiến anh sợ hãi vội vã đến đó.

Lúc đến cục cảnh sát, Tưởng Sở Phong thấy Phù Đại lành lặn khoẻ mạnh ngồi đó, đối diện có một nam sinh bị bầm mắt, bên cạnh còn có một nữ sinh đang nghiến răng, trợn mắt nhìn cô, trông khá quen.

“Có chuyện gì thế?” Tưởng Sở Phong cẩn thận nhìn Phù Đại, hỏi thanh tra đứng bên cạnh.

Đương nhiên thanh tra này không xa lạ gì với Tưởng Sở Phong, anh ta ôn tồn cười, nói: “Chị nhà và hai học sinh này xảy ra chút tranh chấp.”

Tưởng Sở Phong nghe vậy không chút nghĩ ngợi nói: “Vậy chắc chắn là do bọn họ không đúng.” Trước giờ Đại Đại nhà anh là người có lý có tình, sao có thể chủ động đi gây sự được.

Thanh tra khụ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Là chị nhà đánh người ta.” Việc này xảy ra ngay dưới mí mắt các sĩ quan cảnh sát của bọn họ, vì đều là học sinh, nên họ cũng không dám tuỳ ý bắt giam đành phải hoà giải, ấy vậy mà hoà giải mãi hai bên vẫn không chịu chấp nhận.

Bị người ta vả mặt nhanh như thế, dù có là Tưởng Sở Phong cũng phải sửng sốt một chút, nhưng hiển nhiên cửu ca đây đã quen cảnh này, biết bản thân bắt sai trọng điểm, anh thản nhiên kéo bàn tay nhỏ bé của Phù Đại xoa hai cái hỏi: “Tay nào đánh người ta? Đau không?”

Thanh tra đứng bên âm thầm toát mồ hôi lạnh, không dám lên tiếng.

Từ lúc vào cục cảnh sát đến giờ Phù Đại vẫn im lặng không chịu nói chuyện, hai má vì tức giận mà phồng lên trông như con cá nóc, mặc dù cô biết bản thân đánh người là sai, nhưng cứ nghĩ đến chuyện kia cô lại thấy tức.

Sau khi tan học Phù Đại vốn định tới chỗ Ôn Thiến, ai ngờ trên đường lại gặp phải Phù Âm và nam sinh kia, Phù Đại đã giả bộ không quen biết không nhìn thấy rồi, vậy mà cái cô Phù Âm mồm mép hèn hạ này còn dám giở giọng quái gở chế giễu cô ham hư vinh, gả cho một tên đại ca xã hội đen cả đời không thấy được ánh mặt trời. Nói vậy cũng thôi đi, có lẽ cái tên nam sinh kia cũng không ưa kiểu người quyền quý hoành hành khắp nơi như Tưởng Sở Phong, sau một hồi chỉ trích dữ dội, cậu ta chỉ thiếu điều chỉ thẳng vào mặt Phù Đại mà mắng.

Phù Đại nghĩ thầm, cậu là cái thá gì mà dám nói như thế, dưới cơn nóng giận cô đã cho cậu ta một đấm.

Nam sinh này không kịp phòng bị, bị cô đấm cho một cú, bám vào Phù Đại muốn ra tay, ai ngờ lại bị cảnh sát đi tuần qua bắt được, lập tức dẫn bọn họ về đồn.

Tưởng Sở Phong nghe xong đầu đuôi câu chuyện, nắm chặt lấy nắm tay mềm mại của Phù Đại, chốt hạ một câu: “Đánh hay lắm.”

Phù Âm không phục: “Các người khinh người quá đáng, ban ngày ban mặt đánh người ta còn không chịu nhận lỗi, thử hỏi có để pháp luật vào mắt hay không!”

Phù Âm sống với bà cụ đã lâu, lúc nào cũng treo hai chữ “luật pháp” bên mép, thật ra bản thân cô ta mới chính là người không biết nói lý nhất.

Phù Đại hừ một tiếng: “Nói người khác trước còn già mồm! Ai mượn cô nói xấu tôi.”

“Tôi cứ nói đấy thì sao! Chuyện cô dám làm mà còn sợ người khác nói à? Hay là cô thấy chột dạ rồi!”

Phù Đại nghe vậy lại thấy bực mình, cô đâu làm chuyện gì thương thiên hại lý, sao đến miệng cô ta lại thành bản thân cô chột dạ rồi?

Tưởng Sở Phong thấy trời sắp tối đến nơi rồi, anh không muốn lãng phí thời gian hẹn hò quý báu trên mấy cái người không liên quan này thêm nữa, bèn móc khẩu súng ra đáp lên bàn bảo: “Mấy người không ưa tôi, đã nói vậy tức là cũng biết tôi là ai rồi. Tôi từng giết người nhưng đâu có ai dám bám theo tôi nói lý, sao, mới đánh cậu có một đấm mà còn định lập hội đồng xét xử đấy à?”

Đều là học sinh chưa trải sự đời, cả ngày chỉ giỏi mạnh miệng, nói suông bàn chuyện quốc gia, vừa thấy đồ thật khí thế đã rụng mất một nửa, chẳng đáng để Tưởng Sở Phong để mắt đến.

Giết gà dùng dao mổ trâu, Tưởng Sở Phong chẳng muốn nhiều lời với họ thêm nữa, ôm lấy Phù Đại lập tức rời đi.

Phù Đại định đi rồi lại bắt gặp nam sinh kia không phục trừng mắt nhìn hai người họ, lập tức xoay người chỉ vào mũi cậu ta mắng: “Cậu trừng cái gì mà trừng! Nhìn cái dáng vẻ như tôm khô của cậu đi, quần áo giày dép thêm vào còn không đến hai lạng, trên người cũng chỉ có một cái miệng da! Cả ngày luôn mồm nói yêu nước yêu nước, thế cậu đã mang lại vinh quang gì cho đất nước chưa? Đã đóng hào thuế nào chưa? Nếu thật sự có chiến tranh, cậu định dùng miệng đi đón đạn pháo chắc? Bản thân mình chẳng bằng ai, còn ganh ghét người khác có tiền có quyền hơn mình, tôi nhổ vào!”

Nam sinh bị cô mắng đến nỗi đỏ mặt tía tai, vừa tức vừa thẹn, đấm mạnh lên bàn một cái.

Tưởng Sở Phong ngẩn ra, sau đó bật cười, ánh mắt nóng rực dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn sáng rực rỡ của cô, cảm thấy bản thân có ngắm cô thế nào cũng không đủ.

Thôi, cằm Phù Đại giương lên, nhìn hai người kia khinh bỉ hừ một tiếng, sau đó kéo cánh tay Tưởng Sở Phong đi luôn.

Lên xe, Tưởng Sở Phong lập tức ôm người vào trong lồng ngực vẫn vò một trận, vui khôn tả nói: “Cái miệng nho nhỏ này của em sao lại lợi hại đến thế chứ? Hôm nay anh phải xem xem có phải trong đó có chứa dao găm không nào.”

“Em không thích họ nói anh như thế…” Rõ ràng anh mở xưởng sản xuất thuốc, xây trường học, làm rất nhiều việc có ích cho đất nước cho nhân dân, tuy rằng đôi lúc có chút bá đạo đôi lúc không chịu nói lý, khiến vài người không phân tốt xấu cảm thấy đám xã hội đen như anh đều là người xấu tội ác tày trời. Phù Đại hé miệng, viền mắt hồng hồng, cảm thấy đau lòng thay cho Tưởng Sở Phong.

“Sao còn bày ra dáng vẻ oan ức thế này, mấy cái người không liên quan kia muốn làm gì thì làm, anh chỉ cần động một đầu ngón tay thôi là đã có thể bóp chết họ rồi, em đừng có khóc nữa nhé.” Tưởng Sở Phong hôn lên viền mắt ướt nhẹp của cô một cái, trong lòng cảm thấy sung sướng vô cùng. Cô gái nhỏ càng ngày càng hướng về phía anh, coi như bản thân đau đớn không vô ích.

Phù Đại khịt khịt mũi, nuốt nước mắt lại, dựa vào lồng ngực anh, sờ thấy khẩu súng lục lạnh lẽo cứng rắn, im lặng một lúc bỗng nhiên nói: “Cửu ca, anh dạy em bắn súng đi.” Thật ra từ lần gặp nạn ở Tân Châu kia cô đã nghĩ đến chuyện này rồi, cô thấy dáng vẻ Tần Cần bên cạnh Thẩm Đạc, cô cũng muốn có năng lực bảo vệ bản thân, chứ không muốn mình quá ỷ lại vào Tưởng Sở Phong, đến lúc quan trọng đã không giúp gì được cho anh, còn liên luỵ đến anh nữa.

Tưởng Sở Phong không biết cô nghĩ nhiều đến vậy, thẳng thắn nói: “Được chứ, khi về sẽ cho em một khẩu súng, thấy ai không vừa mắt bắn một phát là xong, toàn bộ trách nhiệm cứ để anh.”

Phù Đại không nhịn được bật cười, nói: “Như anh thế này, giang sơn khó giữ.”

“Anh chính là người yêu người đẹp không yêu giang sơn thế đấy, em cứ để anh hôn cả đời là được rồi.” Tưởng Sở Phong nhắm ngay đôi môi đầy đặn hồng nhuận của cô hôn mạnh xuống.

Phù Hải Nhân là một người rất trọng sĩ diện, đối với việc Phù Âm làm ầm ĩ phải đến cục cảnh sát khiến ông ta cảm thấy không vui chút nào, đã vậy cái bà La Doanh kia lại sinh con gái càng khiến ông ta thêm thất vọng.

Nhưng La Doanh đã quen việc dỗ dành người khác, biết mình sinh con gái tất sẽ bị Phù Hải Nhân và bà cụ ghét bỏ, Dư Tú Quyên cũng sẽ mượn cơ hội này bắt bí mình, thế nên suốt một tháng ở cữ La Doanh luôn tỏ ra dịu dàng nhỏ bé, thế nên tuy rằng Phù Hải Nhân thất vọng, nhưng cũng không quá lạnh nhạt với mẹ con họ.

Dư Tú Quyên tức đến mức đầy một bụng lửa không có nơi phát tiết, thấy Phù Âm suốt ngày chơi chung với cái tên nam sinh ngoại trừ cái mặt chẳng có cái gì kia, ngày ngày chửi mắng cô ta không ra gì.

“Người thường vươn tới chỗ cao, nước xuôi về nơi thấp, mày thì hay rồi, tìm được một tên học sinh nghèo rớt mồng tơi như thế, mày định theo nó rau cháo nuôi nhau đấy à? Tao nói cho mày biết, mày mau chóng cắt đứt với cái thằng đó ngay cho tao, đừng có ngày ngày níu kéo cái thứ nghèo hèn ấy nữa!”

Phù Âm cũng là thiếu nữ mộng mơ, từ nhỏ đã theo Dư Tú Quyên chỉ biết nâng cao đạp thấp, sao có thể thật sự khăng khăng một mực theo đối phương, mới mẻ qua đi hứng cũng hết thôi.

Dư Tú Quyên thấy dáng vẻ cô ta như vậy, cũng đã thu xếp nghĩ đến chuyện bàn bạc với bà cụ, làm thế nào để dùng thân phận của Phù Hải Nhân tìm một cậu con rể quý. Nhưng Phù Hải Nhân vẫn ngại chuyện Dư Tú Quyên không có kiến thức, cho dù có phải đi xã giao với khách cũng sẽ đưa La Doanh theo mà không đưa bà ta đi cùng, càng khỏi nói đến một Phù Âm như một khuôn đúc ra với bà ta.

Bà cụ ngàn tính vạn tính, giữ Phù Âm bên mình tận tay dạy dỗ, muốn cô ta câu lấy một thằng cháu rể vàng, nhưng lại quên dạy cô ta những lễ nghi quy củ nên có, thế nên cho tới bây giờ cô ta vẫn mang dáng vẻ, tính nết của một cô gái thôn quê, chẳng những không có mệnh công chúa mà còn mắc bệnh công chúa.

Phù Hải Nhân đến nhà họ Phù đưa thiếp mời tiệc đầy tháng, chỉ hỏi Phù Nguyệt vài câu, cũng không nói để cô về nhà mừng tiệc cùng mọi người, tựa như cô không phải con gái ruột của ông ta vậy.

Phù Đại chẳng thấy vui vẻ gì với nhà bên ấy, cũng không quan tâm ba mẹ cô có đến hay không, chỉ để ý đến chuyện ngày đó sẽ theo Tưởng Sở Phong ra ngoài chơi, sau đó có lần đi dạo phố, tình cờ gặp La Doanh vừa hết cữ.

Dáng người La Doanh vẫn mảnh mai như trước, dù đã sinh con cũng không thấy mập mạp, Phù Đại thầm nghĩ không trách nhị thúc của cô lại yêu thương chiều chuộng bà vợ này như vậy, ngay cả bà cả cưới gả đàng hoàng cũng thua kém ba phần.

La Doanh là người tự nhiên phóng khoáng, khiến Phù Đại cảm thấy quen thuộc một cách tự nhiên, nhưng bà ta có tính a dua nịnh nọt, chẳng qua biết dừng đúng lúc, thế nên Phù Đại cũng không ghét bà ta mấy.

La Doanh nói với cô vài câu, sau đó dường như phải vội vã về nhà, bèn thuận miệng nói: “Tôi phải trở về chăm sóc Niếp Niếp rồi, nếu cháu có thời gian rảnh rỗi, thì cứ tới đây uống cà phê hay gì đó cũng được, đây là cửa hàng do bạn tôi mở, tôi sẽ không để cô ấy lấy tiền của cháu đâu!” La Doanh nói vừa nói vừa chỉ về phía một cửa hàng nhỏ trang trí theo phong cách cổ trước mặt.

“Nào dám, hôm nào có thời gian, cháu mời nhị thẩm đi uống chén trà.”

La Doanh cũng không câu nệ cái gì, cười nói: “Cũng phải, cháu sắp thành bà Tưởng đến nơi rồi, tôi phải chuyển qua ôm chân cháu sớm thôi!”

Phù Đại mỉm cười khiêm tốn đưa La Doanh lên xe, thấy dáng vẻ giục tài xế nhanh nhanh chóng chóng của bà ta nhìn sao cũng thấy không giống một người vội về chăm con.

Phù Đại nhìn thoáng qua những người phụ nữ có thai và những người phụ nữ dắt theo đứa nhỏ thỉnh thoảng lướt qua mình, không nhịn được sờ sờ eo thầm nghĩ, sau khi sinh con xong eo cô sẽ không biến thành thùng phi chứ? Phù Đại phát sầu vì cái vấn đề này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.