Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 23: Chương 23: Ta Cám Ơn Cả Nhà Ngươi




CHƯƠNG 23: TA CÁM ƠN CẢ NHÀ NGƯƠI

Editor: Luna Huang

Thị nữ đi theo Chu Ngọc Nghiên sớm đã sợ đến kinh hồn táng đảm, nhìn thấy một mắt lạnh của tiểu thư nhà mình quét tới, vội vã quỳ gối thi lễ một cái, bước nhanh chạy về phương hướng của Chu gia.

Mẫu thân của Chu Ngọc Nghiên Ngô thị đang lật xem sổ sách, mi tâm vẫn nhíu thật chặt, mấy năm này các vị hoàng tử của hoàng thượng đã trưởng thành, tính tình của hoàng thượng càng phát âm tình bất định, nhiều lần sung túc hậu cung, mỹ nhân vào một nhóm lại một nhóm, đám lão phi tần như Chu phi địa vị càng lúng túng.

Mấy năm nay bạc đưa vào cung hối lộ như nước chảy, nhưng lại đến một giọt bọt nước cũng không có bắn ra.

Nhất là thải đông tiết năm nay, chỉ một cái tử tặng đến đã là một vạn lượng bạc, may là biết được Chu phi là chỗ dựa lớn nhất của Chu gia, cũng để cho Ngô thị đau lòng không thôi.

“Phu nhân, phu nhân, không xong.”

“Ầm ầm ĩ ĩ giống cái gì?” Ngô thị cau mày quát lạnh.

“Phu nhân, tiểu thư và Hứa Vân Noãn ở Nhuận Ngọc các xảy ra tranh chấp, hiện tại thiếu ba nghìn lượng bạc mua ngọc trâm.”

Ngô thị mạnh đứng dậy: “Dạng ngọc trâm gì cần ba nghìn lượng? Đi gọi tiểu thư về cho ta!”

“Phu nhân, ngoài Nhuận Ngọc các có rất nhiều người đang vây xem, nếu là tiểu thư đi…”

Ngô thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Chu Bân gặp chuyện không may, mấy ngày này lão gia vẫn ngoài sáng trong tối cho ta nhìn sắc mặt, ta đã sớm dặn dò nàng hành sự cẩn thận, gần đây vạn lần không nên xảy ra sai lầm gì, xem ra nàng hoàn toàn xem lời của ta như gió thoảng bên tai!”

Nghĩ đến lỗ thủng thiếu hụt trong sổ sách, Ngô thị chỉ cảm thấy trong lòng đàng mất máu.

“Phu nhân, tiểu thư còn Nhuận Ngọc các chờ…”

Ngô thị sâu đậm hít mấy hơi, lúc này mới ép giận từ trên ót xuống: “Lấy trong tư khố của ta trước, để tiểu thư hồi phủ lập tức bế môn tư quá, chép trên trăm lần hiếu kinh cho ta!”

“Vâng.”

Đợi thị nữ cầm ngân phiếu đi ra ngoài, ma ma thiếp thân nhanh lên bưng nước trà lên cho Ngô thị: “Phu nhân thỉnh bớt giận, Mục gia cũng không đắc ý được mấy ngày, lão gia bên kia không phải an bài xong hết rồi sao?”

Nghĩ đến hảo hí sắp mở, sắc mặt của Ngô thị lúc này mới tốt một chút: “Một con nhóc nho nhỏ đều dám khi dễ trên đầu Chu gia, tiếp qua mấy ngày, danh tiếng của Mục gia thất bại thảm hại, đến lúc đó có cho nàng khóc!”

Trong Nhuận Ngọc các, thị nữ Chu gia chạy đến thở không được, rốt cục cầm ba nghìn lượng ngân phiếu tới.

Vẫn thấp thỏm bất an Chu Ngọc Nghiên rốt cục lộ ra vẻ vui mừng, nàng hơi giơ đuôi lông mày lên, khinh bỉ nhìn Hứa Vân Noãn: “Ngươi sinh trưởng ở hương dã, sợ là cả đời đều chưa thấy qua nhiều bạc như vậy đi? Có cảm thấy kiến thức nhiều lên chưa?”

Mặc dù biết lúc hồi phủ, mẫu thân nhất định sẽ hận hận mắng nàng một trận, nhưng lúc này quan khẩu này, nàng không muốn từ bỏ cơ hội chế nhạo Hứa Vân Noãn.

Vọng Thư Uyển.com

Vẻ mặt của Tiền chưởng quỹ mang nụ cười cất xong ngân phiếu, sau đó rất cung kính bỏ vào bên tay của Hứa Vân Noãn, cúi người hành lễ xưng hô: “Đông gia người xem qua.”

Chu Ngọc Nghiên trợn to hai mắt, chỉ cảm thấy một nhiệt huyết trào lên đầu: “Ngươi. . . Mới vừa rồi ngươi gọi nàng là gì?”

Hứa Vân Noãn cầm ngân phiếu ở trong tay nhẹ nhàng nắn vuốt, sau đó tiếu ý dịu dàng vỗ vỗ trong ở lòng bàn tay: “Còn phải đa tạ Chu tiểu thư chiếu cố sinh ý của Nhuận Ngọc các, sau này có xem trọng cái gì, cứ đến mua là được. Nể mặt ngươi và Mục gia là chỗ quen biết cũ, ta nhất định để Tiền chưởng quỹ bớt cho ngươi vài số lẻ.”

Chu Ngọc Nghiên giận không kềm được: “Các ngươi cùng một bọn đùa giỡn ta?”

“Việc buôn bán ngươi tới ta đi, ngươi tình ta nguyện, làm sao có thể dùng cái chữ đùa giỡn này? Còn nữa, những ngọc trâm này đều là bản thân Chu tiểu thư chọn trúng, Nhuận Ngọc các của ta cũng không có ép mua ép bán. Chu tiểu thư, miệng nhiều người xói chảy vàng, tích hủy tiêu cốt, bên ngoài nhiều dân chúng nhìn như vậy, ngươi cũng không nên xuất khẩu chửi bới danh dự của Nhuận Ngọc các.”

Chu Ngọc Nghiên tức giận đến run cả người, lại tìm không được cái cớ thích hợp để phát tiết: “Tốt. . . Các ngươi. . . Các ngươi cứ chờ đó!”

Nàng nhất định phải trả thù Hứa Vân Noãn! Nhất định phải để cho nàng hối hận vì việc đã làm!

Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng vuốt ống tay áo, mặt mày tiếu ý bất biến: “Ta đây sẽ chờ Chu tiểu thư trở lại chiếu cố sinh ý của ta, ngươi giúp ta chuyển lời cho Ngô phu nhân, rộng lượng hào sảng như vậy liền móc ba nghìn lượng bạc, ta cám ơn các nhà các ngươi!”

Chu Ngọc Nghiên chợt vung ống tay áo, thanh âm phảng phất là chen từ trong cổ họng đi ra ngoài, mang theo một khí âm ngoan: “Sau này phàm là sinh ý của Hứa Vân Noãn ngươi, Chu gia ta tuyệt không tiêu dù chỉ một văn tiền!”

“Ngươi nói lời này là đại biểu Chu gia?”

“Tự nhiên!” Nàng đường đường tiểu thư Chu gia, điểm ấy chủ ý vẫn là làm chủ được!

Hứa Vân Noãn hơi suy nghĩ một chút, không khỏi lộ ra một nụ cười sáng lạn: “Vậy chúng ta nói xong rồi, ngươi nhớ kỹ lời nói hôm nay, vạn lần không nên nuốt lời.”

Chu Ngọc Nghiên cười lạnh một tiếng, mang theo thị nữ sãi bước ly khai Nhuận Ngọc các, lên xe ngựa nghênh ngang mà đi.

Tiền chưởng quỹ vội vã đứng ra nói hôm nay Nhuận Ngọc các đóng cửa, bách tính xem náo nhiệt chung quanh hài lòng ly khai.

Hứa Vân Noãn kiểm kê xong ngân phiếu, vừa quay đầu liền đối mặt với ánh mắt của Mục Trần Tiêu, hậu tri hậu giác nháy mắt một cái, đem ba nghìn lượng ngân phiếu cầm trong tay đưa tới trên tay của hắn: “Sớn nên chuẩn bị lễ gặp mặt cho tôn nhi ngươi, hôm nay xem như bổ sung.”

“Không nên.”

“Nên mà, nên mà.”

Vọng Thư Uyển.com

Hứa Vân Noãn cong một đôi mắt to, gò má vô cùng mịn màng có lúm đồng tiền, ngọt ngào phân minh mới vừa rồi còn miệng lưỡi bén nhọn chèn ép Chu Ngọc Nghiên hận tìm không được một cái lỗ để chui vào, nhưng trong nháy mắt trở nên ngọt ngào, đến dáng tươi cười đều tản ra một khí tức ngọt ngào nhu nhu.

Không biết vì sao, nhìn Hứa Vân Noãn như vậy, Mục Trần Tiêu liền cảm giác trong lòng phảng phất có lông chim nhẹ nhàng đảo qua, để phẫn uất và lệ khí đè nén trong lòng hắn đều bất tri bất giác tiêu tán rất nhiều.

Mộ và Hàn Yên lúc này mới hồi phục tinh thần lại, tràn đầy sùng bái nhìn Hứa Vân Noãn: “Tiểu thư, Nhuận Ngọc các này thật là sản nghiệp của người?”

“Ân, nói đúng ra, Nhuận Ngọc các là đại gia gia lưu lại. Ta chẳng bao giờ đến kinh thành, chỉ nghe gia gia nói ở Thập Tự hạng có cửa hàng, vừa rồi ở cửa đường qua lại một lúc, chính là muốn xem thử xem có tìm được hay không, không nghĩ tới mới vừa vào cửa thấy chữ viết kia.”

Thần sắc của Tiền chưởng quỹ sinh ra vài phần bi sắc: “Một bút lệ thư của lão đông gia rất uy nghiêm, có khí thế của sơn nhạc lăng đỉnh, đời này không người có thể so được, chỉ tiếc hắn. . .”

Hứa Vân Noãn đứng dậy: “Trước khi lâm chung, đại gia gia vẫn nói có lỗi với mấy huynh đệ ở bên ngoài. Nói hắn ham hưởng lạc, ở Thanh Nhạc sơn ẩn cư nhiều năm, toàn dựa vào huynh đệ phía ngoài chống đở, Tiền chưởng quỹ đó là một trong nhưng người đại gia gia cảm kích, nói sau này nếu có cơ hội nhìn thấy chư vị, ta nhất định phải thay hắn nói một tiếng cám ơn.”

Bỗng nhiên cặp mắt của Tiền chưởng quỹ đỏ lên: “Không thể, không thể, trước đây nếu không phải lão đông gia, thi cốt của tiểu nhân cũng không biết hư thúi bao lâu rồi, máu chảy đầu rơi không đủ để báo ân cứu mạng, đâu dàm nhận lòng biết ơn của lão đông gia Đông gia, sau này có chuyện gì xin phân phó, tiểu nhân nhất định dốc hết toàn lực.”

“Nếu ta tới kinh thành, có một số việc nhất định phải làm, không thể còn phải làm phiền Tiền chưởng quỹ giúp đỡ ta nhiều hơn.” Nàng muốn tìm người hãm hại ba vị gia gia trước đây, nhất nhất diệt trừ bọn họ, còn muốn tích góp từng tí một năng lực hoàn toàn hủy diệt Thẩm gia, không thể thiếu những nhân thủ như Tiền chưởng quỹ được.

Nghe nói như thế, thần sắc Tiền chưởng quỹ khẽ động, hơi có chút kinh ngạc nhìn sang: “Đông gia, ý của người là?”

Trong thư, hắn biết Hứa Vân Noãn vẫn được ba vị lão gia tử nuông chiều, xem nàng như tôn nữ thân sinh, không nghĩ nàng đến lưng nàng đeo chuyện cũ bất kham như thế, nhưng lúc này nghe ý tứ của tiểu đông gia, chẳng lẽ là muốn báo thù cho các vị lão gia tử?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.