Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 241: Bi Kịch Rồi Đi?




CHƯƠNG 240: BI KỊCH RỒI ĐI?

Dịch giả: Luna Wong

Nghe lời như thế, Hứa Vân Noãn ở trong lòng yên lặng đồng tình Vu thị một phen, nàng vốn định chuyển biến tốt liền thu, không chuẩn bị đánh rắn tùy côn, nhưng bản thân Vu thị cứ tự chạy đến dưới côn bản của nàng, như thế cũng chớ trách nàng đau chỗ nào đánh chỗ đó.

Hứa Vân Noãn hơi nhíu nhíu mi tâm, tựa hồ cực kỳ không giải thích được, tại sao Vu thị lại nói ra lời như vậy.

“Vu phu nhân vừa rồi cũng tự nói, cho tới nay biểu hiện của ta đối với đại công tử của Thẩm gia đều có chút phản cảm, làm sao sẽ chủ động tiếp xúc với hắn chứ? Ta trái lại cũng muốn trái lại khuyên phu nhân, thân là đương gia chủ mẫu, ánh mắt không thể chỉ phóng ở trong hậu viện, phải giúp chồng dạy con cho tốt.”

Vu thị vừa nghe, chỉ cảm thấy lông tơ đứng chổng ngược: “Lời này của ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cho là Cửu Mạch quấn quít ngươi không buông?”

“Sự tình không phải biểu hiện cực kỳ rõ ràng sao? Phu nhân cần gì phải nhắm mắt lại không muốn nhìn? Từ đầu tới cuối, ta chưa bao giờ chủ động tiếp xúc với Thẩm công tử, ngược lại hắn, ba lần bốn lượt tiến lên trước. Nếu phu nhân có ý thật, ngăn lại người cho tốt, ta trái lại còn phải tạ ơn phu nhân một tiếng.”

“Ngươi quả thực nói bậy, Cửu Mạch là thân phận gì? Hắn sẽ dây dưa ngươi?”

“Phu nhân nói lời này ta không quá thích nghe, mặc dù nói thân phận địa vị của ta không phải đại gia tiểu thư gì, nhưng ta dầu gì cũng là muội muội của Vệ quốc công, là cô nãi nãi của Mục tướng quân, nếu thật là bàn về thân phận, Thẩm Cửu Mạch ở trước mặt ta cũng là một vãn bối, thế nào đến miệng phu nhân, lời này càng nói càng không lọt tai rồi?”

Vu thị âm thầm cọ xát tốn hơi thừa lời, chuyện cho tới bây giờ, nàng đã biết kế hoạch của mình hoàn toàn không có đưa đến tác dụng, ngược lại bị Hứa Vân Noãn trực tiếp đánh mặt.

“Hứa cô nương đã bất thông tình lý như vậy, như vậy ta và ngươi cũng không có gì để nói, Hứa cô nương xin cứ tự nhiên đi.”

Hứa Vân Noãn nhíu nhíu mày, thần sắc mang theo bất duyệt: “Phu nhân, ngươi gọi ta đến, không đầu không đuôi đó là chất vấn một trận, thậm chí trong lời nói nhiều lần khinh miệt ta. Tuy rằng ta không thân phận gì, nhưng có mấy lời vẫn phải nói cho phu nhân nghe một chút.”

“Ngươi có cái gì để nói?”

“Phu nhân, câu cửa miệng nói, lời hay một câu ấm ba đông, ác ngữ thương người hàn tháng sáu. Nếu phu nhân không có điều tra rõ chân tướng, cũng không cần một cổ não vu oan trên đầu người khác, cũng tỷ như nói Thẩm đại nhân trước kia, trước đây hắn đi tới Tứ Quý các đó là một phen chất vấn không đầu không đuôi, thiếu chút nữa để Tứ Quý các bị liên lụy, may là cuối cùng giải thích rõ, lúc này mới miễn xem như một hồi hiểu lầm.”

“Ngươi. . . Ngươi quả nhiên ghi hận?”

“Ta cũng không phải là ghi hận, chỉ là thực sự cầu thị. Thiếp mời mời ta đến yến hội lần này, là phu nhân tự tay viết, nguyên bản ta nghĩ thân phận mình bình thường, đi tới yến hội này cũng là tăng thêm chê cười, nhưng vừa nghĩ tới trước cùng Thẩm gia có chút hiểu lầm, nếu lần này phu nhân tự mình tương thỉnh, ta không đến, chỉ sợ sẽ làm cho người cho rằng ta lòng dạ nhỏ mọn. Cho nên, ta tỉ mỉ chuẩn bị lễ vật, chính là hy vọng có thể tiêu tan hiềm khích lúc trước.”

Vu thị gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Vân Noãn, hoàn toàn không nghĩ tới nàng lại có bản lĩnh nói đen thành trắng, lễ vật kia là nàng tỉ mỉ chuẩn bị đưa cho Thẩm gia sao? Rõ ràng là muốn nương lần yến hội này, hoàn toàn dương danh cho Tứ Quý!

“Ngươi tặng đồ có mục đích gì bản thân rõ ràng!”

Bookwaves.com.vn

“Phu nhân có thành kiến với ta, nên mặc kệ ta làm cái gì, với người đều là dụng tâm kín đáo, nhưng trên thực tế ta đi chính, ngồi đoan, cũng không sợ mắt lạnh của người bên ngoài. Phu nhân tin cũng tốt, không tin cũng được, ta đối với Thẩm gia, đối với đại công tử của Thẩm gia, cũng không có một tia cách nghĩ.”

Vu thị mục trừng khẩu ngốc, chỉ cảm thấy nơi ngực tức giận cuồn cuộn.

Thanh âm chát chúa của Hứa Vân Noãn, mỗi một chữ đều cắn cực kỳ rõ ràng: “Sau này, nếu phu nhân không quen nhìn một người, cũng không cần tỉ mỉ chuẩn bị thiếp mời, sau đó mời người tới tham gia yến hội gì, bởi vì sau khi đến không có cảm giác được chút thiện ý nào, ngược lại bị kêu đến không đầu không đuôi chất vấn, thực tại thương tâm.”

Hứa Vân Noãn nói đến đây, không khỏi cắn môi một cái, sâu đậm cúi đầu xuống.

“Nếu phu nhân không chuyện gì, Vân Noãn cáo từ trước.”

Vu thị không nghĩ tới, Hứa Vân Noãn mới vừa rồi đứng không đi, trái lại phản nàng một quân.

“Hứa cô nương. . .”

“Phu nhân còn có cái gì chưa chỉ giáo hết sao?”

Vu thị đứng dậy, vừa muốn nói gì, chợt nghe đáo một trận thanh âm của xe lăn cán trên đá phiến, trong lòng nàng cả kinh, vội vã ngước mắt nhìn lại, khi thấy Mục Trần Tiêu thôi động xe lăn từ phía sau giả sơn đi ra.

Sắc mặt Mục Trần Tiêu lãnh chìm, hàn ý quanh thân hầu như ngưng kết thành băng sương.

“Cô nãi nãi Mục gia ta tâm tư yếu đuối,nếu phu nhân còn có chỉ trích gì nữa, liền trực tiếp hướng về phía ta nói là được.”

Vu thị còn chưa kịp nói cái gì, liền thấy đám người Đoan vương kể cả Thẩm Cửu Mạch, Thôi Diễm, liên tiếp từ giả sơn bên kia qua đây.

Sắc mặt của Vu thị trong một sát na trở nên tái nhợt, hai mắt như lưỡi dao sắc bén, nhìn Lâm Hoa như lung lay sắp đổ.

Lâm Hoa tiếp xúc đường nhìn của Vu thị, phác thông một tiếng quỳ xuống.

Hứa Vân Noãn ở trong lòng âm thầm vỗ tay, vốn tưởng rằng phía sau giả sơn sẽ cất giấu Thẩm Cửu Mạch, không nghĩ tới người cất giấu thật là không ít, kể từ đó tiết kiệm nàng rất nhiều phiền phức.

Bookwaves.com.vn

Nét mặt nàng mang theo không giải thích được, rất nghi ngờ hỏi: “Trần Tiêu, ngươi và đám người Đoan vương điện hạ, tại sao sẽ ở phía sau giả sơn?”

Gợn sóng trong lòng Mục Trần Tiêu như cũ phập phồng bất định, từng cổ khí thô bạo ở trong lòng bắt đầu khởi động, trong lúc nhất thời mím môi thật chặt, rất sợ vừa ra khỏi miệng liền không che giấu được sát khí trong thanh âm.

Nét mặt của Đoan vương mang theo chút vẻ lúng túng thay thế Mục Trần Tiêu, mở miệng giải thích:

“Hứa cô nương được phu nhân mời tới nói chuyện, sau đó không bao lâu, thị nữ này liền đến thỉnh Thẩm gia công tử sáng đó. Vốn tưởng rằng không bao lâu liền có thể thấy Thẩm gia công tử cũng xuất hiện ở trong lương đình, nhưng là chờ trái chờ phải cũng không thấy người, ta và Trần Tiêu liền không khỏi có chút lo lắng, đi kiểm tra từng chỗ, vừa nhìn liền thấy đại công tử của Thẩm gia đang núp ở phía sau giả sơn, cho nên đồng loạt tiến lên nghe một chút.”

Đoan vương nói xong, quay đầu nhìn Vu thị như mặt không có chút máu, thái độ càng thêm thanh lãnh khách khí hơn lúc nãy: “Trong lúc vô tình trở thành tiểu nhân nghe góc tường người ta, còn thỉnh phu nhân thứ lỗi.”

Vu thị miễn cưỡng lên tinh thần, nhưng nụ cười này thế nào cũng đều kéo không được: “Không có gì, vốn chính là tùy ý nói hai câu. . .”

Hứa Vân Noãn cao hứng trong lòng, hôm nay mặt mũi của Vu thị đều ném hết rồi, may là vừa nãy thông minh cơ trí, nhớ lại hí lúc nãy.

“Tôn nhi, yến hội cũng không xê xích gì nhiều, chúng ta vẫn là hồi phủ đi, đỡ phải ở chỗ này lại bị người hiểu lầm.” Hứa Vân Noãn lạnh lùng nói.

Mục Trần Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn thấy ân cần trong ánh mắt của Hứa Vân Noãn, thô bạo trong lòng từ từ thở bình thường một ít: “Được.”

Hứa Vân Noãn gật đầu, tiến lên đẩy xe lăn của Mục Trần Tiêu liền đi ra phía ngoài, liên nhãn thần cũng không có nhìn Vu thị thêm cái nào nữa.

Đoan vương bước nhanh theo sau: “Ta và Trần Tiêu còn có một ít chuyện cần nói, cáo từ trước.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.