Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 170: Phản Chính Rất Lợi Hại Là Được




CHƯƠNG 169: PHẢN CHÍNH RẤT LỢI HẠI LÀ ĐƯỢC

Editor: Luna Wong

Hứa Vân Noãn đang hờn dỗi, thấy Thẩm Cửu Mạch đi theo Mục Trần Tiêu và Đoan vương lên, càng không vui.

Đoan vương nhìn thấy thần sắc của nàng, không khỏi ở bên cạnh cười cười.

Tính tình của vị Hứa cô nương này thật đúng là dễ hiểu, nghe nói lúc trước nàng còn trút giận cho Trần Tiêu, tự mình tiến lên đánh nhau với Chu Ngọc Nghiên, lúc đó huyên phí phí dương dương, trong kinh thành bách tính lại tán thưởng nàng có thừa.

Hôm nay nàng không thích Thẩm Cửu Mạch, liền trực tiếp viết tâm tình lên trên mặt, đặc biệt dễ hiểu, tính tình thẳng thắng như vậy, nhưng hồi lâu không có thấy qua.

“Hứa cô nương.” Thẩm Cửu Mạch chắp tay hành lễ, nét mặt mang theo tiếu ý nhợt nhạt.

“Thẩm công tử, ăn cơm trong tửu lâu không rẻ.”

Hứa Vân Noãn âm thầm hừ một tiếng, nếu Thẩm Cửu Mạch chọc cho bản thân mất hứng, như vậy nàng sẽ moi của đối phương một khoản, để cho mình cao hứng một chút.

“Hứa cô nương tửu lâu khai trương, đắt hơn nữa cũng phải đến đây cổ động.”

Tiếu ý của Thẩm Cửu Mạch sâu hơn một ít, vị Hứa cô nương này tuy rằng chán ghét hắn, nhưng nhìn làm sao cũng giống như là tiểu hài tử dỗi, để người phản cảm không nỗi.

Đoan vương ở một bên làm người hòa giải, nửa nói đùa: “Hứa cô nương, ta ở chỗ này ăn cơm cần phải đưa bạc?”

Hứa Vân Noãn diễn dịch hiện trường một phen cái gì gọi là một giây đồng hồ biến sắc mặt, mới vừa rồi còn rầu rĩ không vui, nghe được Đoan vương hỏi chuyện, nhất thời lộ ra tiếu ý tràn đầy.

“Đoan vương điện hạ tự nhiên không cần, ngươi là chiêu bài sống của Nghênh Khách hiên chúng ta mở rộng cửa kinh doanh, cũng không biết mượn tục danh của Đoan vương điện hạ dùng như vậy, trong lòng người có phản cảm hay không?”

“Hứa cô nương yên tâm to gan dùng, nếu như ta ngại, cũng sẽ không tới nơi này ăn.”

Nhãn thần của Hứa Vân Noãn sáng choang: “Đoan vương điện hạ thật là một người tốt.”

“Ha ha, Hứa cô nương thích dùng từ người tốt để khích lệ người khác sao?”

Đây đều là lần thứ mấy bản thân được khen người tốt rồi?

“Người tốt này không phải người người đều có thể có được như vậy.” Hứa Vân Noãn mỉm cười, thấy Đinh thẩm sớm đã lên, vội vã nhìn qua, “Đinh thẩm tới rồi.”

Động tác của Đinh thẩm chu toàn hành lễ: “Gặp qua Đoan vương điện hạ, gặp qua chư vị công tử, cô nãi nãi, giờ lành đến rồi, có thể mở rộng cửa đón khách.”

“Được.”

Hứa Vân Noãn vội vã đi tới bên cửa sổ, phía dưới tửu lâu đã có người dùng gậy trúc treo dây pháo thật dài lên.

Vốn có dựa theo cách nghĩ của Đinh thẩm, là cho Hứa Vân Noãn tự mình bóc bảng hiệu tửu lâu, nhưng lại bị Hứa Vân Noãn kiên định cự tuyệt.

Vốn tự đề chữ lên bảng hiệu cũng đã đủ mất mặt, Hứa Vân Noãn cũng không muốn tiếp tục nghe người khác chê cười bản thân thế nào.

Tiếng pháo vang, dẫn tới không ít bách tính chung quanh đều đến đây vây xem, có một số người mắt sắc nhìn thấy Hứa Vân Noãn, còn cực kỳ nhiệt tình cách không chào hỏi.

“Cô nãi nãi của Hứa gia?”

Bookwaves.com

Hứa Vân Noãn ghé vào bệ cửa sổ, quay đàn người phía dưới vẫy vẫy tay, tiếu ý phá lệ rõ ràng.

“Cô nãi nãi Hứa gia, tửu lâu này là ngươi mở?”

“Không phải ta mở, bất quá lại là Đinh thẩm trong phủ chúng ta mở, nàng là đại trù, trù nghệ cực tốt!”

Nghe nói như thế, trong lòng không ít người vô cùng kinh ngạc.

Đại An triều cũng không quản thúc nữ tử hà khắc, nhưng nguyện ý đứng ra buôn bán vẫn là số ít.

Huống chi vị Đinh thẩm này tự mở một tửu lâu.

Tiếng pháo kết thúc, động tác của Đinh thẩm lưu loát đi ra đại môn, kéo khăn đỏ đang che bảng hiệu ra.

Mọi người vội vàng ngưng thần nhìn kỹ.

Tọa, thỉnh tọa, thỉnh thượng tọa

Trà, kính trà, kính hương trà.

Tên tiệm: Nghênh Khách hiên.

“Thơ đối này trái lại mới mẻ độc đáo.”

Có thư sinh biết điển cố trong đó, không khỏi quay mọi người nói.

“Các ngươi đây không biết đi, thơ đối này có ý nghĩa đó.”

“Nga? Ý nghĩa gì?”

“Tống triều có một vị quan viên, không chỉ có quan chức cao, lại có tài hoa xuất chúng, bởi vì hắn bị “Ô thai thi án” liên lụy, sau này bị biếm quan tới Hoàng châu. . . Tương truyền vị đại thi nhân này có một lần ngoại du, đi tới một tòa miếu, lão đạo chủ sự trong miếu thấy hắn quần áo đơn giản, tướng mạo bình thường, phi thường lãnh đạm với hắn, thuận tiện nói tiếng “Tọa”, rồi hướng đạo đồng nói “Trà”, chờ Tô Đông Pha ngồi xuống nói chuyện với nhau xong, lão đạo cảm thấy khách nhân tài học hơn người, lai lịch bất phàm, nên mời Đông Pha vào trong sương phòng, khách khí nói: “Thỉnh tọa”, lại nói với đạo đồng: “Kính trà” . Hai người kinh qua thâm nhập nói chuyện với nhau, lão đạo mới biết được lai khách là đại thi nhân trứ danh, nhất thời túc nhiên khởi kính, vội vã chắp tay thi lễ nói rằng: “Thỉnh thượng tọa”, mời Đông Pha vào phòng khách, lại phân phó nói đồng: “Kính hương trà” .”

“Ha ha, đây chẳng phải là khán điệp hạ thái sao?”

“Các ngươi không hiểu đi? Nếu là chỉ cần trích dẫn thơ đối này, đích xác có ý khán điệp hạ thái, nhưng là các ngươi nhìn tên của tửu lâu này một cái, Nghênh Khách hiên, nếu xưng là nghênh khách, tự nhiên là ai đến cũng không cự tuyệt, chẳng phân biệt giá thế nào.”

“Tên này đặt thật là hay, hơn nữa chữ này. . . Ân, nhìn cũng đặc biệt. . .”

Bookwaves.com – khán điệp hạ thái trong《 Hồng Lâu Mộng 》của Tào Tuyết Cần hồi 16, ý là các đối đãi với người vì người mà có khác

Có vài người không có nghe không hiểu lắm, bất quá cũng không thèm để ý, phản chính là đồ của cô nãi nãi Hứa gia, tóm lại đều là rất lợi hại.

Đinh thẩm mở bảng hiệu, liền không dám ngừng chút nào, đến thiện phòng trong bắt đầu làm đồ ăn.

Trong khoảng thời gian này, Vương Tuyền rốt cuộc tìm được cơ hội để cho mình phát quang phát nhiệt, ở trong thiện phòng không ngừng hỗ trợ cho Đinh thẩm, được Đinh thẩm tán thưởng không ít lần.

Nhi tử và nhi tức của Đinh thẩm đã ở trong thiện phòng làm trợ thủ, nhìn thấy Đinh thẩm tiến đến, vội vã nghênh đón.

“Nương, Đoan vương điện hạ thực sự tới tửu lâu của nhà chúng ta?”

Nhãn thần của nhi tức Đinh thẩm Lý thị sáng lên, lớn như vậy, còn chưa thấy qua quý nhân cao cao tại thượng.

Sắc mặt của Đinh thẩm trầm xuống: “Quý nhân có chuyện của các quý nhân, những người làm hạ nhân như chúng ta, chỉ cần hầu hạ tốt quý nhân là được, hơn nữa sau này ngươi nói chuyện chú ý một chút, tửu lâu này là của cô nãi nãi, không phải của nhà chúng ta.”

Trước đây cảm thấy nhi tức này của mình, ngoại trừ thân thể không tốt ra, không có tật xấu gì quá lớn, nhưng từ khi chuẩn bị mở tửu lâu, nhỏ mọn của nàng nhiều hơn.

Lý thị bị nói mắng một câu, sắc mặt không khỏi có chút khó coi, muốn quay đầu tìm phu quân của mình hỗ trợ nói, đã thấy vẻ mặt của hắn tán đồng gật đầu: “Nương nói phải, sau này không thể nói sai nữa.”

Lý thị nuốt xuống không cam lòng trong lòng, bất đắc dĩ gật đầu: “Đã biết.”

Lúc này Đinh thẩm mới xoay người bận rộn.

Từng món tinh mỹ được đưa lên bàn, nhãn thần của Đoan vương sáng choang: “Ta lại không biết, trù nương của Mục gia sẽ có bản lĩnh như vậy, những thức ăn này chỉ cần nhìn phẩm tương, đã có thể tương đề tịnh luận với ngự thiện trong cung rồi.”

Hứa Vân Noãn cười đến có chút đắc ý, trong miệng cũng không khiêm tốn.

“Đại gia gia ta đã từng nói, cao thủ thường thường giấu kín ở dân gian, Đinh thẩm là bảo bối chỉ có ta đào được, tay nghề của nàng tốt không phản đối, Đoan vương điện hạ mau nếm thử, nếu là cảm thấy thích, sau này thường qua đây.”

Đoan vương ho khan một tiếng, luôn cảm thấy câu cuối cùng này mới là trọng điểm.

Hứa Vân Noãn quay Mục Trần Tiêu cho một nhan sắc, trong ánh mắt âm thầm mang theo giục.

Mục Trần Tiêu há miệng, đẩy đĩa bích ngọc vân đài đến trước mặt của Đoan vương: “Điện hạ nếm thử món ăn này thế nào?”

Đoan vương không nghi ngờ hắn, dùng đũa gắp lên nếm thử một miếng, nhất thời gật đầu: “Thanh thúy sướng miệng, thơm ngon có thừa, rất là không tệ.”

Hứa Vân Noãn nhìn hai bên trái phải, Mộ Vũ và Hàn Yên vội vã lấy ra giấy bút chuẩn bị từ trước, ghi lại những lời này của Đoan vương.

(Luna: cầu cmt và like của mọi người để lấy động lực, đột nhiên thấy bộ này sao sao đó.)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.