Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 105: Chương 105: Tức Chết Người Không Đền Mạng




CHƯƠNG 105: TỨC CHẾT NGƯỜI KHÔNG ĐỀN MẠNG

Editor: Luna Huang

Đoan vương và Mục Trần Tiêu có quan hệ thân cận, biết hắn phá lệ lưu ý vị tiểu cô nãi nãi này, bởi vậy thái độ rất là khách khí: “Hứa cô nương không cần đa lễ.”

“Đoan vương điện hạ…” Thẩm Vân Sơ khuỵu gối dịu dàng hạ bái, phi phong nguyệt bạch sắc bị gió thổi động, bám một cổ hương thơm lịch sự tao nhã tươi mát, giống như đóa hoa ngã nghiên.

Trong thanh âm của nàng mang theo một tia ủy khuất, không cường liệt, thoại âm rơi xuống, một chút u sầu lại chưa thỏa mãn…

Nhìn thấy Thẩm Vân Sơ, trong mắt Đoan vương lóe lên một tia mất tự nhiên: “Thẩm tiểu thư không cần đa lễ.”

Hơn phân nửa thời gian hắn đều trong quân đội, nói chuyện làm việc trực lai trực khứ, có rất ít thời gian nói không rõ giống bây giờ, mẫu phi hắn tam lệnh ngũ thân, dặn dò không được gây nữa chuyện gì để Thẩm Vân Sơ hiểu lầm, cho nên liền tận khả năng lảng tránh, nhưng lúc này xem ra, loại lảng tránh này không có bao nhiêu hiệu quả.

“Hứa cô nương, Trần Tiêu chưa có tới sao?”

Thoại âm rơi xuống, liền nghe được thanh âm bánh xe chạy.

Mục Trần Tiêu chuyển động xe lăn đi tới bên người Hứa Vân Noãn, thanh âm thanh lãnh nói với Đoan vương: “Đoan vương điện hạ hữu lễ, tìm ta có chuyện gì không?”

Đoan vương hơi sửng sờ, luôn cảm thấy thái độ của Mục Trần Tiêu có chút mang ý châm biếm: “Không có gì, mới vừa rồi chỉ là quan tâm đôi lời.”

Thẩm Cửu Mạch và Thẩm Vân Sơ tiến lên hành lễ với Mục Trần Tiêu: “Gặp qua Mục tướng quân.”

Mục Trần Tiêu nhàn nhạt gật đầu: “Cô nãi nãi nhà của chúng ta tuổi nhỏ, tính tình thẳng, cho tới bây giờ chưa từng chịu ủy khuất gì, nói chuyện làm việc khó tránh khỏi tùy tính một ít…”

Nghe đến đóm trong lòng Hứa Vân Noãn có chút khó chịu.

Nàng và Thẩm gia thù hận sâu, không thấy máu không thể xóa, hôm nay nói hai câu nghẹn người, đến chút da lông cũng không tính, nhưng không nghĩ tới, Mục Trần Tiêu thay nàng xin lỗi, mặc dù biết hắn là có ý tốt, nhưng trong lòng như cũ cảm thấy không thoải mái.

“. . . Cô nãi nãi nói chuyện làm việc nếu có chỗ đắc tội, các ngươi không nên quá để ý, trực tiếp tìm Mục gia là được, ta và gia gia tận lực tiếp. Dĩ nhiên, nếu là các ngươi quá phận, chọc cô nãi nãi nhà của ta không vui, ta và gia gia phải moi lại chuyện quá khứ để nói.”

Hứa Vân Noãn đang buồn bực nghe nói như thế, chợt sững sờ ở tại chỗ, nháy mắt một cái, phục hồi tinh thần lại, nhất thời cười ra tiếng.

“Tôn nhi, thuyết pháp này của ngươi thực tại dễ để người hiểu lầm. Nói như là ta chỉ có ta có thể đắc tội với người, không cho phép người khác đắc tội ta vậy.”

“Không có hiểu lầm.”

Mục Trần Tiêu chuyển động xe lăn, đưa lò sưởi tay trong tay đến trước mặt của Hứa Vân Noãn.

“Trời lạnh, cô nãi nãi cầm làm ấm tay, chúng ta lên núi thôi.”

Không có hiểu lầm. . .

Vọng Thư Uyển.com

Hứa Vân Noãn chợt cười, tiếu ý rực rỡ còn chói mắt hơn hồng mai thải hà phủ đầy trên Quảng Tương sơn: “Được, chúng ta đi thôi.”

Úc Khoảnh đang muốn mang theo hộ vệ tiến lên hỗ trợ đẩy xe lăn, chỉ thấy Hứa Vân Noãn phất phất tay Hàm Chương.

Hàm Chương lập tức mang người nâng ba cái nhuyễn ỷ lên, rất cung kính đặt ở trước mặt của Hứa Vân Noãn và Mục Trần Tiêu: “Chúng nô tài nâng cô nãi nãi, tướng quân, cùng với Đào tiểu thư lên núi.”

Hứa Vân Noãn cong con ngươi nhìn về phía Mục Trần Tiêu: “Nhuyễn ỷ này thế nào?”

Mục Trần Tiêu ngước mắt, băng sương trong mắt chậm rãi lui bước: “Vô cùng tốt.”

Một bên Đào Bảo nhi càng mặt mày rạng rỡ, nhìn Hứa Vân Noãn vui mừng không thôi: Nàng liền biết, chỉ cần đi theo Hứa tỷ tỷ, luôn có đồ chơi để chơi.

Tính toán thời gian tới tham gia hoa mai tiết, Hứa Vân Noãn đã sớm để người chuẩn bị nhuyễn ỷ, lo lắng các loại trạng huống, còn để người chuẩn bị thêm mấy cái ghế, vừa lúc phát huy được công dụng.

Ba người ngồi trên nhuyễn ỷ, đám người Hàm Chương vững vàng nâng ghế lên, sau đó trong con mắt ngạc nhiên của mọi người, đi về giữa sườn núi Quảng Tương tự.

Đoan vương dẫn đầu phục hồi tinh thần lại, vội vàng hướng bắt chuyện với Mục Trần Tiêu: “Chờ ta một chút, ta lên núi cùng các ngươi.”

Sắc mặt của Thẩm Vân Sơ trở nên trắng, ủy khuất trong ánh mắt hầu như muốn nhảy ra: “Ca ca, Đoan vương điện hạ hắn. . .”

Thẩm Cửu Mạch thu hồi đường nhìn phương hướng Hứa Vân Noãn đi xa, trong ánh mắt mang theo nghi hoặc nhè nhẹ: “Muội muội không nên nóng lòng.”

Ngày hôm nay ở chỗ này gặp phải, sau khi lên núi tự nhiên có thể tìm được cơ hội nói chuyện, bất kể như thế nào, đều phải hỏi rõ chuyện này.

Thẩm Vân Sơ biết có ngoại nhân như Chu Ngọc Nghiên ở đây, không thể nói trắng ra, chỉ có thể yên lặng nuốt ủy khuất trong lòng xuống: “Chúng ta đây cũng lên núi đi.”

Chu Ngọc Nghiên lại không có tâm tư quản tình tự của Thẩm Vân Sơ, nàng sắp bị lời của Mục Trần Tiêu làm nổ: “Vân Sơ, ngươi mới vừa rồi có nghe thấy không, Mục Trần Tiêu thực sự là khinh người quá đáng! Ý đó của hắn, là chỉ để Hứa Vân Noãn chọc người, lại không cho phép người tim phiền phức cho nàng? Thực sự là buồn cười!”

Trong lòng Thẩm Vân Sơ không nhịn được nghe Chu Ngọc Nghiên oán giận, nhưng dựa theo tính tình đối ngoại của nàng, lại không thể biểu lộ ra, chỉ có thể thiện giải nhân ý nói rằng:

“Tuy rằng tuổi của vị Hứa cô nương kia còn nhỏ, thế nhưng bối phận lớn, nàng là cô nãi nãi của Mục tướng quân, nên không để cho trưởng bối của mình chịu ủy khuất, cũng hợp tình hợp lý.”

“Cái gì cô nãi nãi ? Không biết hương dã tiện tỳ từ đâu tới . . .”

“Ngọc Nghiên ?” Thẩm Vân Sơ hơi có chút không đồng ý.

Thấy Thẩm Cửu Mạch một bên, Chu Ngọc Nghiên vội vã ngừng nói, thần sắc có chút lúng túng giải thích: “Vừa tồi trong lúc nhất thời miệng không chọn lời. . . Thật sự là bị chọc tức. . .”

Thẩm Cửu Mạch mắt nhìn phía trước, nhất phó không có nghe được gì cả.

Vọng Thư Uyển.com

Chu Ngọc Nghiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng nàng không tâm tư gì với Thẩm Cửu Mạch, thế nhưng ai cũng không muốn mất dáng vẻ trước mặt công tử văn nhã.

Quảng Tương tự là cổ tự trên trăm năm, sơn đạo tu kiến có chút rộng, bởi vậy dù cho dòng người rất nhiều, mang nhuyễn ỷ cũng rất thuận lợi.

Dọc theo đường đi Đào Bảo nhi nhìn phải nhìn trái xem phong cảnh, mãn nhãn đều là vui sướng.

Hứa Vân Noãn còn lại là âm thầm đánh giá thần sắc của Mục Trần Tiêu, lời ra miệng mang theo mấy phần chế nhạo: “Tôn nhi không phải không nói ra ngoài sao? Thế nào mới vừa rồi lại đột nhiên xuất hiện?”

“. . .Chuyện trong quân xong rồi, cho nên liền đến xem cô nãi nãi.”

“Tốc độ xử lý chuyện trong quân nhanh như vậy sao?”

Mục Trần Tiêu chỉa vào nhãn thần tràn đầy nụ cười của Hứa Vân Noãn, phá lệ tự nhiên gật đầu: “Lúc nhanh lúc chậm, nói không rõ.”

Má lúm đồng tiền của Hứa Vân Noãn ngọt ngào: “Vậy sau này ta lại ra ngoài chơi, phải sớm nói với tôn nhi một tiếng.”

“Đã biết.”

Trong lòng Mục Trần Tiêu quẫn bách lợi hại, e sợ cho cứ tiếp tục nói với Hứa Vân Noãn sẽ bị lộ, không khỏi nhìn về phía đại hoàng tử đang theo cùng: “Đoan vương điện hạ, ngươi không đi trước sao?”

“Ta đi cùng các ngươi rất tốt mà, còn có thể có thêm người bồi trò chuyện.”

“Nhưng chúng ta ngồi ngươi đi, một cao một thấp, nhìn ở trong mắt người khác có chút nhiều vài phần nhàn thoại.”

“Nếu ai nhàn rỗi không chuyện làm, cả ngày nhìn ta chằm chằm, ta liền kéo người đó đi trồng rau, vừa lúc nhân thủ không đủ!”

Đoan vương sang sảng cười, chút nào cũng không cảm thấy như vậy có gì không ổn: “Được rồi Trần Tiêu, vụ án các ngươi báo tới Kinh Triệu doãn, tra thế nào, cần ta hỗ trợ đi tìm đầu mối không?”

“Không cần, đa tạ Đoan vương điện hạ.”

“Vậy được rồi, chuyện này thật là càng nhúng tay càng phiền phức, bất quá một chuyện khác ngươi cũng không nên cự tuyệt.”

“Chuyện gì?”

“Qua hai ngày nữa Tứ Quý các khai trương, đến lúc đó ta đi tặng chút hạ lễ.”

Mi tâm của Mục Trần Tiêu khẽ động, đang muốn cự tuyệt, lại nghe Hứa Vân Noãn nói.

“Đa tạ Đoan vương điện hạ, chờ ngày khai trương, nhất định lưu lại chút rau xanh tặng đến phủ.” Hứa Vân Noãn cười đến vui vẻ, danh khí đưa tới cửa, không thể lấy không công được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.