Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 156: Đất Là Bảo Tàng Gì A!




CHƯƠNG 155: ĐẤT LÀ BẢO TÀNG GÌ A!

Editor: Luna Wong

Ra Ngưng Thu viện, về tới mình Minh Hối hiên, Mục Trần Tiêu như cũ cảm thấy có chút chưa tỉnh hồn lại.

Miệng cười của Hứa Vân Noãn không ngừng hiện lên ở trước mắt hắn, mỗi xuất hiện một lần, dấu vết của nụ cười kia ở trong lòng càng sâu, sau cùng sâu đậm tuyên khắc ở trên tim của hắn.

Thấy bộ dáng này của hắn, Úc Khoảnh cho rằng xảy ra đại sự gì, không khỏi tiến lên hỏi: “Công tử, là xảy ra đại sự gì sao?”

“Đi gặp gia gia một chút.”

“Vâng.”

Hai ngày này Mục Thiên Trù không có chuyện gì, một mực âm thầm liên lạc nhân thử có thể phát được công dụng, hai nhóm người Đinh Sơn và Hàm Chương lục tục lui ra khỏi quân đội, đây là tín hiệu hoàng thượng bắt đầu thanh trừ thân tín của Mục gia.

Có số vừa mới là mài, lịch luyện trong tiên huyết, nếu là hủy trong triều đình quyền lực đấu đá, thật sự là quá mức đáng tiếc.

Nên hắn phải sớm nghĩ một chút biện pháp, xem có thể để cho những người đó bình an lui ra hay không.

“Trần Tiêu, sao ngươi lại tới đây?”

“Có chuyện muốn cùng gia gia thương lượng một chút.”

“Ngươi nói.”

Mục Trần Tiêu thuật lại một lần kế hoạch của Hứa Vân Noãn, sau khi nghe xong Mục Thiên Trù có chút trầm mặc.

“Trần Tiêu, chuyện này ngươi thấy thế nào?”

“Ta tán thành cách làm của cô nãi nãi.”

Mục Thiên Trù hơi hít một hơi, gật đầu cười: “Ngươi cũng tán thành, vậy đi làm đi.”

“Kể từ đó, ít nhiều cũng sẽ hấp dẫn chú ý của mọi người, hơn nữa dính dáng nhiều đến bách tính, khó tránh khỏi có chút mâu thuẫn xử lý không tốt, ta lo lắng có người hội lợi dụng chuyện này chiêu họa cho Mục gia.”

“Ngươi không phải đều đáp ứng cô nãi nãi ngươi rồi sao, thế nào lúc này lại chần chờ?”

Mục Thiên Trù nhìn tôn nhi nhà mình, trước đây luôn cảm thấy tính tình của hài tử này quá mức quạnh quẽ, nhưng khi nhìn quen hắn và Hứa Vân Noãn ở chung, mới biết được hắn cũng có lúc dị thường tri kỷ, chỉ tiếc chính gia gia như hắn chưa từng hưởng được đãi ngộ như thế.

“Cũng không phải là chần chờ, chỉ là nói rõ ràng với gia gia, để người ở bên cạnh hỗ trợ nhiều hơn.”

“Cảm tình là lôi kéo để ta làm không công.” Mục Thiên Trù hừ một tiếng, dáng dấp cảnh đêm thê lương, “Tuổi của ta cũng một xấp dầy như thế rồi, ngươi không biết xấu hổ để ta quan tâm việc này sao?”

“Xem ta đều là người tàn phế, không phải cũng đang bận trong bận ngoài đó sao? Còn nữa, gia gia hiện tại thân cường thể kiện, sống thêm một mấy chục năm hoàn toàn không vấn đề, rảnh rỗi nhiều như vậy, tự nhiên phải tìm chút chuyện làm.”

Mục Trần Tiêu nói xong, hơi ho khan một tiếng, khẽ rũ mắt xuống, đáy mắt hiện lên một tia quẫn bách.

Đoạn thời gian trước, cô nãi nãi nhắc nhở hắn, đối với gia gia nhà mình cũng phải phá lệ quan tâm bảo vệ, nhưng hắn từ trước tính tình thanh lãnh, nói cũng sẽ không chọn lời dễ nghe, chỉ có thể nghĩ cách trêu chọc gia gia vui vẻ một chút.

Mục Thiên Trù hơi sửng sờ, lập tức cười vang: “Sống thêm vài chục năm, vậy không phải thành lão yêu quái sao?”

“Gia gia là trụ cột của Mục gia, mới không phải lão yêu quái gì.”

“Được rồi, đừng nói những thứ dễ nghe này dỗ gia gia ngươi vui vẻ, gia gia cũng không ăn bộ này của ngươi. Ngươi và Vân Noãn muốn làm cái gì liền thả tay đi làm, gia gia coi như là cược luôn mạng già này, cũng phải bảo trụ các ngươi thật tốt.”

“Đa tạ gia gia.”

“Được rồi, canh giờ không còn sớm, mau chút trở về nghỉ ngơi.”

“Vâng, tôn nhi xin cáo lui.”

bookwaves.com

Mục Thiên Trù nhìn bóng lưng của Mục Trần Tiêu, một lúc lâu luyến tiếc thu hồi ánh mắt.

Chu quản gia nhẹ nhàng đặt trà trản ở bên tay của Mục Thiên Trù, cười nói: “Lão thái gia nên cao hứng mới phải.”

Mục Thiên Trù giơ tay lên lau mắt một cái: “Ta tự nhiên cao hứng, hôm nay tính tình của Trần Tiêu rốt cục hoạt phiếm, ngươi nghe thử xem, hắn vừa rồi còn có thể lấy chân của mình ra để dỗ ta vui vẻ, nghĩ đến vật ách tắc trong lòng đã trừ đi không ít.”

“Đúng nha, nhờ có có cô nãi nãi, trái tim lão thái gia vẫn nhéo kia có thể buông lỏng chút rồi.”

“Trước đây, ta có lỗi với Chi Dật và tức phụ hắn, vốn có hai phu thê ân ái từ đó về sau như băng như tuyết, để Dật Chi vẫn không thể giải được khúc mắc, sau cùng chết trận chiến trường. . . Tức phụ hắn. . . Cũng theo hắn đi. . .”

Trong lòng Chu quản gia hung hăng run lên: “Lão thái gia, hảo đoan đoan, sao người lại nhắc tới chuyện này?”

“Ngươi không biết, khi biết chân Trần Tiêu cũng khó mà đứng thẳng lên được nữa, ta rất sợ hắn giống Dật Chi, sau cùng chịu không nổi dày vò. . .”

“Lão thái gia, công tử không giống.”

“Trước đây ta không biết, hiện xác định, hắn sẽ không!”

Khóe môi của Mục Thiên Trù lộ ra một tia vui vẻ như trút được gánh nặng, cả người phảng phất đều nới lỏng.

Chỉ cần có Vân Noãn bồi ở bên cạnh hắn, Trần Tiêu sẽ càng ngày càng tốt.

Chu quản gia cười gật đầu, bưng trà trản bên tay lên.

Mục Thiên Trù nhìn qua: “Đây không phải là pha cho ta sao? Sao còn bưng đi?”

“Lão thái gia mỗi lần nhắc qúa khứ, buổi tối luôn luôn sẽ ngủ không ngon, lão nô liền nghĩ đổi một trản trà an thần trợ miên cho người.”

“Không cần, uống ly này đi, hôm nay nhớ tới, trong lòng cũng kiên định nhiều rồi.”

bookwaves.com

Mục Thiên Trù nâng chung trà lên, trước mắt không khỏi hiện ra tràng diện Mục Dật Chi sắp xuất chinh.

Lúc ly khai Mục gia, hắn liền quỳ gối trước mặt của mình, rất cung kính bưng một chén trà nhỏ, lúc đó hắn còn nghĩ, qua một đoạn thời gian, chờ khúc mắc kia tiêu tán một chút, mới thật tốt hòa hoãn quan hệ phụ tử, nhưng không nghĩ tới, đi lần này đúng là vĩnh biệt.

Chu quản gia bồi Mục Thiên Trù từ uống sạch chung trà nhỏ trong tay, sau đó mới đỡ hắn đi vào gian trong.

Ở trên giường, Mục Thiên Trù nhìn màn che điện thanh sắc trước mắt, dài thở dài, cuối cùng vẫn là không nhịn được rơi một giọt nước mắt.

Sáng sớm hôm sau, Mục Trần Tiêu liền phái nhân thủ, đến chung quanh điền sản Hứa Vân Noãn vừa mua thực địa thăm dò trắc lượng.

Chờ đến chạng vạng, một quyển sách dày liền đưa đến trên tay của Hứa Vân Noãn.

“Trần Tiêu, ai vẽ vậy?” Hứa Vân Noãn mừng rỡ.

Trên sách vẽ rõ thổ địa vị trí, cùng với địa hình chung quanh khởi công xây dựng mương nước gặp phải, các cánh đồng đánh dấu cực kỳ rõ ràng minh xác, thậm chí ngay cả đồng ruộng đường nhỏ đều cực kỳ tinh chuẩn.

“Cô nãi nãi có nhớ Lưu Quý không?”

“Ta biết, hắn không phải vẫn theo Đinh Sơn, ở trong Tứ Quý các làm hỏa kế sao? Ta nghe Đinh Sơn nhắc qua hắn, là một người cực kỳ hàm hậu thành thật, nghe nói, một lòng muốn học hí, hí nghiện mười phần.”

“Nguyên bản trong quân đội hắn từng đảm nhiệm thám báo, chớ nhìn thân hình hắn khôi ngô cường tráng, thân thủ lại phá lệ linh hoạt, hơn nữa hắn phá lệ nhạy cảm với biến hóa địa hình, trong quân đội bình thường có danh xưng là bản đồ sống.”

Hứa Vân Noãn nháy mắt một cái, tiếu ý khóe môi sao cũng đều không ngừng được: “Tôn nhi, ta phát hiện sau khi đi tới kinh đô, ta làm một khoản buôn bán có lời nhất, chính là mua hết bộ hạ cũ của ngươi vào tay!”

Đây cũng không xem là ngọa hổ tàng long, quả thực như là bảo tàng sâu chôn, không chừng sau một khắc sẽ gặp kinh hỉ to lớn!

Khóe môi của Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng giơ lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: “Vậy cô nãi nãi hãy nghe ta nói kế tiếp một việc, tất nhiên sẽ càng vui vẻ hơn.”

Hứa Vân Noãn vội vã ngồi nghiêm chỉnh: “Còn có chuyện gì?”

“Thân thể của đám người đều dưỡng không sai biệt lắm rồi, trong đó có mấy người am hiểu thuật độn thổ, trước ở trên chiến trường thiết trí không ít bẩy rập, tuy rằng tu sửa mương nước và chui xuống đất khai đào có chút khác nhau, nhưng coi như là hiệu quả như nhau, phải làm có thể giúp thượng đại ân.”

Hứa Vân Noãn vui vẻ đứng lên, trực tiếp kéo Nhị Hắc một bên ôm vào trong ngực cố sức xoa xoa: “Ngày hôm nay thật là một ngày lành, tiền tiêu vặt của đám người Hàm Chương tháng này tăng gấp đôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.