Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 25: Chương 25: Lai Giả Bất Thiện




CHƯƠNG 25: LAI GIẢ BẤT THIỆN

Editor: Luna Huang

Mục Thiên Trù vốn muốn thấy mình chê cười của tôn tử, nhưng không nghĩ tới tay nghề gói phấn cảo của Mục Trần Tiêu không sai, chí ít không có giống hoành hành ngang ngược như hắn gói.

Mục gia nhân khẩu ít, thiện phòng bên kia chuẩn bị nhân không xem như nhiều, không bao lâu liền gói xong.

Hứa Vân Noãn xuống phía dưới thay quần áo, Mục Thiên Trù nhìn tôn tử nhà mình, hôm nay thấy thế nào đều cảm thấy hắn cực kỳ không vừa mắt: “Trần Tiêu, ngươi có phải âm thầm luyện tập qua tay nghề gói phấn cảo hay không?”

Mục Trần Tiêu không nghĩ tới gia gia công chính nghiêm minh từ xưa, dĩ nhiên sẽ phá lệ lưu ý việc nhỏ như vậy: “Rất đơn giản, coi trộm một chút sẽ biết.”

Mục Thiên Trù chỉ cảm thấy một khẩu khí chận lên cổ họng, nhãn thần càng phát bất thiện: Hừ!

Chu quản gia vội vã bưng trản trà lên: “Lão thái gia đừng tức giận, ban đầu ở trong quân Hứa lão gia tử đích thân dạy người lâu như vậy, người cũng không học được, xem ra ngươi thực không có thiên phú gói phấn cảo, ngay cả Triệu lão gia tử đều khéo tay hơn người.”

Triệu Thuần, nhị gia gia của Hứa Vân Noãn, đây chính là mãnh hán lực năng khiêng đỉnh, nhưng có lẽ nhân gia chính là có thiên phú gói phấn cảo, chí ít đá lão thái gia nhà mình ra ba con phố.

Mục Thiên Trù thật buồn bực, vốn định lôi kéo tôn nhi nhà mình cùng nhau mất mặt, lại không nghĩ rằng thực lực của tôn tử quá cường hãn, nội tâm đang vô cùng không được tự nhiên, Hứa Vân Noãn thay xong y phục đã đi tới.

Nàng mặc một thân la quần tố hoa thiển phấn sắc, làn váy thêu nhánh hoa đào, một con thải điệp bay lên cổ áo, đậu trên cổ trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần, mà trên vạt áo, mèo con nghịch ngợm lộ ra mắt to và móng vuốt nhỏ lăn ra phía ngoài lúc trước đã như đưa móng vuốt bắt bướm.

Mục Trần Tiêu nhìn mèo lông xù kia. Thân thể tròn vo. Chỉ cảm thấy đời này nó cũng đừng nghĩ đụng tới hồ điệp, quá mập!

“Đại ca, Trần Tiêu, lễ vật ta chuẩn bị cho các ngươi.” Hứa Vân Noãn hiến bảo tiếp nhận khay từ trên tay Hàn Yên, tiếu ý dịu dàng đặt trước mặt hai người, “Mau mở ra nhìn xem.”

Trên khay phủ vải, Mục Trần Tiêu xốc lên một góc, sững sờ ở tại chỗ.

“Ta sinh trưởng ở phía nam, không hiểu rõ tập tục của thải đông tiết, bất quá nghe Mộ Vũ và Hàn Yên nói xong liền đơn độc tìm hiểu một phen. Thế mới biết vào thải đông tiết, vãn bối phải tặng hài cho trưởng bối. Tuy rằng dựa theo bối phận mà nói ta không phải vãn bối, nhưng tuổi ta nhỏ nhất, tặng một đôi hài cho ca ca và Trần Tiêu coi như là thoả đáng. Thứ ngươi khác có, trong nhà của chúng ta tự nhiên cũng không có thể thiếu. Các ngươi mau thử trước đi, xem có vừa chân không?”

Mục Thiên Trù cẩn thận vuốt tạo hài tàng lam sắc trên tay: “Mấy ngày trước đây ngươi tự giam mình ở trong phòng, chính là vì làm hài cho ta và Trần Tiêu?”

Vọng Thư Uyển.com

Gương mặt Hứa Vân Noãn phiếm hồng: “Tay nghề của ta không tốt, nên tự trốn đi nghiên cứu nửa ngày, thực sự ngại để người thấy, miễn cho đồ chọc chê cười.”

“Ai dám chê cười ngươi? Lão phu trực tiếp đem ăn cho Nhị Hắc ăn.”

Nhị Hắc vẫn nhu thuận theo Hứa Vân Noãn ngẩng đầu, duỗi người lắc lắc da lông, thần sắc có chút ghét bỏ.

Tất cả mọi người bị chọc cười, Mục Thiên Trù nương thời cơ cười to, lau sạch lệ quang hiện lên trong mắt.

Nhân khẩu Mục gia ít, mấy năm này liệt hỏa phanh du, đã hồi lâu chưa từng có ăn lễ thải đông tiết, huống chi là nhận được hài.

Chu quản gia lo lắng tâm tình của Mục Thiên Trù quá mức kích động, ảnh hưởng thân thể thật vất vả mới khôi phục, bước lên phía trước hầu hạ hắn đổi hài: “Lão thái gia mau thử trước đi, lão nô ở một bên nhìn đều cảm thấy ấm áp tinh tế rắn chắc khéo tay, trong lòng thực hâm mộ không thôi. Người mau mang cho các nô tài xem thử đi, xem đỡ nghiện cũng tốt a.”

Thay xong tạo hài, Mục Thiên Trù chỉ cảm thấy cả người uy phong lẫm lẫm, đi thong thả qua lại trước mặt đám người Chu quản gia: “Tây nghề của Vân Noãn tinh xảo, trước kia hài của ta đều là màu trắng.”

Hứa Vân Noãn cười đến vui vẻ: “Vậy sau này hài của đại ca, ta đây làm muội muội sẽ bao hết, bảo đảm cho ngươi mặc thoải mái.”

“Vậy thì không được, làm những thứ này rất hại mắt, cô nãi nãi Mục gia chúng ta đâu làm những chuyện thô này chứ.”

Hứa Vân Noãn cười nhìn Mục Trần Tiêu, thấy hắn vẫn rũ đôi mắt không lên tiếng, không khỏi đến gần hai bước: “Cảm thấy không thích?”

Mục Trần Tiêu mới hồi phục tinh thần lại: “Thích.”

Từ khí hắn có ký ức, chẳng bao giờ nhận được y sam tất hài thân nhân tặng.

Lúc nhỏ không hiểu chuyện, nhìn thấy người khác có mẫu thân tự tay làm y sam, luôn năn nỉ mẫu thân cũng làm cho hắn một kiện, nhưng mẫu thân luôn luôn dùng một mắt lạnh nhìn qua, đáy mắt xen lẫn tình tự hắn nhìn không hiểu, sau này dần dần trưởng thành hiểu rồi, cái loại tâm tình này là phiền chán.

Lớn lên tiến nhập trong quân, thường thấy chiến trường thiết huyết, mấy thứ tính tình mềm mại phảng phất cũng bị mài mòn, hắn cho rằng tâm tính của mình đã đầy đủ lãnh tĩnh, nhưng lúc này chợt nhận được một đôi hài, lại làm cho tâm tư của hắn mềm đến kỳ cục.

“Nếu thích thì cũng mau mang thử xem, hài của ngươi ta cố ý làm lớn chút, ta nghe đại phu nói chân của ngươi sẽ có chút phù, không chịu được hàn khí, nên trong hài có lót thêm bông, mang thử xem có ấm không?”

Úc Khoảnh thử tiến lên muốn giúp Mục Trần Tiêu thay hài, vốn tưởng rằng sẽ phải chịu cự tuyệt, nhưng chủ tử lại thầm chấp nhận động tác của hắn.

Hai chân hắn đã không có tri giác. Nhưng sau khi mang vào phảng phất thật có thể cảm giác được mềm mại ấm áp, tâm cũng nhẹ theo vài phần.

Hứa Vân Noãn quan sát một phen, hài lòng gật đầu: “Không tệ, thay hài xong, đã có thể khai tịch ăn phấn cảo rồi.”

Vọng Thư Uyển.com

Chu quản gia và bọn người Úc Khoảnh được yêu cầu cùng tịch, hai người khước từ một phen, rồi tràn đầy mừng rỡ ngồi ở chỗ ngồi.

Một cái đĩa xếp phấn cảo đã bưng lên, viên tròn vo nóng hôi hổi, thỉnh thoảng có một hai hình dạng con cua, cũng để cho người cảm thấy đặc biệt khả ái.

Mục Thiên Trù có chút thèm rượu, Hứa Vân Noãn lấy rượu mơ cất kỹ ra: “Ca ca, thân thể của ngươi vừa có khởi sắc, chỉ có thể uống hai ly cho đỡ nghiện, không thể say mê.”

“Được, ta đều nghe Vân Noãn.” Mục Thiên Trù mang tiếu ý, nhìn món ngon đầy bàn, ngửi mùi rượu mát lạnh, chỉ cảm thấy mấy chục năm, trong lòng lần đầu tiên uất thiếp như vậy.

“Ca ca, Trần Tiêu, các ngươi mau nếm thử, nhân ta chuẩn bị, cũng đều những thứ chúng ta tự trồng, có phải rất ngon hay không?”

Mục Trần Tiêu không khỏi nghĩ đến cây củ cải béo mình trồng, chẳng lẽ đã trở thành nhân trọng nhưng cái bánh chẻo này rồi?

“Lão thái gia, Mục tướng quân, đã xảy ra chuyện!” Một hộ vệ bước nhanh chạy vào.

“Hoảng hoảng trương trương, xảy ra chuyện gì?”

“Hồi bẩm lão thái gia, cửa phủ có khoảng chừng hơn mười người tới, nói là thỉnh lão thái gia và Mục tướng quân cứu mạng, thuộc hạ thấy, rất nhiều người thân có tàn tật, đại thể đầy người bẩn, áo rách quần manh, bất quá có mấy người thuộc hạ nhận thức, phải là bộ hạ cũ trong quân của Mục tướng quân.”

Mục Trần Tiêu chợt ngước mắt, đáy mắt một lần nữa bị băng tuyết bao trùm, hắn nghe nói bộ hạ cũ trong quân bị ép hại lui ra, những ngày này đều tìm động tĩnh của bọn họ, lại tin tức gì đều không có tìm được, những người này tại sao sẽ vào thải đông tiết đột nhiên xuất hiện ở trước Mục gia?

Lại có hộ vệ đến đây hồi bẩm: “Lão thái gia, trong cung truyền đến khẩu dụ của thánh thượng, nói là tuyên người vào cung.”

Nghe vậy, Hứa Vân Noãn ngưng thần suy nghĩ tỉ mỉ: Lai giả bất thiện. . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.