Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 243: Người Dám Tranh Đoạt Chết




CHƯƠNG 242: NGƯỜI DÁM TRANH ĐOẠT CHẾT

Dịch giả: Luna Wong

Thẩm Cửu Mạch làm xong công tác bên chỗ Vu thị, chỉ cảm thấy tảng đá đè trong lòng nhẹ một chút, sau khi cáo biệt Vu thị, liền trở về, đi không bao xa, liền gặp Thẩm Vân Sơ đang bồi hồi ven đường.

“Muội muội còn chưa quay về viện tử của mình?”

Đại ca, vừa rồi có nói mấy câu chưa thể có được đáp án từ ngươi, trong lòng ta đây vẫn lo lắng, cho nên ở chỗ này chờ ngươi.” Lúc nói chuyện Thẩm Vân Sơ ngẩng đầu lên.

“Sắc mặt của ngươi sao lại khó coi như vậy, hơn nữa vành mắt còn phiếm hồng, như là đã khóc, đây là thế nào?” Thấy thần sắc của Thẩm Vân Sơ, trong lòng Thẩm Cửu Mạch lo âu.

“Đại ca, hôm nay ta thấy vị Hứa cô nương kia, tựa hồ có quan hệ vô cùng tốt với Đoan vương điện hạ?”

Thần sắc của Thẩm Cửu Mạch khẽ động, lập tức nhíu mi tâm: “Ngươi vừa nghe lén ta và mẫu thân nói chuyện?”

Thẩm Vân Sơ cắn môi dư.ới: “Ta cũng không phải có ý định nghe trộm, chỉ là lo lắng mẫu thân và ca ca cãi vả, cho nên muốn ở bên cạnh nghe một chút, nếu các ngươi nói không thoải mái, cũng có thể giúp đỡ khuyên nhủ, nhưng không nghĩ tới, lại nghe được đại sự như vậy.”

“Vân Sơ, thân là huynh trưởng, ta không đành lòng nhìn ngươi hao tổn tinh thần, nhưng ở trong chuyện của Đoan vương điện hạ, ta vẫn hy vọng ngươi có thể hiểu nhiều một ít.”

“Ý của ca ca là, Đoan vương điện hạ thực sự có ý định với Hứa Vân Noãn kia?”

“Không có, giữa hai người bọn họ có vãng lai, thế nhưng tuyệt không có tư tình, muội muội không nên suy nghĩ bậy bạ.”

“Nếu không có tư tình, vì sao ca ca phải khuyên ta suy nghĩ cẩn thận?”

“Đoạn thời gian này tới nay, ta cũng nói bóng nói gió hỏi thăm tâm tư của Đoan vương điện hạ, hắn không có tình yêu nam nữ với ngươi, chuyện này đã rất xác định. Nếu muội muội còn một lòng nhào vào trên người điện hạ, không phải là phí thời gian sao.”

“Chỉ cần Đoan vương điện hạ còn chưa định ra vương phi, chỉ cần hắn còn không có ý trung nhân, như vậy ta liền có cơ hội!”

“Ta chỉ là lo lắng ngươi cứ đợi, cứ chờ, sau cùng chỉ có thể đợi được tin tức hắn thành thân.”

“Hắn có thể cùng ai thành thân? Cùng Hứa Vân Noãn kia sao? Hứa Vân Noãn xuất thân ti tiện, từ nhỏ là được gia gia nuôi lớn, ngay cả cha nương mình là ai cũng không biết, nàng có tư cách gì?”

“Vân Sơ!” Nhìn thấy Thẩm Vân Sơ, tâm tình kích động, lời nói ra miệng cũng có chút khó nghe, Thẩm Cửu Mạch không khỏi cau mày quát bảo nàng ngưng lại, “Thân là đại gia tiểu thư, ngươi nói chuyện không được thất lễ như vậy.”

“Ta nói thì không sao? Hứa Vân Noãn toán vật gì? Nàng biết thi từ ca phú sao? Nàng biết triều đình quyền hành sao? Nàng có thể cân đối các nơi, cùng phu nhân các nhà, các tiểu thư giao lưu vãng lai sao? Bất quá là bằng vào một chút thủ đoạn không lên được mặt bàn, ở trong kinh thành gây ra một ít động tĩnh, dựa vào cái gì có thể có được vài phần kính trọng của Đoan vương điện hạ?”

“Vân Sơ! Ngươi nhìn quá mức bất công, hơn nữa, ta chưa từng nói qua, Hứa cô nương và Đoan vương điện hạ có cái gì, ngươi hà tất gây sự như vậy?”

Thẩm Vân Sơ mạnh híp mắt lại: “Đại ca, vì sao ngươi cũng không giúp ta? Ngược lại lời trong lời ngoài giúp đỡ Hứa Vân Noãn kia, chẳng lẽ ngươi cũng bị nàng mê hoặc?”

“Ngươi không nên nói bậy, để tránh khỏi phá hủy danh tiếng của Hứa cô nương.”

“A, thân là thân huynh trưởng, ngươi không giúp muội muội của mình, lại lời trong lời ngoài bảo vệ một ngoại nhân?” Thẩm Vân Sơ chỉ cảm thấy lúc này bản thân tứ cố vô thân.

Nàng từ trước đã được gia tộc sủng ái, từ nhỏ đến lớn có thể nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, lúc nào cũng không bị ủy khuất.

Lúc này, đầu tiên là ở trên yến hội đánh mất mặt mũi, sau đó lại bị Vu thị răn dạy, lúc này lại chợt nghe được tin tức người trong lòng có thể thích cô nương khác, chỉ cảm thấy khổ trên đời này để để một mình nàng nhận hết.

“Ta nói lời công đạo.”

Bookwaves.com.vn

“Công đạo chỗ nào? Chuyện cho tới bây giờ ta mới biết được, trên đời này nơi chốn đều không công bằng!”

Thẩm Vân Sơ chỉ cảm thấy nội tâm thống khổ cực kỳ, trước trong kinh thành ai không ngưỡng mộ nàng?

Nàng là đích nữ của hộ bộ thượng thư, phụ thân tay cầm quyền cao, mẫu thân ôn nhu hiền lành, lại có một huynh trưởng thanh danh truyền xa trong kinh thành, người người đều cho rằng nàng là vị hôn thê Đoan vương điện hạ chưa thú vào cửa, không biết để bao nhiêu người ghen tỵ mù quáng, nhưng trong nháy mắt, nàng trở thành trò cười trong kinh thành.

“Vân Sơ, ngươi bây giờ quá mức kích động, ta không muốn tiếp tục tranh cãi với ngươi, chờ ngươi tỉnh táo lại, chúng ta bàn lại.”

“Đại ca! Hôm nay phụ thân và mẫu thân đã thương lượng, muốn giúp ta tìm kiếm một mối hôn sự, chỉ có ngươi có thể giúp ta.”

Nhìn thấy Thẩm Cửu Mạch muốn đi, Thẩm Vân Sơ lập tức cải bi.ến thái độ.

Thẩm Cửu Mạch dừng bước lại: “Phụ thân và mẫu thân tự nhiên có suy tính của bản thân, bọn họ sẽ không hại ngươi.”

“Bọn họ sẽ không hại ta, nhưng cũng không lo lắng đến tâm tư chân chính của ta, ý trong lòng ta, chỉ có một mình Đoan vương điện hạ, nếu không thể gả cho hắn vi thê, liền cho ta cả ngày lăng la tơ lụa, cẩm y ngọc thực cũng sẽ không có nụ cười. Đại ca, ngươi thương ta nhất, ngươi nhẫn tâm nhìn quãng đời còn lại của ta buồn bực không vui sao?”

Nhìn thấy mặt Thẩm Vân Sơ lộ vẻ vẻ thống khổ, Thẩm Cửu Mạch vẫn không nhịn được an ủi: “Ta đã biết, ta sẽ tỉ mỉ thương lượng với phụ thân, ngươi an tâm một chút chớ nóng, đoạn thời gian này, phải tránh hành sự xung động.”

“Được, chỉ cần đại ca chịu giúp ta, ta nhất định nhu thuận hiểu chuyện.”

Thẩm Vân Sơ về tới viện tử của mình, thần sắc trên mặt lại là từng chút từng chút trở nên cực kỳ âm trầm.

Hứa Vân Noãn! Hứa Vân Noãn!

Đoan vương điện hạ là của một mình nàng, ai cũng không thể tranh đoạt!

Nếu như Hứa Vân Noãn thực sự dám xen vào giữa nàng và Đoan vương điện hạ, như vậy nàng nhất định phải để cho nàng chết không có chỗ chôn!

Bên kia, ly khai Thẩm gia Hứa Vân Noãn rất vui vẻ, trong hô hấp, cảm thấy khí tức chung quanh đều sạch sẽ.

Bookwaves.com.vn

Mục Trần Tiêu như cũ trầm mặc, trong ánh mắt hơi lộ ra nặng nề tâm tình cuồn cuộn.

Hứa Vân Noãn thấy hắn không nói lời nào, không khỏi hỏi: “Tôn nhi đang suy nghĩ gì?”

Mục Trần Tiêu ngẩng đầu lên: “Ta. . . Ta cảm thấy mình rất vô dụng.”

“Ngươi làm sao sẽ nghĩ như vậy chứ?”

“Cô nãi nãi hôm nay bị người khi dễ, ta lại không thể giúp ngươi trút giận.”

Trong lòng Mục Trần Tiêu cáu giận, nếu Mục gia cường thế thêm một ít, nếu thân thể hắn hoàn hảo không tổn hao gì, có phải có thể tiến lên, quang minh chính đại che trước người cô nãi nãi, giúp nàng che tất cả lời nói lạnh nhạt hay không?

Hứa Vân Noãn bật cười: “Giết gà dùng đao mổ trâu, chút chuyện nhỏ này căn bản không cần tôn nhi ngươi xuất thủ, ngươi không có nhìn thấy sắc mặt của Vu thị sao? Chỉ cần bản thân ta, cũng nhanh tức chết nàng rồi.”

Nghĩ đến thần sắc tức giận của Vu thị trước khi rời đi, trong lòng Mục Trần Tiêu lúc này mới thư thái một ít: “Kể từ đó, Vu thị nhất định sẽ nghĩ biện pháp tìm phiền phức cho cô nãi nãi, sau này hành sự phải cẩn thận nhiều hơn.”

“Yên tâm đi, binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn, Vu thị dám ra tay, ta liền dám đào hố chôn nàng.”

Nếu Vu thị vẫn yên lặng, ngược lại không dễ túm bím tóc của nàng, chính là muốn để cho nàng động mới được.

“Còn có Thẩm Cửu Mạch kia, cô nãi nãi thực sự không muốn thừa nhận chuyện Kinh Châu thành sao?”

Hứa Vân Noãn hơi hé mắt, trong ánh mắt, có một tia sáng vô cùng quang mang rất nhanh hiện lên: “Công lao lớn như vậy đặt ở nơi đó, nếu bỏ qua, mới thực sự là đáng tiếc, chỉ bất quá bây giờ còn không phải lúc, cho nên có thể kéo dài một hồi thì một hồi.”

Trong lòng của Mục Trần Tiêu hơi phát chìm: “Nếu ta có thể giúp một tay, xin cô nãi nãi cứ việc phân phó.”

“Yên tâm đi, nếu gặp nan đề, ta nhất định sẽ không khách khí.”

“Ân.” Mục Trần Tiêu khẽ gật đầu, trong lòng càng hiếu kỳ với quá khứ của Hứa Vân Noãn hơn một chút.

Ngoại trừ Kinh Châu thành, cô nãi nãi còn có những kỳ ngộ khác sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.