Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 186: Trở Mặt Chỉ Còn Lại Thù Hận




CHƯƠNG 185: TRỞ MẶT CHỈ CÒN LẠI THÙ HẬN

Editor: Luna Wong

“Hôm nay ngươi dám đụng đến ta, ngày mai ta nhất định sẽ trả thù!”

“A, đau quá!”

“Buông ra, những tiện nhân như các ngươi, buông ta ra!”

Ngay từ đầu, Chu Ngọc Nghiên không giãy dụa được, sau khi châm rơi vào trên người mình, đau đến sắc mặt nàng tái nhợt, mồ hôi ra như hạt đậu.

Hai bà tử dụng hình Chu Ngọc Nghiên hạ thủ không lưu tình chút nào: “Đại tiểu thư, nô tỳ khuyên người vẫn là không nên lộn xộn, nếu người khẽ động, nô tỳ hạ thủ không đúng mực, nếu châm này cắt vào thịt của người, còn muốn lấy ra, thì không phải là chuyện đơn giản của một lỗ kim nữa.”

Trong lòng Chu Ngọc Nghiên sợ hãi, từng cây châm nhỏ một đi qua y phục đâm vào trong thịt, để cho cả trái tim nàng đều co lại thành một đoàn.

“Buông ra ta! Ngươi lão yêu bà này, đối xử với ngoại tôn nữ như vậy, quả thực táng tận thiên lương! Ngô Kỳ có hạ tràng hôm nay, nhất định là ngươi bình thường làm quá nhiều việc ác!”

Mí mắt của lão phu nhân nặng nề nhảy một cái, trong ánh mắt nhìn về phía Chu Ngọc Nghiên, vẻ chán ghét càng đậm.

“Quả thật là một tiểu súc sinh không có giáo dục, mở miệng trù ẻo cữu cữu của ngươi, còn dám nói chuyện với ngoại tổ mẫu ngươi như thế, hôm nay ta giáo huấn cho ngươi một trận thật tốt!”

“Cứu mạng, cứu mạng a! Các ngươi buông ta ra, tiện nhân, đừng đụng ta!”

Lão phu nhân nặng nề ném trà trản cầm trong tay lên bàn, trà trản lật nghiêng, nước trà hoa lạp lạp theo góc bàn chảy đầy đất, nàng bất mãn nhìn về phía hai bà tử dụng hình Chu Ngọc Nghiên.

“Các ngươi nhân từ nương tay như vậy lúc nào?”

Hai bà tử vội vã thỉnh tội: “Chúng nô tỳ có lỗi, lão phu nhân người cứ nhìn là được, chúng ta nhất định cho đại tiểu thư nhớ quy củ thật tốt.”

Tiếng nói vừa dứt, hai bà tử liền trực tiếp bắt tay của Chu Ngọc Nghiên, cương châm dài nhỏ quay móng tay của nàng, sâu đậm đâm vào!

“A, ta sai rồi. . . Ngoại tổ mẫu, ta biết sai rồi. . .”

Chu Ngọc Nghiên thần hồn câu liệt, vẻ mặt đều là sợ hãi.

“Tha cho ta đi, ta biết sai rồi, ta thực sự biết sai rồi, ta không dám nữa đâu. . .”

Lão phu nhân đứng dậy, cư cao lâm hạ nhìn vẻ mặt hỗn độn của Chu Ngọc Nghiên: “Thuốc cữu cữu ngươi ăn, là ngươi mang vào trong phủ?”

Chu Ngọc Nghiên không dám đùa giỡn nhỏ mọn nữa, vội vã gật đầu: “Là ta. . .”

“Vì sao ngươi phải cho hắn dùng loại thuốc hổ lang này?”

“Ta. . . Ta nghĩ, phản chính cữu cữu đã phế rồi, cùng với để hắn ở trong phủ ngồi ăn chờ chết như thế, còn không bằng để hắn phát huy một chút tác dụng trước khi chết. . . Ngoại tổ mẫu, trước cữu cữu từng bị người ngăn lại ra sức đánh, vết thương trên người hắn nói không chừng chính là như vậy, còn có hạ tràng của Chu gia chúng ta hôm nay . . . Từng chuyện từng chuyện, từng món một, phía sau đều có cái bóng của Mục gia Hứa Vân Noãn. Nhất định đều là tiện nhân kia tính toán, chẳng lẽ ngoại tổ mẫu không hận nàng sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù cho cữu cữu sao?”

Lão phu nhân giơ tay lên, lần thứ hai không lưu tình chút nào tát Chu Ngọc Nghiên một cái.

bookwaves.com

“Ta phát hiện ngươi không chỉ có tâm tư ác độc, lại vụng về đến cực điểm! Ngươi muốn tìm Hứa Vân Noãn báo thù, thế nào không tự đâm chết ở trên cây cột của Tứ Quý các, dựa vào cái gì lấy mạng của nhi tử ta lấp vào? Hơn nữa, ngươi cũng quá mức không biết tự lượng sức mình, trước đây Chu gia như mặt trời ban trưa, đều không phải là đối thủ của Hứa Vân Noãn, hôm nay đã trở thành một người sa cơ thất thế, vẫn còn dám dùng thủ đoạn như vậy tiến lên cùng nàng đánh lôi đài, tựu như ngươi vậy ngu lại dốt, còn không bằng đâm chết, xong hết mọi chuyện!”

Lão phu nhân xoay thân quay về chỗ ngồi của mình, tức giận ngực không ngừng phập phồng.

“Ngây ngốc làm cái gì? Còn không nhanh chóng dụng hình?”

“Vâng.”

“A. . .”

Tiếng kêu thảm thiết của Chu Ngọc Nghiên không ngừng truyền ra ngoài cửa, Ngô thị bị bà tử áp khóc mềm té trên mặt đất.

“Làm bậy a, đây đều là tạo nghiệt gì!”

Ngô thị hối hận, nàng không nên cứ dung túng Chu Ngọc Nghiên, thế cho nên dưỡng nàng thành hiêu trương bạt hỗ, thái độ trong mắt không có người, hay hoặc là lúc nàng mạnh mẽ muốn từ hôn với Mục Trần Tiêu nên ngăn cản, thì việc này đều sẽ không phát sinh.

Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn!

Tiếng kêu thê lương của Chu Ngọc Nghiên không ngừng truyền tới, Ngô thị ở bên ngoài không ngừng cầu xin thân nương mình tha thứ, nhưng là bất kể nàng cầu xin thế nào, lão phu nhân cũng không có để người đình chỉ dụng hình.

Thời gian từng chút từng chút đi qua, Ngô thị chỉ cảm thấy trong lòng dày vò, mỗi một khắc đều sống một ngày bằng một năm.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng đóng chặt bị người mở, cả người Chu Ngọc Nghiên xụi lơ như bùn bị bà tử kéo đi ra.

Ngô thị vội vã nhào qua: “Ngọc Nghiên? Ngươi thế nào?”

Nét mặt của Chu Ngọc Nghiên nhìn không ra chút dị thường nào, chỉ là sắc mặt rất tái nhợt, cả người mang theo mồ hôi, như là vừa tắm.

bookwaves.com

Ngô thị nhẹ nhàng đụng cánh tay của Chu Ngọc Nghiên một cái, muốn đỡ người, Chu Ngọc Nghiên trong hôn mê liền sợ run cả người, trong miệng lầm bầm cầu xin tha thứ.

Thật là ác độc, thực sự lòng dạ độc ác a!

Giờ khắc này trong lòng còn sót lại một tia may mắn tiêu thất, dưới đáy lòng Ngô thị hận lão phu nhân triệt để.

Lão phu nhân đứng ở cửa, từ trong tới ngoài nhìn mẫu nữ của Ngô thị và Chu Ngọc Nghiên: “Có giáo huấn này, Ngọc Nghiên ứng đương tri đạo, sau này phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, xử sự lương thiện.”

Thần sắc trong mắt Ngô thị xuất hiện trào phúng, chính là không có phát tác tại chỗ, chỉ là gật đầu một cái với lão phu nhân: “Như vậy, ta ở nơi này thay thế Ngọc Nghiên, nói lời cảm tạ lão phu nhân.”

Thị nữ đi cùng Ngô thị được thả ra, các nàng liền vội vàng tiến lên giúp cùng đỡ Chu Ngọc Nghiên dậy, bồi Ngô thị cẩn thận ra ngoài phủ.

Lão phu nhân vẫn nhìn hai người ly khai, thẳng đến nhìn không thấy bóng, mới thu hồi ánh mắt.

“Lão phu nhân, kinh qua chuyện này, trong lòng phu nhân chỉ sợ sẽ có khúc mắc.”

“Có thì có đi, không sao, Chu Ngọc Nghiên bất quá là một cái chân nhỏ, lại dám dùng thuốc mưu hại cữu cữu mình, nếu một ngày ta cũng cản đường nàng, có phải nàng sẽ trực tiếp kê đơn ta hay không? Tuổi còn nhỏ, tâm tư lại ác độc như vậy, nếu Ngô thị sớm nghiêm trị tính tình của nàng, Chu gia cũng sẽ không thê thảm như thế.”

“Nô tỳ lo lắng Chu Hoài bên kia sẽ tìm phiền phức cho lão phu nhân.”

“Yên tâm đi, đừng nói Chu Hoài căn bản không có ý quản Chu Chí, coi như là hắn muốn quản, Mục gia ở chỗ này, bọn họ thật vất vả đạp được người xuống, làm sao có thể trơ mắt nhìn bọn họ đứng lên nữa chứ?”

“Lão phu nhân nói rất đúng.”

“Đi đóng đại môn phủ đi, sau này không có chuyện gì, cửa chính cũng không cần mở, mặt khác, những hạ nhân trong phủ kia, có thể phân phát thì phân phát, nguyện ý chuộc thân thì rẻ chút, để cho bọn họ chuộc bản thân ra ngoài.”

“Lão phu nhân. . .”

Ngô gia lão phu nhân hơi gù lưng, nét mặt tràn đầy vẻ tang thương: “Ngô gia đã nhìn tới đầu cùng, kế tiếp có thể sống mấy ngày thì xem ngày, không muốn cuốn vào trong tính toán, phân tranh này nữa.”

Ngô gia bên này đã xảy ra chuyện cũng không có cố ý giấu giếm, hơn nữa sau khi biết được Hứa Vân Noãn muốn biết hạ tràng của Chu Ngọc Nghiên, Mục Trần Tiêu liền phái người ở phụ cận coi chừng, thấy được không ít thứ.

Hứa Vân Noãn nghe được hồi bẩm, hơi mở to hai mắt: “Chu Ngọc Nghiên bị dùng châm hình?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.