Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 173: Luôn Là Kẻ Khờ Tặng Đến Cửa




CHƯƠNG 172: LUÔN LÀ KẺ KHỜ TẶNG ĐẾN CỬA

Editor: Luna Wong

Sau khi người hầu cận lui xuống, Mục Trần Tiêu lo lắng nhìn phía Hứa Vân Noãn: “Cô nãi nãi, hai năm trước ngươi từng đi Kinh Châu?”

Hứa Vân Noãn hơi trầm mặc chỉ chốc lát, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

“Khi đó, vốn là bồi ba vị gia gia ra bên ngoài gặp thế diện, thời gian đi qua Long Bình, nghe nói chuyện của Kinh Châu, tam gia gia liền dẫn ta thỉnh đi Kinh Châu tham gia chữa bệnh từ thiện, lúc đó đã cứu không ít người, Thẩm Cửu Mạch là một người trong đó.”

Trước đây nhìn thấy Thẩm Cửu Mạch mắt đầu tiên, nàng liền nhận ra người được.

Khi đó, trong lòng nàng tràn đầy lệ khí, vài lần đều hạ sát tâm, thậm chí lúc đó căn bản không cần nàng làm thêm cái gì, chỉ cần trong lúc đun thuốc tăng giảm một hai vị thuốc, liền đủ để lấy mạng của hắn.

Bất quá cuối cùng, nàng vẫn là lưu người.

Mục Trần Tiêu thấy khí tức quanh thân của Hứa Vân Noãn không ngừng biến hóa, không khỏi có chút lo lắng: “Thế nào trước không có nghe cô nãi nãi nhắc qua?”

“Lúc đó Thẩm Cửu Mạch bệnh cực kỳ lợi hại, hơn nữa lúc ta giúp hắn xem chẩn, vẫn luôn mang cái khăn che mặt, còn tưởng rằng hắn không nhận ra được.”

Hứa Vân Noãn quả thực vô cùng kinh ngạc, càng thêm không có dự liệu được, Thẩm Cửu Mạch còn có thể trăm phương ngàn kế có được phương thuốc nàng viết.

“Cô nãi nãi không thích hắn, là bởi vì ở trong thành Kinh Châu xảy ra chuyện gì sao?”

“Vậy thì không có, chỉ cần dính dáng với Thẩm gia, ta đều không thích.”

Mục Trần Tiêu âm thầm suy tư, tuy rằng cho tới nay gia gia đều không có nói rõ, nhưng ít nhiều hắn đoán được cô nãi nãi và Thẩm gia có quan hệ.

“Thẩm Cửu Mạch nhận ra cô nãi nãi, lại sẽ có ảnh hưởng gì với ngươi?”

“Yên tâm đi, vị Thẩm công tử kia là vị chính nhân quân tử, lần sau lúc gặp mặt, trực tiếp báo cho hắn một tiếng, tin tưởng một chữ hắn cũng sẽ không nói nhiều ra ngoài.”

Quân tử khả lấn chi dĩ phương, đây cũng là vì sao, Hứa Vân Noãn không che giấu chút nguyên nhân thái độ nào của bản thân đối Thẩm Cửu Mạch.

Mục Trần Tiêu lại từ trong lời của Hứa Vân Noãn nghe được trào phúng nhàn nhạt.

Chính nhân quân tử. . . Lẽ nào cô nãi nãi không thích chính nhân quân tử sao?

Hứa Vân Noãn vỗ tay một cái: “Không nói người này, nói nhiều luôn cảm thấy phiền chán trong lòng, tửu lâu của Đinh thẩm đã khai trương, nghĩ đến Hàn phu nhân bên kia vậy cũng chuẩn bị không sai biệt lắm, như thế, còn kém nhóm mầm kia nữa thôi. Mương nước có thể từ từ xây, đất lại phải sớm tu chỉnh, còn phải gặp Tiền chưởng quỹ lần nữa. . . Hiện ở thời tiết này, từ Giang Nam vận chuyển mầm cây ăn quả, nên có hơi trễ, cũng không biết nếu ta đích thân trồng, có khá hơn một chút không. . .”

Quả đấm của Hứa Vân Noãn chống hàm dưới, ngồi ở bên cạnh bàn từng chút từng chút kể ra chuyện kế tiếp cần làm.

Nhãn thần của Mục Trần Tiêu chuyên chú nhìn nàng, nghe những việc vụn vặt này, thần sắc lại không có chút không kiên nhẫn nào.

Liên tiếp mấy ngày, Hứa Vân Noãn đều ở trong phủ, Thẩm Cửu Mạch muốn gặp nàng, lại luôn luôn tìm không được cơ hội, tùy tiện đăng môn bái phỏng, lại sợ gây ra lời đồn đãi chuyện nhảm gì, trong lòng nôn nóng khó an.

Hứa Vân Noãn lại hoàn toàn ném chuyện này ra sau ót, Tứ Quý các bán nấm sinh ý rất là tốt, bất quá, rốt cuộc cũng là thôn trang kiến tạo noãn bằng hữu hạn, trong khoảng thời gian này cứ bán, số lượng liền dần dần có chút cung ứng không được.

Bookwaves.com

Một ngày này, khí trời hết sức ấm, Hứa Vân Noãn liền muốn đi ra ngoài một chút.

Mộ Vũ và Hàn Yên tự nhiên cao hứng, vội vã phân phó người chuẩn bị mua xe.

Tuổi của tiểu thư Các nàng không lớn lắm, thế nhưng tính tình này lại phá lệ trầm ổn, hôm nay ngày xuân hoà thuận vui vẻ, đóa hoa thịnh phóng, trên đường nơi nơi có thể thấy ra cửa đạp thanh, ngắm cảnh các tiểu thư, nhưng tiểu thư cứ thích ở trong phủ, trong ngày thường bồi Nhị Hắc và Đại Ngưu chơi đùa, có đôi khi lại đi thiện phòng nghiên cứu sản phẩm mới thức ăn, luôn để người cảm thấy quá quá mức thanh lãnh quái gở.

Hứa Vân Noãn ngồi lên xe ngựa, không khỏi có chút nhớ nhung Mục Trần Tiêu, hai ngày này biên cảnh bên kia truyền đến tin tức chiến loạn, tốt xấu Mục Trần Tiêu trên danh nghĩa còn chưởng binh quyền, tự nhiên không thể không chạy vào trong hoàng cung, không thời gian bồi nàng nữa.

Đang chăm chú nghĩ, bỗng nhiên xe ngựa lộp bộp một tiếng, sau đó chợt ngừng lại.

Hứa Vân Noãn không ngồi vững vàng, thái dương trực tiếp đánh vào trên vách xe ngựa, đau đến nàng hút một lãnh khí.

“Tiểu thư, người không có sao chứ?”

Mộ Vũ và Hàn Yên liền vội vàng đỡ lấy nàng, thấy thái dương của nàng bị đựng sưng, không khỏi đầy mặt đau lòng: “Nô tỳ đi nhìn một cái xem xảy ra chuyện gì.”

Trên đường cái, một chiếc xe ngựa trực tiếp đụng vào xe của Hứa Vân Noãn, hai con ngựa thiếu chút nữa bị kinh, may là bị xa phu đúng lúc an ổn lại.

Thấy tiêu ký trên xe ngựa đối diện, Hứa Vân Noãn chợt hé mắt: Dĩ nhiên là xe ngựa của Chu gia!

Màn xe của xe ngựa đối diện bị xốc lên, một thiếu nữ dung mạo minh diễm đứng dậy, rút mã tiên ra, quay xe ngựa của Hứa Vân Noãn liền quất ra một roi.

“Người nào vô lễ như vậy, đụng phải xe ngựa người khác, dĩ nhiên không biết đi ra xin lỗi?”

Mộ Vũ rất là tức giận: “Đến tột cùng là ai vô lễ? Xe ngựa của chúng ta đi trên đường thật tốt, là các ngươi trực tiếp xông qua, lúc này còn lấy ra roi uy hiếp người, thật cho rằng ở trong kinh thành là có thể hoành hành ngang ngược?”

Mộ Vũ thời khắc nhớ kỹ tiểu thư nhà mình phân phó, ở bên ngoài mặc kệ gặp chuyện gì, nắm lý trong tay trước, dù cho không có lý, cũng phải tranh ba phần, còn nữa nói, lần này thật là không trách các nàng.

“Chủ tử còn không đi ra, một con chó như ngươi ở chỗ này sủa cái gì! Bảo chủ tử nhà các ngươi đi ra nói chuyện!”

Bookwaves.com

Mộ Vũ không nghĩ tới đối phương nói chuyện dã man như thế, không khỏi sắc mặt đỏ lên: “Ngươi. . .”

Hứa Vân Noãn xốc màn xe lên, trên dưới quan sát thiếu nữ trước mắt một phen, không khỏi lộ ra một tia cười khẽ.

“Chu gia tiểu thư, quả thực có một tính một, đều là không giống người thường như vậy.”

Thiếu nữ Chu Hàm hơi mở to hai mắt: “Ngươi quen biết ta?”

“Người Chu gia từ trước làm việc không theo lẽ thường, cũng tỷ như nói Chu Ngọc Nghiên đi, rõ ràng là bản thân làm sai, nhận sai cũng thì thôi, lại luôn luôn không cho ta thoải mái. Nên vì phòng ngừa lại có người đột nhiên nhảy ra tìm phiền toái, ca ca ta giới thiệu cho ta một chút về người của Chu gia, vừa mới nghe được một ít lời liên quan đến Chu tiểu thư, quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy.”

Đoạn thời gian trước xảy ra án tham độc quân lương, sau đó hoàng thượng liền phát sinh ý chỉ, điều Chu Hoài trở lại kinh thành, không nghĩ tới nhanh như vậy đã trở lại.

Chu Hàm nhíu nhíu mi tâm: “Bớt ở chỗ này quanh co lòng vòng, xe ngựa của ta bị ngươi đụng hư, ngươi muốn thường thế nào?”

“Chu tiểu thư tỉ mỉ đánh giá tổn thất một chút, nên thường bao nhiêu bạc cho ngươi.” Hứa Vân Noãn cười nói.

Chu Hàm trở lại kinh thành, nghe không ít lời của Chu Ngọc Nghiên nói về Hứa Vân Noãn này, vốn tưởng rằng là dây dưa một phen, nhưng không nghĩ tới đối phương lại đáp ứng thống khoái như vậy.

Chu Ngọc Nghiên cũng đã có nói, tính tình của Hứa Vân Noãn cực kỳ gian trá, chẳng lẽ lại đang tính toán âm mưu gì sao?

“Sao Chu tiểu thư không nói chuyện? Chẳng lẽ tính không rõ tổn thất bao nhiêu?”

“Chiếc xe ngựa này dùng vật liệu đắt vô cùng, nói ít cũng có nghìn lượng bạc, hơn nữa lúc xe ngựa đụng tới, một món ngọc khí ta trưng bày ở bên trong xe ngựa bị rớt nát, món ngọc khí đó là phụ thân ta thật vất vả tìm được, chuẩn bị hiến cho hoàng thượng, nói ít cũng có số vạn lượng bạc, ta tính rẻ chút cho ngươi, ngươi tổng cộng bồi thường cho ta ba vạn lượng là được.”

Ba vạn lượng, chính là con số ngân lượng Hứa Vân Noãn tính toán Chu gia.

Chu Hàm nói xong, ánh mắt hơi khiêu khích nhìn Hứa Vân Noãn.

Kần này nàng tới, chính là vì xả giận cho Chu Ngọc Nghiên, con số bạc này cũng là sớm tính xong rồi, nếu Hứa Vân Noãn ăn vạ không thường bạc, như vậy nàng liền đem món ngọc khí đó đưa đến kinh triệu doãn phủ!

Hứa Vân Noãn không phải thích cáo quan sao?

Nàng cũng phải mượn chiêu này để xài!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.