Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 83: Chương 83: Phối Hợp Biểu Diễn Của Ngươi




CHƯƠNG 83: PHỐI HỢP BIỂU DIỄN CỦA NGƯƠI

Editor: Luna Huang

Nghe được Chu Chí nói, Chu Ngọc Nghiên cười đến vui vẻ: “Nên như vậy, trèo càng cao, té càng đau, chờ Mục gia không nhịn được, nổi danh của hôm nay chính là cục gạch đè chết bọn họ của ngày mai, nên hiện tại chúng ta góp thêm nhiêu viên gạch, chỉ còn chờ ngày Mục gia sụp đổ.”

Chu Chí đưa tay lấy rượu uống một hơi cạn sạch: “Lời nói này của Ngọc Nghiên không sai, sau này nói chuyện làm việc, đều phải chú ý nhiều hơn như hôm nay, vạn lần không được lưu lại nhược điểm gì.”

“Vâng.”

Trong lòng của mẫu thân Chu Ngọc Nghiên Ngô thị đồng dạng cao hứng, chỉ là nàng suy tính tương đối nhiều: “Lão gia, lần này có thể bắt được nhược điểm hiếp bức Mục gia, là từ thư của Thẩm gia bên kia sao?”

“Là tin tức đại ca đưa tới, nói là để chúng ta coi trọng Thẩm gia một chút, thiết nghĩ có lẽ vậy.”

“Lần trước bởi vì chuyện cầm đồ cưới, gây ra chê cười ở Mục gia, khi đó cũng là tin tức Thẩm gia đưa tới, sau này ta không ngừng nghĩ, mới hiểu được là bị Thẩm gia lợi dụng, lúc này đây Thẩm gia đưa tiện nghi lớn đến cửa, có phải có chỗ tốt gì hay không?”

Chu Chí giơ tay lên sờ sờ chòm râu, trong mắt lóe lên một tia âm trầm: “Trên mặt nổi Thẩm gia biểu hiện vân đạm phong khinh, nhưng là thái độ của đại hoàng tử chợt cải biến với Thẩm Vân Sơ, đối với Thẩm gia thực tại là đả kích không nhẹ. Thẩm gia bên kia càng nghĩ, đoán chừng là đem mấu chốt vấn đề dời đến trên người của Mục gia, hơn nữa trước yến hội của Thẩm Vân Sơ nháo ra ngoài ý muốn, Thẩm Thanh tự mình đến Tứ Quý các chất vấn, lại ăn đầy bụi đất, trong lòng làm sao có thể không nghi ngờ?”

“Toàn gia Thẩm gia, từng người một nhìn hiền lành giống như Bồ Tát, trên thực tế nội tâm vô cùng nhỏ, nhất là Vu thị kia, quả thực chính là tính tình có thù tất báo.”

Ngô thị nhìn không hơn Vu thị, đồng dạng đều không phải là người rộng lượng, nàng ở bên ngoài cũng bị người âm thầm kêu một tiếng phụ, mà Vu thị kia lại một tay danh tiếng tốt, người người tán thưởng nàng hiền lành, lương thiện, trên thực tế người nào không biết, là tám lạng nửa cân mà thôi.

“Thẩm gia từ trước là như vậy, muốn làm chuyện ác, lại muốn thiện danh, bất quá lúc này đây biết rõ bọn họ có lòng lợi dụng, cũng không cần phải cự tuyệt, dù sao không có Thẩm gia chặn ngang một cước, chúng ta cùng Mục gia cũng khó mà thiện, nên cơ hội tốt đưa tới cửa, vì sao không cần?”

“Lão gia nói phải, chỉ là chúng ta cũng phải phòng bị chút, vạn nhất sự tình xảy ra điều gì, giống sự kiện cầm đồ cưới lần trước, mặt mũi cũng mất sạch.”

“Phu nhân nói có lý, ta sẽ để người cẩn thận đề phòng.”

Mấy ngày sau, Mục gia, Hứa Vân Noãn thật sớm liền đem ba vạn lượng bạc đưa đến trên tay của Mục Thiên Trù: “Ca ca, bạc đã chuẩn bị đầy đủ, không biết lúc nào đi đón người?”

Vọng Thư Uyển.com

“Còn chờ qua hai ngày nữa.”

Hứa Vân Noãn gật đầu, trong ánh mắt mang theo chờ mong không che giấu được.

Mục Thiên Trù nhìn thấy đôi mắt trong trẻo của nàng, trong lòng không khỏi mềm nhũn ra: “Sao ta thấy, Vân Noãn cực kỳ chờ mong những người đó đến?”

“Đương nhiên, những người đó cũng đều là bộ hạ cũ của Trần Tiêu. Ta nghe Chu quản gia nói chuyện Trần Tiêu ở trên chiến trường rất nhiều, đối với phong thái của những người này sớm đã mong đợi, hôm nay có thể nhìn thấy, tự nhiên cực kỳ cao hứng.”

Vẫn trầm mặc Mục Trần Tiêu ngẩng đầu lên, chống lại đôi mắt sáng trông suốt của Hứa Vân Noãn, quang mang trong cặp mắt kia phá lệ sáng sủa, như trời được thanh tẩy sau cơn mưa, chợt có ánh dương quang rọi xuống, soi sáng một mảnh đất to.

Mục Trần Tiêu hơi dời đường nhìn, hầu kết nhô ra lăn lộn, một vẻ khổ sở nổi lên trong lòng, dần dần tràn ngập trong khoang miệng: “Đã trải qua như vậy, trên người bọn họ sợ rằng cũng không có phong thái gì có thể nói nữa, cô nãi nãi có cảm thấy thất vọng không?”

Hứa Vân Noãn rất kỳ quái nhìn Mục Trần Tiêu, có chút không giải thích được nói: “Ngươi làm sao sẽ nghĩ như vậy? Câu cửa miệng nói luyện mãi thành thép, ta mới không tin hán tử có thể theo ngươi đẫm máu xung phong liều chết ở trên chiến trường, sẽ bị điểm ngăn trở nho nhỏ ấy đánh bại.”

Ngón tay Mục Trần Tiêu đặt ở xe lăn buộc chặt, dừng lại sau một lát, khóe môi giơ lên: “Cô nãi nãi nói phải.”

Hứa Vân Noãn nhoẻn miệng cười vui vẻ, má lúm đồng tiền bên mặt ẩn dấu như mật đường.

Mục Thiên Trù nhìn, viền mắt hơi chua xót: Hứa lão gia tử, bất kể là ngươi tận lực an bài, hay bất đắc dĩ giao phó, phần ân tình đưa Vân Noãn tới Mục gia này, hắn nhớ kỹ, chờ xuống đất, nhất định mời rượu tạ ân.

Úc Khoảnh bước nhanh đi đến, thần sắc trên mặt không được tốt lắm.

“Tình huống của Hàm Chương bọn họ như thế nào?” Mục Thiên Trù hỏi.

“Hồi bẩm lão thái gia, Hàm Chương bọn họ không có chuyện gì, có Đoan vương điện hạ chăm sóc, ở trong ngục cũng không có chịu khổ, chỉ là… Chỉ là không biết ai lan truyền tin tức ra ngoài, nói Mục gia trứ tốn hao ba vạn lượng bạc, mua khổ dịch như đám người Hàm Chương ra, rất nhiều bách tính đều muốn hai ngày sau ra ngoài cửa thành xem náo nhiệt.”

“A.” Mục Thiên Trù cười khổ lắc đầu, “Một việc chua xót trong lòng chúng ta, trong mắt bách tính, không phải là một hồi náo nhiệt sao, đây thật là…”

Hứa Vân Noãn tỉ mỉ tự định giá một chút, liền nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó: “Chuyện này sẽ không phải là người Chu gia tuyên dương ra ngoài ra sao?”

“Cô nãi nãi thông tuệ, Chu gia vẫn không cố ý ẩn dấu mục đích, để người đi thăm dò, rất dễ dàng tra được trên đầu bọn họ.”

“Chu gia này thật đúng là đủ vô liêm sỉ, đây là chờ cơ hội đạp mặt mũi của chúng ta, liền tìm những người này vô giúp vui. Ca ca, Chu gia muốn lên lên đài hát hí, chúng ta tự nhiên phối hợp một chút, để cho bọn họ diễn nghiện mới thôi.”

“Vân Noãn có ý kiến gì?”

“Hai ngày này tạm đóng cửa Tứ Quý các, vừa lúc một lần nữa sửa sang noãn bằng của trong phủ và thôn trang, sau đó ca ca lại mời hai đại phu, hôm nay đã là mùa đông, năm trước bệnh cũ của ca ca lại tái phát, nên ngày ấy đón người để một mình Trần Tiêu đi là được.”

Mục Thiên Trù tỉ mỉ tự định giá chỉ chốc lát, bỗng nhiên nở nụ cười: “Vân Noãn đây là muốn một hòn đá ném hai chim?”

“Chu gia lang tâm cẩu phế, Thẩm gia cũng không phải thứ tốt gì. Thẩm gia không phải vẫn phái người nhìn ta chằm chằm sao? Còn cho Chu gia cái cớ, để cho bọn họ tới tìm chúng ta làm khó dễ, hôm nay ta cũng đưa cho Thẩm gia cái cớ, để cho bọn họ đi ra hoạt động một chút, đến lúc đó đừng quản bẩn thỉu gì, một lượt quét hết bọn họ!”

Mục Thiên Trù gật đầu cười: “Vẫn là Vân Noãn nghĩ chu đáo, chuyện kia cứ làm như vậy, ta lập tức để người đi thỉnh thái y, thuận tiện cũng để cho người tuyên dương tình cảnh gian nan của Mục gia chúng ta một chút, được rồi, hai ngày này trong Nhuận Ngọc các không phải chế tạo một nhóm đồ trang sức mới sao, Tiền chưởng quỹ mang qua, có muốn ta để Chu quản gia đi lấy cho người xem không?”

Nếu muốn làm ra sự kiện Mục gia vì bạc, ức hiếp cô nữ, tham ô tiền tài, vậy sẽ phải nghĩ chu toàn, Nhuận Ngọc các cũng không thể bỏ qua.

Hứa Vân Noãn che miệng cười mặt mày cong cong: “Ta vẫn là kém hơn ca ca, người xem an bài đi.”

“Được, bảo chứng an bài thỏa đáng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.