Mặc dù bị đưa vào đồn công an, thế nhưng trong nội tâm của Hạ Thiên Kỳ không hề lo lắng, bởi vì hắn vô cùng tin tưởng vào thực lực của công ty, chẳng mấy chốc, đồn công an cũng sẽ thả người.
Thực sự là như hắn nghĩ, bị bắt vào đồn chưa được bao lâu, công an lại đưa bọn họ ra ngoài.
Con mẹ nó, thật là xui xẻo, lại bị tống vào cục cảnh sát, vậy mới nói, những đồng tiền này thật sự rất khó kiếm đáng ra tao phải sớm nghĩ tới...
Từ đồn công an đi ra, miệng Hàn Hi Nguyên liền thoăn thoắt như súng máy, liên tục phàn nàn vì chuyện vừa xảy ra.
Ngược lại, ở bên này, Lãnh Nguyệt lại rất bình tĩnh, điều này biểu hiện tố chất tâm lý của cô rất tốt.
Đại ca à, ngươi im lặng một chút được không?
Hàn Hi Nguyên lên mặt mà không được, rốt cuộc hắn cũng đã chọc giận Hạ Thiên Kỳ, liền nghe hắn tức giận quát.
Hàn Hi Nguyên cũng không phải đèn đã cạn dầu, nghe xong liền mắng lại Hạ Thiên Kỳ:
Miệng thì mắng tôi. Nhưng con mẹ nó chứ, cậu là cái quái gì mà quản đuợc tôi!
Bây giờ tôi sẽ cho cậu biết tôi là cái quái gì...!
Còn chưa nói xong, Hạ Thiên Kỳ liền bước đến đánh vào gương mặt béo phì kia của Hàn Hi Nguyên, khiến hắn kêu đau một tiếng rồi ngã ra sàn.
Dù vậy nhưng Hạ Thiên Kỳ vẫn không có ý định ngừng tay, đi về nơi hắn đang nằm, dùng hai chân đạp vào gương mặt béo phì của hắn.
Cậu lại nói nữa đi! Nói một câu dễ nghe là không có chuyện gì rồi, bộ cậu tưởng tôi là người hiền à?
Hạ Thiên Kỳ từ nhỏ đã cũng gia gia của hắn luyện võ, không chỉ có võ thuật, thân thể hắn quả thật cũng không tồi, sức bật được, tốc độ nhanh, thể lực mạnh, cho nên từ nhỏ hắn chưa bao giờ chịu thua bất kì ai.
Sự thật, nếu như là một người khác nói hắn như vậy, có lẽ hắn sẽ không nổi hứng mà đánh người như vậy, nhiều lắm cũng chỉ là nói vài câu mà thôi. Nhưng đây là Hàn Hi Nguyên, hắn không thể tha thứ, bởi vì gương mặt đó khiến người khác vừa nhìn liền cảm thấy chán ghét.
Bây giờ không phải là lúc đánh nhau đâu!
Không biết từ khi nào Lãnh Nguyệt đã đi đến bên cạnh Hạ Thiên Kỳ, nhắc nhở hắn không nên quá nóng nảy.
Sau khi Lãnh Nguyệt nói xong, Hạ Thiên Kỳ liền rơi vào trạng thái ngây như phỗng, sau khi hoàn hồn, hắn như gặp quỷ mà hét lên:
Cậu... Cậu chính là bê đê!
Đương nhiên cũng không thể trách tại sao Hạ Thiên Kỳ lại kinh ngạc như vậy, dù sao lúc trước bất luận là thanh âm thế nào, khi thốt ra cũng thật sự là một người phụ nữ. Mà giờ đây, âm thanh ấy lại là của con trai. Chuyện này thật là trái với tự nhiên, khiến hắn nhất thời không thể thích ứng được.
Tôi không phải là bê đê, còn nữa, tôi cũng chưa bao giờ nói tôi là con gái
Lãnh Nguyệt thờ ơ giải thích.
Cậu đang nói gì vậy? Cậu đừng có giải thích cái vấn đề giới tính này như là một trò chơi có được không? Chẳng lẽ tôi không nói tôi là con trai thì cậu không thể xác định giới tính của tôi à?
Được thôi, nếu như cậu không phải là bê đê, cũng chẳng phải con gái, vậy tôi có thể nghĩ cậu là biến thái hay không? Nếu không thì tại sao cậu phải ăn mặc giống con gái?
Chúng tôi chỉ là muốn ở nơi này với thân phận là một nữ sinh. Lãnh Nguyệt thờ ơ trả lời khiến Hạ Thiên Kỳ cảm thấy tức tối.
Được rồi, cậu là ai cũng không quan trọng, bởi vì dù cậu là gì cũng không liên quan đến tôi.
Hạ Thiên Kỳ trả lời qua loa, nhưng thật ra hắn đang tức đến phun máu, lúc trước hắn còn tự sướng vì được Lãnh Nguyệt nháy mắt với mình, nghĩ như vậy, hắn càng thấy nổi da gà.
Đối với chuyện này, hắn cũng chỉ biết cảm thán, không biết nói gì hơn, đúng là thế giới rộng lớn không thiếu những điều kì lạ.
Thế nhưng, càng nhìn kĩ ngoại hình của Lãnh Nguyệt càng khiến hắn cảm thấy xấu hổ. Cậu ta đúng là mỹ nữ trong mỹ nữ, nói như vậy không hề quá lời.
Trong lúc Hạ Thiên Kỳ đang kinh ngạc về Lãnh Nguyệt, Hàn Hi Nguyên cũng đã bụm lấy chỗ đau mà từ từ bò dậy, nhưng không dám nói tiếng nào.
Trên thực tế, Lãnh Nguyệt là con trai, Hàn Hi Nguyên và Lý Tiếu Tiếu đều biết, sở dĩ Lãnh Nguyệt giả dạng làm con gái là vì hắn cảm thấy, nếu như hắn lấy thân phận là con trai tiến vào kia túc xá nữ, thì sẽ mang lại rất nhiều phiền toái.
Dù sao giá trị nhan sắc của hắn vẫn cao chót vót.
Bởi vì hắn quá đẹp trai, nếu không giả gái mà tiến vào, thì sẽ khiến bọn nữ sinh phát điên lên.
Bỗng chốc bị Lãnh Nguyệt làm cho thất vọng, Hạ Thiên Kỳ ở phía sau chà xát khuôn mặt của mình, buồn bực nói:
Cả đem có ba người chết, trường học có thể sẽ tập trung mọi người để dễ dàng theo dõi, nếu tình hình cứ tiến triển theo chiều hướng này, vậy thì chúng ta buộc phải từ bỏ công việc này, trực tiếp lộ diện thân phận thật.
Nếu vậy thì chúng ta thảm rồi, chỉ sợ ngay cả chạy trốn cũng không được.
Ngươi sai lầm rồi. Hạ Thiên Kỳ còn chưa nói xong, Lãnh Nguyệt đột nhiên mở miệng, liếc nhìn hắn rồi nói tiếp:
Tồn tại trong kí túc xá ấy rất có thể là Lệ Quỷ, mà điểm mạnh của Lệ Quỷ chính là lệ khí. Nói đơn giản, chính là nó càng giết nhiều người thì càng lợi hại, lúc đó sẽ càng không dễ đối phó.
Cho nên nếu như tập trung mọi người lại, vậy thì chúng ta chỉ cần chờ đợi, hắn sẽ không thể mạnh hơn nữa, cho nên sẽ có lợi cho chúng ta.
Tại sao cậu lại biết rõ đến như vậy? Hạ Thiên Kỳ hoài nghi nhìn Lãnh Nguyệt, chợt thấy khuôn mặt hắn liền tỏ ra chợt hiểu, mừng rỡ kêu lên:
Cậu biết cách bắt quỷ? Đúng không?
Đúng, tôi biết một chút Lãnh Nguyệt gật đầu thừa nhận, sau đó lại bổ sung thêm một câu:
Nhưng tôi cũng không chắc là có thể bắt nó thành công, bởi vì tôi thật sự chỉ biết một chút.
Tôi mặc kệ cậu là cọng lông hay cái rắm gì, tóm lại, so với loại chó má như tôi, cái gì cũng không biết, thì cậu hơn hẳn rồi!
Mặc dù Lãnh Nguyệt là người rất khiêm tốn, nhưng Hạ Thiên Kỳ cũng đã xem hắn là chúa cứu thế, nếu như hắn có thể tiếp tục sống, thì phần lớn là nhờ vào thực lực của Lãnh Nguyệt.
Nói đi cũng phải nói lại, hắn cũng không phải là loại người luôn trông cậy vào người khác, đem mạng sống của mình giao cho người khác.
Cho nên hắn sẽ dùng hết khả năng của mình để nghĩ ra biện pháp mới, dựa vào thực lực của mình để giải quyết.
Cho dù, thoạt nhìn, khả năng này là cực kì bé nhỏ.
Trước khi trở về học viện, không cần chuẩn bị gì sao?
Hạ Thiên Kỳ không yên tâm hỏi.
Chỉ cần chuẩn bị mấy cây nến, xăng, thêm hạc giấy.
Hả, hạt giấy cũng dùng loại giấy kia tạo thành đúng không?
Ừm. Lãnh Nguyệt gật đầu khẳng định
Trong lòng Lãnh Nguyệt rất muốn hắn ghi nhớ những vật dụng cần thiết này, có thể dùng trong mọi trường hợp, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy nếu như lần này hắn may mắn sống sót, nhất định hắn phải cùng Lãnh Nguyệt dự trữ một ít bùa để trừ quỷ, dù không thấm thía vào đâu cũng được.
Cái đồ chơi này trước kia chỉ làm cho hắn cảm thấy gạt người, cho tới bây giờ mới cảm thấy suy nghĩ của mình thật sai lệch.
Hạ Thiên Kỳ thảo luận với Lãnh Nguyệt vài câu, sau đó tiến lên phía trên hỗ trợ mọi người chuẩn bị vật phẩm.
Cả buổi đó, Hàn Hi Nguyên không nói nửa lời, chỉ đi theo phía sau bọn hắn, vô tình liếc nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái, trong ánh mắt liền lộ ra vẻ cay độc mà người khác không dễ dàng nhìn thấy được.
Lúc ba người bọn họ rời đồn công an là đã hơn ba giờ chiều, cho nên lúc Hạ Thiên Kỳ mua đồ xong, ba người liền bắt xe trở về học viện nữ sinh, trời đã bắt đầu sụp tối.
Bước xuống taxi, bọn hắn đi đến phòng trực ban, liền biết rằng trường học bắt đầu từ sáng đến 10 giờ là bắt đầu nghỉ, học sinh hầu như đều đi hết.
Dù sao tầng lầu mà Vương Di Nhiên từng ở cũng đã có thêm bốn người chết, về căn bản mọi người sẽ không dám đi đến nơi này.
Ba người đi dọc theo con đường chạy, mọi người dường như đều biết được hướng đi về phía kí túc xá, cách đó không xa, hai nóc của kí túc xá vào ban đêm khiến cho người ta cảm thấy sởn gai óc, giống như ta đang trong nồi nấu máu thịt người ở Địa Ngục.
Lặng lẽ chờ đợi ba người bọn họ chui đầu vào lưới.
Hạ Thiên Kì không tự chủ, ôm lấy bả vai của mình, cảm thấy phía bên ngoài, gió thổi ngày càng lớn hơn.