Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 95: Chương 95: Có Phải Ăn No Rồi Không?




CHƯƠNG 95: CÓ PHẢI ĂN NO RỒI KHÔNG?

Editor: Luna Huang

Tôn thị biết lần này khó lành, vội vàng nói chuyện mình biết ra: “Đại nhân, dân phụ chỉ là bị người bên ngoài sai sử, ta cũng không biết nữ tử kia đến tột cùng là ai, chỉ biết là xiêm y mặc phú quý, một thân khí độ cũng kinh người. Nàng nói cho ta biết Tinh Phong có đại tạo hóa, nói là để ta đến đây tìm người, chỉ cần giúp đỡ hỏi một sự tình, sẽ cho ta năm mươi lượng bạc làm thù lao! Đây chính là năm mươi lượng, đời này dân phụ chưa thấy qua nhiều tiền như vậy, nên…”

Hứa Vân Noãn nhìn về phía Tôn thị: “Tinh Phong phục vụ ở bên cạnh ta, trong ngày thường vẫn ở trong Ngưng Thu viện, ngươi hỏi nàng chuyện gì? Nàng có thể biết cái gì?”

Nói đến phân thượng này, Tôn thị cũng không dám giấu diếm nữa: “Chính là đẻ ta hỏi một chút, trên người Hứa cô nãi nãi có dấu vết gì không? Gần đây ở trong viện làm gì? Có phải bị người giam hay không? Dân phụ nghĩ việc này vốn là chuyện nhỏ, chỉ là hỏi một câu có thể được nhiều bạc như vậy, nên…”

Hứa Vân Noãn hơi nhíu mi tâm lên: “Hỏi trên người ta có dấu vết gì không? Chẳng lẽ là muốn dùng âm mưu quỷ kế gì tổn hại thanh danh của ta?”

“Cái này. . . Chuyện giữa quý nhân các ngươi, ta là dân thường nào biết nha, nói không chính xác là Hứa cô nãi nãi ngươi đắc tội người nào đi?”

“Ta mới đến kinh thành không bao lâu, có thể đắc tội người nào?” Hứa Vân Noãn chăm chú suy tư, sau một lát, nàng bỗng nhiên mở to hai mắt, “Ta nghe nói hai ngày này, trong kinh thành đều nói ta bị Mục gia giam lỏng? Lời này nên là từ miệng ngươi truyền ra đi?”

“Không không không, tuyệt đối không phải ta. Sau khi ta hỏi ra đáp án, đều là chuyển giao cho vị quý nhân kia tìm ta, những thời điểm khác, ta một câu nhàn thoại cũng không dám nhiều lời.”

“Ta phân minh chỉ là bởi vì trật chân, ở trong viện dưỡng thương một đoạn thời gian, hai ngày này lại có tin vịt hỗn loạn, Mục gia muốn khi dễ cô nữ, không chỉ có chiếm đoạt Tứ Quý các và Nhuận Ngọc các, còn cấm túc ta. . . Đồn đãi như vậy rõ ràng là cố ý tổn hại danh dự của Mục gia!”

Ngụy Liêm thở dài trong lòng, âm thầm nhấc tinh thần lên: Thảo nào một cái án nho nhỏ này cũng đáng Mục tướng quân coi trọng như vậy, nguyên lai mục đích là ở chỗ này.

Mục Trần Tiêu lạnh giọng mở miệng: “Ngụy đại nhân, trong khoảng thời gian này lời đồn đãi kia người cũng có nghe thấy, không nghĩ tới phía sau là có người tận lực dẫn đạo, còn thỉnh Ngụy đại nhân tra rõ, hoàn một công đạo cho Mục gia.”

Ngụy Liêm vừa muốn mở miệng, đúng lúc này có nha dịch vào cửa bẩm báo: “Hồi bẩm đại nhân, hai danh thị vệ tới cửa, nói là muốn thỉnh Hứa cô nương vào cung một chuyến.”

Mục Trần Tiêu âm thầm nhíu nhíu mày: “Không biết thỉnh cô nãi nãi tiến cung có chuyện gì không?”

Vọng Thư Uyển.com

“Hình như là trong triều đình, có người tấu Vệ quốc công, nói Vệ quốc công ức hiếp cô nữ, chiếm đoạt gia tài người khác. . .”

Trong ánh mắt Hứa Vân Noãn nổi lên rung động từng chút: Xem ra hôm nay vận khí không tệ, thời gian này vừa vặn!

Hứa Vân Noãn chỉnh ống tay áo làn váy, hành lễ với Ngụy Liêm nói rằng: “Chuyện hôm nay làm phiền Ngụy đại nhân, hoàng thượng tuyên cho đòi, phải vào cung một chuyến, nên xin được cáo lui trước.”

Ngụy Liêm đứng dậy: “Vụ án này nghi điểm trùng trùng, còn cần điều tra sâu xa mới có thể biết được chân tướng, bất quá nếu sự tình liên lụy đến Vệ quốc công phủ, lại trình báo đến chỗ ta, tự nhiên hẳn là tiến cung một chuyến, báo cáo nguyên do vụ án với hướng hoàng thượng, để tránh khỏi hoàng thượng bị gian nhân lừa.”

Trong lòng Hứa Vân Noãn vô cùng kinh ngạc, nàng vốn có chỉ là muốn mượn chuyện báo án này, tuyên dương chuyện này ra ngoài, nhưng không nghĩ tới Ngụy Liêm dĩ nhiên nguyện ý chủ động đi vào vũng nước đục này.

“Ngụy đại nhân cũng muốn vào cung?”

Ngụy Liêm chỉnh sửa lại quan phục một chút: “Mục tướng quân và Hứa cô nương xin yên tâm, bổn quan nhất định như thực chất bẩm báo cho hoàng thượng, Tôn thị và Lữ Tứ tạm thời giam ngục, về phần thị nữ Tinh Phong, xin mời Hứa cô nương mang về Mục gia trước đi, bất quá phía nếu là có chuyện cần hỏi, vẫn là phải để cho nàng đến đây.”

Hai tay Hứa Vân Noãn đặt ở thắt lưng, cung kính hành lễ với Ngụy Liêm: “Đa tạ Ngụy đại nhân.”

Mục Trần Tiêu cũng hơi cúi người: “Đa tạ.”

Ngụy Liêm nhịn không được cười ha ha một tiếng: “Mục tướng quân và Hứa cô nương quá mức khách khí, bổn quan chỉ là ăn ngay nói thật, vừa không có thiên vị bất luận kẻ nào, đâu câu này cảm tạ này. Ta đây để người chuẩn bị xe ngựa, theo hai vị cùng tiến cung.”

Trong hoàng cung, Mục Thiên Trù vào cung trước, liền biết Hứa Vân Noãn có an bài, nhưng là trong lòng vẫn như cũ cảm thấy không đáy.

Hắn thậm chí còn hơi có chút hổ thẹn, ba vị lão gia tử bảo vệ Vân Noãn tốt như vậy, nhưng đi tới Mục gia, phải đối mặt những thứ ngươi lừa ta gạt này.

Nghĩ tới đây, trên mặt hắn thần sắc không khỏi lộ ra vài phần thất lạc.

Cái bộ dáng này rơi vào trong mắt ngự sử Vương Úy, thấy thế nào cũng cảm giác hắn chột dạ, khóe môi không khỏi lộ ra mỉm cười.

Qua không bao lâu, nội thị liền đi vào cửa bẩm báo: “Hồi bẩm hoàng thượng, Mục tướng quân, Ngụy đại nhân và Hứa cô nương đã ở ngoài điện chờ.”

“Mục Trần Tiêu và Ngụy Liêm cũng tới?” Nhãn thần của hoàng đế nhẹ nhàng giật giật, nét mặt không có chút tình tự nào, “Tuyên bọn họ cùng vào.”

“Vâng.”

Hứa Vân Noãn theo Mục Trần Tiêu vào đại điện, dư quang của khóe mắt đánh giá Mục Thiên Trù, thấy sắc mặt hắn bình thường, âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Dân nữ Hứa Vân Noãn gặp qua hoàng thượng.”

“Người đều đến đông đủ, Vương Úy, ngươi có lời gì cứ hỏi đi.”

“Vâng.” Ngự sử Vương Úy quay đầu nhìn phía Hứa Vân Noãn, trong ánh mắt mang theo ôn hòa trấn an: “Hứa cô nương, trong khoảng thời gian này ngươi ở Mục gia chịu khổ rồi.”

Vọng Thư Uyển.com

Hứa Vân Noãn ngẩng đầu lên, một đôi mắt trong suốt tràn đầy nghi hoặc: “Ngươi là ai a?”

Vương Úy hơi có chút xấu hổ: “Bổn quan chính là ngự sử đường triều, đã hiểu cảnh ngộ của Hứa cô nương, có chút đồng tình với ngươi, nên hôm nay trong triều đình, cố ý thỉnh hoàng thượng chủ trì công đạo cho ngươi.”

“Ngươi hiểu cảnh ngộ của ta?”

“Đúng, ta biết Hứa cô nương sống gian nan trong Mục gia, không chỉ có bị người tham ô gia sản của mình, thậm chí còn bị người cấm túc trong viện, sở tác sở vi của Mục gia thật làm người khác khinh thường.”

Hứa Vân Noãn đột nhiên trợn to hai mắt, tràn đầy chán ghét và phòng bị nhìn Vương Úy: “Sai sử Tôn thị, âm thầm điều tra trạng huống sinh hoạt của ta ở Mục gia, sau đó bêu xấu người, không phải là ngươi chứ?”

“Cái. . .cái gì, Tôn thị nào?” Vương Úy sửng sốt.

Hứa Vân Noãn quỳ trên mặt đất, ngửa đầu nhìn phía đế vương cao cao tại thượng: “Hoàng thượng, dân nữ chưa từng gặp vị Vương đại nhân này, càng không rõ chịu khổ trong miệng hắn chỉ cái gì? Từ sau khi ta được ca ca và tôn nhi đón về Mục gia, một lần nữa cảm nhận được thân nhân đáng quý, mỗi một ngày đều sống cực an tâm, ta thật sự không nghĩ ra, vì sao Mục gia cho ta chỗ che gió che mưa, đến miệng những người này, lại tràn ngập ác ý.”

“Hứa cô nương, trước mặt hoàng thượng, ngươi không cần bị người hiếp bức nữa, cũng không cần che giấu cho người Mục gia. . .”

Hứa Vân Noãn nghiêng đầu lại, ánh mắt nhìn Vương Úy cực kỳ kỳ quái: “Vị Vương đại nhân này, ta xuất thân hương dã, không được giáo dục gì, cho nên nói chuyện khó tránh khỏi thẳng chút, còn thỉnh đại nhân bỏ qua cho. Đều nói vô sự xum xoe không gian tức đạo, ta và đại nhân vốn không quen biết, ngươi lại thời khắc chú ý ta ở Mục gia sống tốt hay không, nếu không phải bắt chó đi cày xen vào việc của người khác, tất nhiên là có mục đích khác? Ngươi muốn làm cái gì, dùng ta nói xấu Mục gia?”

Bắt chó đi cày?

Ngươi. . . Ngươi nói cái gì? Tuổi còn nhỏ, sao có thể nói chuyện thô bỉ như vậy. . .”

“Vừa rồi qua với đại nhân nói, ta sinh ra ở hương dã, tính tình thẳng, nói cũng thẳng, có đôi khi lời nói quê mùa nông thôn tuy rằng không dễ nghe, thế nhưng lời thô ý không thô, nếu không phải Vương đại nhân xen vào việc của người khác, không đi tấu đại sự trong triều đình, thế nào nhìn chằm chằm cô nương trong hậu viện như ta?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.