Lão Vương chỉ mới tiết lộ một chút tin tức đã lập tức bị quỷ giết chết. Nhưng thông qua những điều gã nói, Hạ Thiên Kỳ cùng Lãnh Nguyệt cũng biết được một ít manh mối quan trọng.
Đầu tiên bọn hắn biết được, Tiểu Lệ khi còn sống đã bị đối xử rất thê thảm.
Thứ nhất, cô là bị người ta lừa gạt, bị bán cho Trần Lão Đại. Sau đó lại phải chịu đựng rất nhiều tủi nhục.
Thứ hai, sau khi bị Trần Lão Đại mang về phía sau thôn Con Rùa. Tiểu Lệ đã thử tìm cách chạy trốn rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng thất bại, lần nào cũng đều bị thôn dân báo cho Trần Lão Đại mang người bắt về.
Thứ ba, sau khi bị ép gả cho tên ngốc Trần Thông, cô còn thường xuyên bị Trần Thông cùng mẹ hắn chửi bới, đánh đập.
Thứ tư, Hồ Đại Ngưu không biết làm cách nào biết được chuyện bí mật gì đó của Tiểu Lệ, hắn lập tức lấy chuyện đó khống chế cô. Khiến cho cô không thể không cùng bọn người lão Vương, phát sinh quan hệ ngoài ý muốn.
Tất cả những manh mối này đều là do bọn hắn, thông qua thăm dò trước đó mà điều tra được. Nhưng suy nghĩ lại những yếu tố này, Hạ Thiên Kỳ lại không cho rằng đây là lý do khiến Tiểu Lệ trở thành quỷ lệ.
Vì sau khi những chuyện kia phát sinh, quãng thời gian trước đó Tiểu Lệ vẫn sống khỏe mạnh, cô cũng không có biểu hiện gì gọi là đau buồn hay chán đời cả. Cho đến khi lão Vương tiết lộ mọi việc, nhưng gã còn chưa nói ra những chuyện xảy ra sau đó thì đã bị giết chết.
Có lẽ nguyên nhân chính là Trần Lão Đại kêu bọn người lão Vương đi giết chết một người nào đó.
Người này rút cuộc là ai? Vì cái gì Trần Lão Đại lại muốn giết chết “hắn”?
Sau khi Tiểu Lệ tự sát, trong lòng mang oán niệm mà hóa thành quỷ lệ có phải hay không nguyên do là vì người này?
Người này hiện tại còn sống hay đã chết? Giữa bọn họ có mối quan hệ gì?
Những nghi vấn cứ theo nhau ùa tới, khiến cho Hạ Thiên Kỳ cùng Lãnh Nguyệt lòng giống như lửa đốt, bước chân cũng càng lúc càng mau hơn. Vừa chạy, Hạ Thiên Kỳ vừa lên tiếng phân tích:
“Chuyện nào mà không giải quyết không tốt, có lẽ sẽ là một chuyện khiến người ta phải rơi lệ đau lòng.
Thân thế của Tiểu Lệ rất bi thảm, cô ấy đem lòng yêu một người con trai trong thôn. Sau khi yêu người này, thế giới của Tiểu Lệ lần nữa tìm được ánh sáng. Nhưng không may lại bị Hồ Đại Ngưu phát hiện, hắn đem việc này ra uy hiếp Tiểu Lệ, ép cô ấy không thể không cùng bọn hắn phát sinh quan hệ.
Nhưng cuối cùng chuyện này vẫn bị Trần Lão Đại phát hiện, Trần Lão Đại tìm bọn người lão Vương cùng mấy tên tâm phúc, ra lệnh cho bọn họ lập tức giết chết người kia.
Cứ như vậy, Tiểu Lệ mất hết hy vọng. Oán hận trong lòng cuối cùng cũng không đè nén được nữa mà bộc phát, cô lập tức tìm đến cái chết. Sau đó hóa thành quỷ lệ, trở về tìm bọn người kia báo thù”.
Nói đến chỗ này, thấy Lãnh Nguyệt vẫn không lên tiếng, Hạ Thiên Kỳ tiếp tục bổ sung một câu:
“Chuyện này thật ra rất đơn giản, nhưng mà lòng người lại quá phức tạp...!”
“Tôi cũng không có ý định cứu bọn họ!” - Lãnh Nguyệt lúc này đột nhiên lên tiếng.
Nghe hắn nói vậy, Hạ Thiên Kỳ bất đắc dĩ cười khổ một cái, lắc đầu tiếp tục nói:
“Cũng đâu có ai kêu cậu đi cứu bọn họ, chúng ta lúc này là đang tự cứu lấy chính mình. Chẳng qua chỉ kêu cậu đi lừa gạt bọn họ một chút, khiến bọn họ nói ra chân tướng thôi. Bởi vì chỉ khi biết được chân tướng bên trong, chúng ta mới có biện pháp giải quyết sự việc này!”
Lãnh Nguyệt nghe xong cũng không lên tiếng, lúc này bóng tối bao phủ lấy hai người, nên rất khó có thể nhìn rõ vẻ mặt của hắn rốt cuộc đang nghĩ gì.
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy Lãnh Nguyệt thật sự là một con người rất ngây thơ. Lúc bình thường nhìn tên này cao ngạo như vậy, nhưng một khi hắn mở miệng nói chuyện, hoặc nhìn cách hắn xử lý một số chuyện. Hạ Thiên Kỳ lập tức có thể nhìn thấu, tên xấu xa này hành sự không khác gì một đứa trẻ.
Mặc dù không thể không thừa nhận, Lãnh Nguyệt so với hắn hiện tại, nếu phải cùng lệ quỷ đối mặt thì có tác dụng hơn hắn rất nhìu. Đương nhiên hắn không hẳn đến một chút tác dụng cũng không có, về phương diện phân tích sự việc hắn thông minh hơn Lãnh Nguyệt rất nhiều, vậy nên suy nghĩ một lúc mà nói, hắn không nhiều thì cũng có chút ít cống hiến.
Chớ có nhìn bộ dáng bị động của hắn mà lầm, hắn hiểu rất rõ năng lực của bản thân. Hắn sở dĩ sợ hãi như vậy, chẳng qua cũng giống như một người qua đường Giáp ở nơi phát sinh sự việc trọng đại mà chỉ biết chạy tới chạy lui. Nói một trăm lần, kể một vạn cũng chỉ có vậy. Nói trắng ra, hắn vốn dĩ là không có cách bắt giữ quỷ, lại càng không có năng lực tự bảo vệ mình.
Tuy nhiên hắn không phải không có lòng tin, người xưa có câu núi này cao còn có núi khác cao hơn. Thể chất Ác Linh muốntrưởng thành so với người bình thường khó khăn hơn rất nhiều, vậy nên sau khi năng lực của hắn trưởng thành, tự nhiên cũng sẽ mạnh mẽ hơn, vượt xa Lãnh Nguyệt.
Nghĩ đến sau này tương lai đầy sáng lạng cùng triển vọng của mình, nghĩ tới tên Lãnh Nguyệt xấu xa kia so với mình chỉ như một chú chim non, chỉ có thể xách mông lẹt đẹt đi ở phía sau. Hạ Thiên Kỳ không khỏi mừng thầm trong lòng, hắn thật sự rất mong chờ ngày đó đến mau một chút.
- ----------
Bóng đêm âm trầm đáng sợ, từng trận gió lạnh thổi qua giống như tiếng ma quỷ đang kêu gào trong đêm tối lập đi lập lại, chập chờn bên lỗ tai những người còn chưa đi ngủ.
Mà đám người còn chưa chợp mắt được này, cũng bao gồm cả Tề Đại Lực.
Tề Đại Lực ở thôn Con Rùa vốn nổi tiếng có thân thể khỏe mạnh, sức mạnh bằng ba người gộp lại, cho nên mọi người gọi hắn là “Đại Lực đại lực”.
Tề Đại Lực, người này vốn là người không có một chút tâm kế nào. Bình thường ai đối xử tốt với hắn, hắn sẽ thật lòng mà đối đãi tốt trở lại. Bởi lúc nhỏ được Trần Lão Đại chiếu cố, vậy nên Trần Lão Đại nói gì hắn đều nghe nấy. Tề Đại Lực rãnh rỗi sẽ cùng Trần Lão Đại uống rượu, khi uống đến cao hứng lão sẽ gọi hắn vài tiếng con nuôi.
Tề Đại Lực từ nhỏ đã không có cha mẹ yêu thương, cho nên trong mắt hắn, Trần Lão Đại là người nhà của hắn, là cha của hắn. Mặc dù người trong thôn vô luận có ý kiến gì với Trần Lão Đại, nhưng với hắn lão vẫn là người tốt nhất, là người đáng để hắn tín nhiệm.
Nằm trên giường trằn trọc mãi, quá khứ cứ thay nhau ùa vào trong đầu, khiến hắn làm thế nào cũng không thể nhắm mắt lại ngủ được.
Theo lý mà nói, hắn ban ngày làm việc ở ngoài ruộng, thân thể lúc này vốn đã vô cùng mệt mỏi. Lẽ ra phải thuận lợi ngủ say mới đúng, như trên thực tế thì hắn lại không có bùn ngủ chút nào.
Trong lòng, hắn cố gắng đè nén mạnh hàng loạt càm xúc xuống, cái cảm xúc kia đến khiến cho hắn cũng không hiểu được. Cảm giác này giống như hắn đã làm việc gì đó sai trái, sợ bị người khác phát giác ra mà trừng phạt hắn.
Loại cảm giác này có lẽ chính là sợ hãi!
Bởi vì bình thường cách hắn nói chuyện hay hành sự đều rất thẳng thắn, cho nên mọi người ở sau lưng đều lén gọi hắn là Trần Thông thứ hai. Nói trắng ra, Trần Thông là một tên ngốc, thì Tề Đại Lực chính là tên ngốc thứ hai.
Chính là vì vậy cho nên hắn mới không thể kiếm được vợ, tuy nhiên Trần Lão Đại đã hứa sẽ giúp hắn. Lão hứa hẹn lát nữa sẽ giúp hắn cưới vợ.
“Con mẹ nó, làm sao lại ngủ không được?”
Nằm trằn trọc mãi mà không ngủ được, Tề Đại Lực rốt cuộc không kiên nhẫn nữa, hắn hung hăng gõ mạnh xuống ván giường một cái, bực mình ngồi bật dậy.
“Ầm ầm!”
Hắn vừa mới ngồi dậy, thì từ bên ngoài đột nhiên truyền vào một tiếng sét đinh tai nhức óc, dọa cho hắn khiếp vía khiến toàn thân khẽ run rẩy.
“Hừ, ngày nào cũng mưa, ngày nào cũng mưa...!”
Tề Đại Lực lớn tiếng mắng nhiếc, từ trên giường leo xuống, đi về phía cửa sổ vươn tay ra muốn đóng cửa sổ lại.
Bởi vì bên ngoài ánh sáng bên ngoài không đủ mạnh, hắn lại bị hoa mắt một lúc. Cho nên cảnh tượng bên ngoài với hắn mà nói, lúc này hoàn toàn là một màu đen, giơ năm ngón tay cũng không trông thấy rõ.
Đứng ở phía trước cửa sổ, Tề Lực cũng không có vội vàng đóng cửa sổ lại, hắn cố gắng đưa mắt nhìn về phía ngoài. Bên ngoài một vùng đen tối kia lúc có lúc không, phảng phất như có vật gì đó lay động thu hút sự chú ý của hắn.
Mà ngay khi hắn cố gắng căn mắt ra nhìn ra bên ngoài, chân trời đột nhiên xẹt qua một tia sét, ánh chớp cũng đủ chiếu rõ cảnh tượng đen tối bên ngoài.
Ánh sáng lập lòe một lát, trong chớp mắt chiếu rõ thân ảnh một cô gái toàn thân ướt sũng nước, đang đứng gần sát bên ngoài cửa sổ, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào hắn đầy căm hận.
“A...!”
Tề Đại Lực bị người con gái xuất hiện đột ngột bên ngoài cửa sổ dọa cho giật thót người. Tuy nhiên ngay lúc hắn muốn nhìn rõ người đứng bên ngoài rốt cuộc là ai thì cảnh tượng lại lần nữa bị bóng tối bao phủ.
Ánh mắt hắn lại bình thường trở lại, từng cơn gió lạnh buốt ùa mạnh vào trong phòng, cánh cửa sổ bị gió thổi mạnh va đập vào tường, không ngừng vang lên những tiếng “cạch cạch, kẽo kẹt...”.
Hôm qua trời không có một giọt mưa, vậy mà lúc nay đây, rút cuộc cũng không nhịn nổi lập tức trút xuống một trận mưa lớn.
Ps: truyện sẽ không theo lối tu tiên như rạp chiếu phim địa ngục nha. Càng ngày càng hay, ta chắc chắn.