Buổi tối, sau khi lên bờ, Tưởng Sở Phong trực tiếp để Hàn Nguyên Thanh đưa Ôn Thiến trở về, bản thân muốn ở riêng với Phù Đại một lúc nên nói có quà muốn tặng cô, đưa cô về chỗ của mình.
Biệt thự to như vậy, lại có vườn hoa và bể bơi, thật sự là quá xa xỉ đối với một người.
Phù Đại không nhịn được mà cảm thán: “Đi trong này có khi nào sẽ bị lạc đường không?”
“Trước kia tôi ở nơi này chung với ông nội, lâu lâu Nguyên Thanh cũng tới, sau khi ông nội qua đời thì có hơi trống vắng.” Tưởng Sở Phong cúi đầu nhìn về ánh sáng thương hại lóe lên trong đôi mắt nhỏ của Phù Đại, anh tỏ vẻ mất mát thở dài: “Cho nên em nhanh chóng dọn đến đây với tôi đi.”
Phù Đại cảm thấy thương xót anh một lúc rồi lại nói: “Nói như vậy thì sao không đổi một nơi ở khác nhỏ hơn đi?”
Tưởng Sở Phong nghiêm túc nói: “Quen xa xỉ rồi.”
Thái dương Phù Đại nảy lên, nhất thời thu lại cảm xúc thương xót anh, vứt cho anh cái quay lưng.
Người làm bưng nước trà và điểm tâm tới, Tưởng Sở Phong chỉ vào Phù Đại trực tiếp dặn dò: “Gọi là mợ chủ.” Người làm và Phù Đại đều sợ ngây người, lúc này Phù Đại mới đá anh một cái, anh mới lên tiếng sửa lại: “Đây là cô Phù, sau này sẽ thường xuyên đến đây.”
Người làm gật đầu, trong lòng cũng ghi nhớ kỹ Phù Đại không giống với những người khác, không dám chậm trễ.
“Không phải nói có quà cho tôi sao? Ở đâu thế?” Phù Đại giơ bàn tay ra, không giấu sự tò mò.
Tưởng Sở Phong đang muốn dắt tay cô thì người làm lại đi vào đưa điện thoại, nên đành phải chỉ phương hướng cho cô: “Tầng hai rẽ phải, phòng sách thứ nhất, em ngoan ngoãn đi, lát sau tôi sẽ đi lên tìm em.” Dứt lời Phù Đại đã hưng phấn chạy đi xa, không thể không nói một câu “Không có lương tâm”.
Trong phòng sách là hai cái rương lớn, trong đó đều là một ít đồ nhỏ mà con gái thích, không chỉ có đồ vật này kia, chỉ dựa vào tâm ý thì Phù Đại cũng rất vui rồi. Nhìn những thứ bên trong vài lần, Phù Đại đánh giá phòng sách của Tưởng Sở Phong. Tủ sách lớn ba mặt dựa vào trên tường chưa không ít sách chữ Trung và chữ tiếng Anh lẫn lộn, phần lớn đều sâu xa khó hiểu, Phù Đại tùy tiện vươn tay lấy ra một vài cuốn, nhìn thấy các trang sách hơi cũ, không có bám bụi, xem ra là vẫn có người thường xuyên xem chúng.
Cái người mà cả ngày nếu không phải vội vàng buôn bán thì là ở chung một chỗ với cô, lại có thời gian đọc sách ư? Phù Đại thật sự có hơi kinh ngạc.
Một lát sau, Tưởng Sở Phong còn chưa có đi lên, Phù Đại đợi đến nhàm chán, đang muốn chạy xuống tìm anh, vừa mới đi ra góc thì nhìn thấy một người phụ nữ dưới lầu. Phù Đại lùi về sau theo bản năng, lại không nhịn được mà lặng lẽ ngồi xổm xuống sau rào chắn nghe hai người nói chuyện.
Tưởng Sở Phong không ngờ được Đỗ Mộng Đình lại tìm tới cửa, anh vừa buồn bực lại vừa có chút không hài lòng. Nếu không phải đang có Phù Đại xinh đẹp trong lòng ở bên cạnh thì anh có lấy súng chĩa vào đầu Đỗ Mộng Đình hay không cũng chưa biết được. Tưởng Sở Phong tự nhận mình đã ám chỉ và cho Đỗ Mộng Đình cơ hội, nhưng hình như người phụ nữ này không nhận ra điều đó.
Đỗ Mộng Đình đi theo bên cạnh Tưởng Sở Phong bốn năm, rất hiểu tính tình của anh, như thế nào cũng không thể tin được anh lại chung tình với một cô gái như vậy, giống như trước kia Phù Đại cũng không tin tưởng Tưởng Sở Phong. Nhưng mà Tưởng Sở Phong hành động quá nhanh, ngay trước khi báo chí tung ra thì Đỗ Mộng Đình đã bị điều động đến nơi khác làm việc, cô ta không hài lòng với cách nguyên nhân bị điều đi, cô ta đã nhiều lần đến gặp Tưởng Sở Phong và nhiều lần bày tỏ ý tốt, nhưng đều bị từ chối một cách vô tình.
Đỗ Mộng Đình không cam tâm, cũng không thể nào thừa nhận được cô ta lại bị một con nhóc đá khỏi hàng ngũ.
“Cửu gia, rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì?”
Tưởng Sở Phong vừa nhìn bộ dạng rưng rưng oán trách của Đỗ Mộng Đình thì đau đầu, anh cũng chưa làm gì để trở thành người đàn ông bội bạc cả, hơn phân nửa “tình sử” của anh đều là tạo ra như vậy. Trước kia anh không cần quan tâm đen hay trắng, nhưng bây giờ có Phù Đại, anh không muốn bị phá hủy hình tượng.
“Thư ký Đỗ, tôi nghĩ cô chắc cũng biết rõ, tôi giữ cô lại đều là vì cần cho công việc.” Tưởng Sở Phong từ tốn giải thích, một chút kiên nhẫn có được đều nhanh chóng vơi dần hết.
Bỗng nhiên Đỗ Mộng Đình cất cao giọng nói: “Chuyện đó thì cửu gia cũng nên hiểu được vì sao tôi lại ở bên cạnh anh chứ. Trước đây cửu gia cũng chưa bao giờ từ chối tôi không phải sao?”
Tưởng Sở Phong bỗng chốc trở nên lạnh lùng, anh nói: “Tôi không từ chối thì cũng không có ý sẽ nhận, làm người thì đừng tự cho mình là đúng.”
“Là bởi vì con nhóc học sinh kia sao?” Đỗ Mộng Đình giơ giơ lọn tóc của mình lên, lông mày dài nhỏ và đôi môi đỏ mọng hơi mím lại, lộ ra vẻ quyến rũ hơn những người bạn cùng lứa tuổi: “Rau cháo ăn hoài cũng sẽ có ngày cảm thấy chán, cửu gia thật sự không chừa một đường lui nào cho bản thân sao?”
“Xem ra thân phận và địa vị hiện tại của thư ký Đỗ là chưa đủ rồi.” Tưởng Sở Phong bình tĩnh không tỏ ra vui hay giận: “Chùa nhỏ của tôi không chứa nổi Phật lớn, thư ký Đỗ vẫn nên tìm cách khác để thăng chức đi. Tiền lương trước đó và tiền thưởng, tôi sẽ gọi người kết toán cho cô.”
Nghe thấy giọng điệu không hề gợn sóng của anh, Đỗ Mộng Đình mới nhận ra mình đã chạm tới điểm mấu chốt của anh, đột nhiên cô ta lấy lại tinh thần, sắc mặt trắng bệch kêu lên: “Cửu gia.”
“Tiễn khách.” Tưởng Sở Phong cũng không thèm liếc cô ta một cái, đứng dậy đi lên lầu.
Phù Đại nghe thấy tiếng bước chân thì vội vàng đứng dậy chạy về phía phòng sách, lại chạy nhầm hướng.
“Chạy đến đây.” Tưởng Sở Phong ôm lấy cô rồi rẽ vào phòng ngủ bên cạnh, hai người nằm ở trên chiếc giường rộng lớn: “Nghe lén tôi nói chuyện sao?” Tưởng Sở Phong khẽ cọ vào eo cô.
Phù Đại sợ nhột mà trốn, khiến cho tóc và váy đều lộn xộn.
Tưởng Sở Phong nhìn thấy hai má của cô hồng như trái anh đào, trong mắt hiện lên tình cảm dịu dàng như biển, đè nặng lên cánh tay cô lên đỉnh đầu rồi cúi xuống hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang thở phì phò của cô.
Sự thân mật giữa hai người ngày càng nhiều hơn, Phù Đại cũng không có né tránh như trước, sự hoảng sợ ban đầu qua đi, cô lại mở miệng mặc anh muốn làm gì làm. Đôi khi cái lưỡi nhỏ trơn trượt cũng sẽ học theo anh một chút, đáp lại một cách vụng về, Tưởng Sở Phong lại càng hôn mãnh liệt hơn.
Nụ hôn chấm dứt, hai người đều thở hồng hộc. Tưởng Sở phong khéo léo cắn vào cái cằm của cô, đôi môi ấm áp tiếp tục trượt dọc theo xuống cổ, hút một cái ở trên cái cổ với da thịt trắng nõn của cô làm lưu lại một dấu ấn một hồng nhạt.
Phù Đại khẽ kêu lên một tiếng, vốn dĩ tay Tưởng Sở Phong còn đang chần chừ ở bên ngoài quần áo, thì giờ anh lại giống như bị kích thích, luồn tay vào từng chút từ phía dưới chiếc áo sơ mi màu xanh của cô, nhào nặn phần mềm mại kia.
Bầu v//ú non nớt của cô gái bị bàn tay to thô ráp cầm lấy, hơi cong eo lại và hơi hướng ngực về phía trước một chút, sau khi phản ứng lại được thì vội vàng đẩy anh ra.
“A anh đừng như vậy…”
“Đừng thế nào? Hửm?” Người đàn ông vừa nói vừa tiếp tục nhào nặn, hôn lên khóe miệng và cằm cô, thở ra từng hơi thở nóng rực: “Đại Đại không thoải mái sao?”
“Không thoải mái không thoải mái! Anh mau ra ngoài đi.” Phù Đại hoảng sợ, liên tục phủ nhận cảm giác tê dại này của bản thân.
“Nhưng tôi cảm thấy em rất thoải mái.” Tưởng Sở Phong áp mặt vào cái cổ mát lạnh của cô, hít sâu một hơi, dùng đầu ngón tay cào lên quả đào nhỏ phía trên phần trắng mềm, cơ thể mềm mại lập tức run lên vài cái, mềm nhũn như đậu hũ.
“A … Đồ cầm thú! Anh chỉ nghĩ đến việc mình thoải mái, không hề để ý gì đến tôi cả.”
Phù Đại cố ý nói kiểu đáng thương, cô nghĩ rằng Tưởng Sở Phong chắc chắn sẽ hiểu ý cô mà dừng lại, không ngờ lại nghe anh nói: “Thật sự tôi không có nghĩ vậy, bây giờ để cho em thoải mái được không?”
Phù Đại còn chưa kịp phản ứng lại thì một trận gió bay vào dưới quần áo, người đàn ông đã đưa đầu mình vào, không cần nhìn nhiều đã tìm được nhụy hoa đào, đôi môi mềm mại ngậm lấy chúng, nhẹ nhàng mút từng chút.
Cả người Phù Đại giật một cái, sắc mặt ửng đỏ, trong mắt cũng tràn đầy một màn hơi nước mờ ảo, đưa tay bám lấy anh sau vạt áo, kêu lên run rẩy: “Đừng mà! Xấu hổ lắm! A…”
Tưởng Sở Phong ngậm lấy đầu v//ú thơm ngát mà mút mải mê một hồi lâu, chỉ khi nghe thấy tiếng khóc của Phù Đại thì anh mới ló đầu ra, đưa bàn tay lên xoa nhẹ trên mặt cô: “Chúng ta chỉ làm chuyện những người yêu nhau khác cũng làm, nó rất là bình thường, sao lại xấu hổ chứ?”
Phù Đại dùng hai tay che mắt mình lại, vừa xấu hổ vừa sợ, hoàn toàn không dám nhìn anh.
Trước đó Tưởng Sở Phong cũng chỉ nghĩ muốn giải phóng cho đỡ thèm, bây giờ thấy Phù Đại như vậy thì trong lòng bắt đầu nghĩ hay là mở mang cho cô sớm một chút. Nếu không đợi đến đêm tân hôn của hai người, cô sợ hãi không lên được thì chẳng phải là bỏ phí một đêm đẹp sao.
Nghĩ như thế, Tưởng Sở Phong điều chỉnh lại sự kiên nhẫn của mình, dán mặt lên vành tai nhỏ mẫn cảm của Phù Đại, vừa nhỏ nhẹ dỗ dành lại vừa vuốt ve thân hình co rúm của cô.
“Đừng sợ, đừng vội, từ từ học theo tôi.”
Hơi thở của anh phả ra ở bên cạnh khiến cô hơi nhột, Phù Đại luôn không nhịn được mà nhún vai, đáng thương cầm lấy cái áo của anh, lui lại thành một hình tròn. Từng bước từng động tác của anh lại càng khiến cho cô cảm thấy có một bàn tay tiến vào trong váy, cô kẹp chân lại theo phản xạ.
“Đại Đại thả lỏng đi.” Cổ tay đang di chuyển của Tưởng Sở Phong bị kẹp lại.
“A… anh, anh đi ra trước đi.” Phù Đại không nghe anh nói, nói điều kiện với anh.
“Em kẹp chặt như thế thì sao tôi đi ra ngoài được?”
Câu nói mắc cỡ chết người này làm cho Phù Đại lập tức thả lỏng chân ra, nhưng Tưởng Sở Phong lại không lùi ra mà ngược lại lập tức chạm vào ngay giữa mảnh đất mềm mại kia.
“Đồ lừa đảo! A…” Phù Đại vừa mới mắng một câu thì đầu lưỡi của Tưởng Sở Phong lại tiến vào trong khoang miệng cô, không có một chút khe hở nào. Một lát sau, Phù Đại cũng chỉ cố tìm khoảng không để thở, hoàn toàn không chú ý đến thân dưới đã thất thủ.
Cơ thể chưa bị khai phá có độ mẫn cảm cực cao, chỉ cần vuốt ve vài cái là sẽ chảy ra cảm giác ẩm ướt. Phù Đại muốn chịu đựng nhưng không được, thân dưới co rút lại, một cỗ dịch nhầy nóng ẩm khác phun ra, cô gấp đến mức vội vàng nắm lấy cánh tay Tưởng Sở Phong, hai má đỏ hồng, khóe mắt phía trên ướt sũng, điềm đạm đáng yêu: “Anh mau đi ra đi! Tôi, tôi…”
Tưởng Sở Phong biết cô hoàn toàn không biết gì về khoái cảm của thân thể cho nên mới ngượng ngùng như thế, anh hôn lên môi cô và nhẹ giọng nói: “Không sợ, điều này chứng minh cơ thể của em chào đón tôi.”
“Không có…” Phù Đại thề thốt phủ nhận.
“Không có thế nào?” Ánh mắt Tưởng Sở Phong híp lại che giấu ý cười, đầu ngón tay chạm nhẹ, vải bông ẩm ướt chui vào trong cái miệng nhỏ thấm hút mật hoa, ôm lấy hình dạng của đóa hoa.
“A…” Phù Đại túm lấy quần áo của anh, dứt khoát làm đà điểu chui vào trong ngực anh. Tiếng kêu yêu kiều vang lên làm cho thân thể Tưởng Sở Phong nóng dần lên.
Tưởng Sở Phong vuốt ve cánh hoa mềm mại, kiên nhẫn tạo ra sự yêu thích cho Phù Đại, trong lòng nghĩ, khi thành công rồi thì chắc chắn sẽ đòi lại hết cả vốn lẫn lãi.
Phù Đại bị anh xoa nắn làm cho cả người như nhũn ra, cuối cùng bầu ngực nhỏ run lên, phát ra một tiếng kêu ngâm nga. Tưởng Sở Phong nắm lấy quần đùi của cô, bàn tay đang muốn đi vào dò xét dừng lại, sợ bản thân sẽ mất kiểm soát không thể cứu vãn nên quay ra ôm eo cô, hôn lên gò má ửng hồng của cô.
Khi Phù Đại đã thở ổn định, Tưởng Sở Phong nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, an ủi cây sắt nóng hổi đã cương lên một lúc lâu này.
Phù Đại cảm thấy lòng bàn tay sắp bị thủng da, sau khi làm cho anh thỏa mãn rồi thì cổ tay còn ê ẩm, cầm đồ vật gì cũng đều bị run tay.
Đưa Phù Đại về nhà xong đã chín giờ, thiếu chút nữa là Phù Thu Sinh chuẩn bị cầm chổi ra ngoài. Thái độ Tưởng Sở Phong cung kính, sau khi vuốt lông vài cái thì Phù Đại không còn cảm thấy “cừu nhỏ rơi vào hang sói” mà là cảm thấy bị bản thân bất lực.