Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 193: Vì Xem Náo Nhiệt Nha




CHƯƠNG 192: VÌ XEM NÁO NHIỆT NHA

Editor: Luna Wong

Bên tai không ngừng truyền đến tiếng khóc thống khổ của Vương di nương, cũng không biết vì sao, Ngô thị lại không rõ lưu ý Tần U Tố đứng ở cửa.

“Sao ngươi cũng tới?”

“Từ sau khi nhập phủ, Vương di nương rất chiếu cố ta, nghe nói nàng tới chính viện thật lâu chưa về, nên ta liền quá tới nhìn một cái, ở trên đường tới, vừa mới đụng phải lão gia.”

Tần U Tố mặc một thân váy dài thiển lam sắc tố sắc, trên tóc chỉ cắm hai cây ngọc trâm, trừ cái đó ra, không thi phấn trang điểm, không phối sức, nhưng cả người lại giống như phù dung nổi trên mặt nước, chí thuần tới giản, lại cực kỳ xinh đẹp.

Vương di nương khóc vẻ mặt toàn nước mắt, hai tay ôm bụng thật chặt, vết máu dưới thân càng phát rõ ràng.

“Lão gia, ta nhập phủ đã nhiều năm như vậy, vẫn tận tâm tận lực hầu hạ lão gia, nhưng phu nhân vẫn bất mãn bằng mọi cách, từ khi ta có thai, tính tình của nàng lại càng lớn, tiện thiếp cả ngày nơm nớp lo sợ, như cũ không đổi được một chữ tốt.”

Ngô thị phục hồi lại tinh thần, gắt gao nhìn chằm chằm Vương di nương: “Ngươi chớ có nói bậy!”

“Lão gia, có mấy lời tiện thiếp giấu ở trong lòng đã lâu, trước kia là ngại vì uy thế của phu nhân, cho dù là biết không thỏa, cũng không dám ra nói ra bên ngoài, chỉ hy vọng nhường nhịn như vậy, có thể đổi lấy khoan dung độ lượng của phu nhân, nhưng không nghĩ tới, hôm nay vẫn là bị phu nhân và đại tiểu thư độc thủ. Lời kế tiếp, tiện thiếp không có một câu vọng ngôn, nếu tiện thiếp lừa gạt, để ta ngũ lôi oanh, không được chết tử tế.”

“Vương di nương, ta thấy ngươi là đau hồ đồ rồi!” Ngô thị kinh cụ không ngớt.

Vương di nương lại không để ý đến Ngô thị đã tần lâm hỏng mất, mà là gắt gao cầm lấy ống tay áo của Chu Chí, mở miệng nói rằng:

“Lão gia, qua nhiều năm như vậy, đồ tiện thiếp ăn vào miệng, gia cụ vật trang trí tiện thiếp dùng, chén thuốc tiến bổ. . . Bên trong đều có thuốc để người không dễ có thai, tất cả thiếp thất, ở ngày đầu tiên nhập phủ bái kiến phu nhân, phu nhân cũng sẽ thưởng một chén trà nhỏ, bên trong chén trà nhỏ kia liền có thuốc tuyệt dục, uống vào sẽ tổn hại căn cơ, từ đó về sau khó có thai hơn nữa.”

Ngô thị gắt gao siết nắm tay, móng tay nhịn không được kháp vào lòng bàn tay: “Ngươi nói bậy chút gì?”

“Lão gia suy nghĩ kỹ một chút, di nương trong hậu viện của người cũng không ít, nhưng có thai được mấy người? Thỉnh thoảng có thai, qua không được bao lâu sẽ sảy thai, hơn nữa còn mẫu tử câu tổn, lão gia lẽ nào vẫn cảm thấy những thứ này đều là trùng hợp sao, cho tới bây giờ chưa từng miệt mài suy nghĩ một chút không?”

Chu Chí ngẩng đầu lên nhìn, nhãn thần nhìn Ngô thị hung ác độc địa đến cực điểm: “Là ngươi làm?”

“cùng ta có quan hệ gì, lão gia nghìn vạn lần không nên nghe tiện nhân Vương di nương này hồ ngôn loạn ngữ, nàng nói trong phủ không người mang thai, như vậy nàng làm sao có thai?”

“Sở dĩ ta có thể nghi ngờ mang bầu, là bởi vì ta ở trong cung sống một thời gian dài, biết một ít thủ đoạn phòng bị người!”

“Ngươi đã sớm đã thành biết ta có chỗ không thích hợp, vì sao không còn sớm chút vạch trần, trái lại chờ cho tới bây giờ?”

bookwaves.com

“Ta là thiếp, ngươi là chủ mẫu, đương gia chủ mẫu muốn xử trí một thiếp thất dễ như trở bàn tay, chỉ sợ ta nói còn chưa nói hết, sẽ bị kéo xuống loạn côn đánh chết!”

“Ngươi. . .” Cả người của Ngô thị run, nét mặt lại tái nhợt đến không có chút huyết sắc nào.

Vương di nương khóc cực kỳ bi thống: “Nguyên bản ta cho là mình thành công mang thai, hơn nữa Chu Bân công tử đã đi, nói không chính xác phu nhân có thể võng khai một mặt với ta, mở một con mắt nhắm một con mắt, để huyết mạch của lão gia có thể bình an sinh ra, nhưng ta không nghĩ tới, tâm của phu nhân thật đúng là ngoan a! Ngươi hận ta, đại tiểu thư cũng hận ta, hai người các ngươi liên thủ hại chết hài tử trong bụng ta!”

“Ta không có!” Ngô thị vội vã quỳ đi tới trước mặt Chu Chí, vẻ mặt đều là bị sắc bi phẫn bêu xấu, “Lão gia, ta chưa từng nghĩ hại hài tử này.”

Chu Chí chợt giơ tay lên đẩy nàng sang một bên, hắn cũng không có phát tác tại chỗ, mà là chặt chẽ cắn răng: “Đại phu đâu? Thế nào còn còn chưa đến!”

Cửa Chu phủ, thuộc hạ sai vặt của Thôi Diễm phá cửa đập tay đều đỏ, nhưng là đại môn của Chu gia lại đóng rất chặt, không chút ý mở nào.

Thôi Diễm nhíu mi tâm thật chặt: “Người chu gia dĩ nhiên là chột dạ, nên đến cửa cũng không dám mở! Núp ở trong nhà có bản lãnh gì? Có bản lĩnh đi ra giằng co với bổn tiểu gia nha?”

“Thôi công tử, người Chu gia biết mình đuối lý, tất nhiên là không dám ra.”

“Hừ. . .”

“Chờ một chút, công tử, có động tĩnh!”

Sai vặt bỗng nhiên kêu một tiếng, chỉ thấy trắc môn của Chu gia mở ra, một hạ nhân thần sắc hoảng hoảng trương trương chạy ra phía ngoài.

Thôi Diễm phất phất tay, bọn sai vặt liền vội vàng kéo người kia lại: “Công tử chúng ta ở chỗ này chờ đã nửa ngày, ngươi không tiến lên hành lễ, vội vội vàng vàng muốn đi đâu làm cái gì?”

“Mau buông ra, ta phải đi thỉnh đại phu , Vương di nương bị phu nhân và đại tiểu thư liên thủ làm hại sinh nôn, hiện tại liên quan đến sống chết, các ngươi mau buông ra!”

Thôi Diễm mở to hai mắt nhìn, hắn còn chưa bắt đầu phát huy, Chu gia dĩ nhiên đã nhiễu loạn rồi?

“Mau thả người ra, để hắn đi thỉnh đại phu.”

Con ngươi của Thôi Diễm đảo một vòng, để người bảo vệ tốt trắc môn, chờ sau khi hạ nhân kia mang theo đại phu chạy tới, hô lạp lạp mang theo vào Chu gia.

Hạ nhân có lòng muốn ngăn cản, nhưng là những người này đâu phải là bọn hắn có thể ngăn được?

Chu Chí chỉ cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt, hài tử trong bụng Vương di nương, là hy vọng truyền thừa của Chu gia hắn!

“Lão gia, đại phu mời tới rồi! Chỉ là…”

“Mau để chúng ta nhìn một cái, Chu lão gia không có sao chứ?”

“Thôi Diễm?” Chu Chí trợn to hai mắt, gắt gao mài răng cấm, “Cút ra ngoài!”

“Chu Chí, hôm nay ngươi vô quan vô tước, bất quá là một giới thảo dân, nói chuyện với bản công tử thế nào nhỉ?”

Tần U Tố chậm rãi tiến lên, mang theo đại phu đi hướng Vương di nương: “Lão gia, Vương di nương và hài tử trong bụng của nàng quan trọng hơn, ta mang theo đại phu bắt mạch cho nàng trước.”

Nói xong, đi theo thị nữ bên người Tần U Tố vội vã hỗ trợ đỡ Vương di nương lên, bỏ vào trên giường của Chu Ngọc Nghiên đang ngồi.

Chu Ngọc Nghiên còn muốn đá người lần nữa, lại bị hai danh thị nữ gắt gao đè lại, sau đó trực tiếp kéo xuống chân giường.

“Đại tiểu thư, tình huống khẩn cấp, còn thỉnh đại tiểu thư thứ lỗi.”

Chu Ngọc Nghiên giống như điên cuồng, sau khi bị người kiềm chế, giãy dụa càng phát ra mãnh liệt: “Buông ta ra, các ngươi đám tiện nhân này…”

Tần U Tố mày liễu cau lại, thanh âm réo rắt tuy rằng không cao, nhưng lại rõ ràng truyền vào trong lỗ tai của mỗi người: “Đại tiểu thư, trong ngày thường nháo thế nào đều có thể, hiện tại mạng người quan thiên, sao có thể làm như không thấy?”

Bản thân Chu Chí liền tràn đầy cơn tức, thấy vậy không chút khách khí giơ tay lên, một cái tát đánh Chu Ngọc Nghiên ngã trên mặt đất: “Nháo đủ chưa?”

Chu Ngọc Nghiên thật là bị làm hư rồi, tính tình dĩ nhiên ác độc như Ngô thị vậy!

Chu Ngọc Nghiên vốn là bị dằn vặt đi nửa cái mạng, lúc này bị Chu Chí xáng một bạt tai, trực tiếp hôn mê.

Bọn người Thôi Diễm nhìn trợn tròn mắt.

Đương gia chủ mẫu Ngô thị quỳ trên mặt đất khóc sướt mướt, đại tiểu thư Chu Ngọc Nghiên hành sự ác độc, giống như điên cuồng, di nương Vương thị cả người là máu, mặt không còn chút máu…

Chu gia này thật đúng là đu loạn nha!

Bất quá, nữ tử tuyệt trần đang đứng kia, phải là Tần U Tố đoạn thời gian trước danh mãn toàn bộ kinh thành đi?

Đây có phải quá dễ nhìn hay không?

Chu gia người từng người một diện mục dữ tợn, giống như ác quỷ, chỉ có Tần U Tố một thân áo tơ trắng thướt tha mà đứng, giống như bạch liên mọc trong nước bùn mà không nhiễm bẩn.

Thôi Diễm càng nhìn, càng là cảm thấy Tần U Tố này thật là đẹp mắt, vô luận từ góc độ nào nhìn sang, đều đẹp đến để cho người ta tâm tinh chập chờn, chỉ tiếc nữ tử này mệnh không đu, lại bị người cặn bã như Chu Chí tao đạp.

Đại phu rất nhanh bắt mạch cho Vương di nương hoàn tất, sau khi đi ra, đón nhận nhãn thần đỏ lên của Chu Chí, không khỏi lắc đầu:

“Chu lão gia, di nương của quý phủ vốn là quanh năm dùng dược vật tị tử, có thể ngoài ý muốn hoài thai đã là cực kỳ khó được, chỉ tiếc sau khi có thai không được tỉ mỉ điều dưỡng, thế cho nên thân thể cực hư, hôm nay bụng bị đòn nghiêm trọng, hài tử đã không giữ được.”

Chu Chí phảng phất bị người cầm búa hung hăng đập vài cái, cả người không khỏi lui về phía sau hai bước, trước mắt trận trận biến thành màu đen: “Tại sao có thể như vậy?”

bookwaves.com

“Thực tại đáng tiếc, nếu là hài tử bình an sinh ra, phải làm là một nam thai.”

“Hài tử của ta!”

Nghe nói như thế, Vương di nương nhịn đau không được khóc thành tiếng, thanh âm phá lệ bi thiết, một lát sau, lảo đảo từ trên giường bò dậy, mang theo một thân máu, diện mục dữ tợn căm tức nhìn Ngô thị, hận không thể nhào tới cắn đứt cổ họng của nàng.

“Phu nhân, ngươi thật đúng thật là lòng dạ độc ác, hài tử trong bụng ta, có thể là nhi tử duy nhất của lão gia! Ngươi liên hợp đại tiểu thư hại chết hài tử của ta, ngươi đền mạng cho hai nhi của ta!”

Vương di nương nói xong, quay Ngô thị liền đánh móc sau gáy.

Ngô thị tránh né không được, trực tiếp bị Vương di nương đặt ở dưới thân.

Vương di nương chặt chẽ bóp cổ của Ngô thị, hận không thể cùng nàng đồng quy vu tận.

Thôi Diễm không để ý nhìn mỹ nhân nữa, liên tục kinh hô: “Cũng còn đứng ngốc ở đó làm gì nha? Mau gọi người đến hỗ trợ a, chúng ta đều là đại lão gia, tự nhiên không thể đi đụng chạm đám người Vương di nương, nên nhanh đi tìm người!”

Dưới thời gian dài đi theo bên người Thôi Diễm, đám công tử ca rất dễ liền lĩnh ngộ được ý của hắn, lập tức không do dự, bước nhanh đi ra ngoài.

Trò hay như vậy, tự nhiên phải tuyên dương thật tốt!

Mấy ngày kế tiếp, trong kinh thành bách tính lại có náo nhiệt để xem.

Cửa Chu phủ vốn là tụ tập không ít người, nhìn thấy sau khi đám người Thôi Diễm đi vào, tò mò khó chịu.

Không bao lâu, thấy có người chạy ra, đều trợn to hai mắt, mong đợi nhìn qua.

“Hai vị đại tẩu vào trong phủ giúp can ngăn một tay.”

“Ngăn cái gì?” Có người cao giọng hỏi lên.

“Đương gia chủ mẫu Chu gia kể cả đại tiểu thư cùng nhau mưu hại hài tử của di nương, lúc này di nương kia chịu đựng không nổi bi thống, bị đả kích nổi cơn điên, đang gắt gao bóp cổ của chủ mẫu phu nhân, những người chúng ta đi vào đều là nam tử, tự nhiên phải cấm kỵ một ít, nên tìm mấy đại tẩu đi vào giúp một tay.”

“Chúng ta. . .”

Trong bách tính có không ít người thích náo nhiệt, đang muốn đứng ra, liền nghe phía sau có tiếng vó ngựa truyền đến, một chiếc xe ngựa treo tiêu chí của Chu gia rất nhanh ngừng ở trước cửa.

Chu Hàm đỡ mẫu thân nàng Bạch thị từ trên xe ngựa đi xuống.

Bạch thị xuống xe ngựa, lập tức gọi các bà tử sau lưng, muốn vảo phủ lại bị bách tính vây xem ngăn cản.

“Đa tạ chư vị thân cận hảo tâm, chỉ là việc nhà vẫn là do bản thân chúng ta xử trí đi.”

Phu nhân và nữ nhi của Chu Hoài?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.